Sau khi nhận thưởng, mọi người trở về chỗ ngồi.
An Ca vì bị đổ sữa vào người nên áo vest và sơmi bị ướt một mảng, cứ dính dính rất khó chịu.
Cũng may trong tổ sản xuất có bạn của Tề Tĩnh với cũng nhận tài trợ của An thị, bọn họ lập tức chuẩn bị bộ quần áo mới, đưa An Ca vào hậu trường thay đồ.
Kết quả sau khi vào đây thì thấy có rất nhiều phòng thay đồ và phòng nghỉ thông với nhau, đi vào y như vô mê cung.
An Ca được nhân viên đưa vào xong, ôm quần áo tìm từng phòng một xem có phòng nào trống để thay đồ không.
Phía sau hậu trường, nghệ sĩ hầu hết đều đang ở trong phòng nghỉ, ai đã diễn thì đang nghỉ ngơi, ai chưa diễn thì chờ tới lượt, phòng thay đồ hầu hết là trống, không ai dùng.
An Ca thay quần áo xong đi ra, không nhìn kỹ phương hướng đã đi sâu vào trong.
Một hồi sau hắn mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh không giống khi nãy mình đi vào, phòng nghỉ ở đây giống như xây riêng, so với mấy phòng ở ngoài kia sang trọng hơn nhiều.
Hắn đang định quay lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng “Ầm” trong một phòng nghỉ, giống như là ai đó nặng nề dựa vào, kế tiếp là giọng nói quen thuộc vang lên, “Quý tổng anh gấp gáp gào thét tôi như vậy cũng vô ích, tôi không cứng nổi với anh đâu.”
Trong giọng nói mang một chút nhạo báng.
An Ca: … Là Triệu Mặc.
Sau đó hắn nghe một giọng nói khác chắc là Quý tổng, giễu cợt nói, “Muốn ra điều kiện? Được, cậu ra giá đi, bao nhiêu?”
Triệu Mặc nói, “Quý tổng, Triệu Mặc tôi không phải ai tôi cũng chịu lên giường cùng, nếu không tôi giới thiệu cho anh người khác mạnh hơn?”
Giọng của Quý tổng u ám, “Không biết coi trọng à, đừng quên với địa vị của cậu và tôi, tôi có thể phong sát cậu rất dễ dàng.”
“Quý tổng, anh nương tay cho tôi đi.
Nhà tôi có ông cha bài bạc, còn có bà mẹ bỏ nhà theo trai.
Nhưng tôi vẫn phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình qua ngày.
Anh phong sát tôi, cả nhà tôi sống thế nào?”
Nghe Triệu Mặc nói thì là cầu xin, nhưng tông giọng thì dửng dưng, giống như không xem lời uy hiếp của đối phương ra gì, còn rất bất cần và nhạo báng.
Quý tổng bị chọc giận, nghiến răng uy hiếp, “Triệu Mặc, đừng lên mặt không biết xấu hổ.
Cậu ngủ với ai, tôi chỉ cần nói một hai cái tên thôi, cậu cũng không sống nổi trong xã hội này nói chi là giới giải trí.”
Triệu Mặc: “Ấy chà, đừng hù dọa tôi… này này, đừng đụng tay đụng chân chứ, tôi đã nói không cứng nổi rồi.”
Trong giọng của Quý tổng mang chút tà khí, trầm thấp nói, “Cậu yên tâm, tôi có cách để cậu cứng.”
Sau đó bên trong vang lên tiếng đấm đá bịch bịch còn có tiếng giãy dụa, bằng tưởng tượng cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì.
An Ca: …
Chuyện này mà cũng có vụ công bị cưỡng bức nữa hả?!
Mặc dù lần đầu tiên gặp Triệu Mặc tình huống rất lúng túng, còn có sự đổi chác không đứng đắn nữa, nhưng hắn có ấn tượng không xấu với người này.
Cộng thêm nghe gia cảnh của Triệu Mặc… còn rất thảm, nếu không ai lại chọn đi làm ‘trai bao cao cấp’ để kiếm tiền chứ.
Với lại, nếu không phải là Triệu Mặc, khi hắn gặp một chuyện uy hiếp thế này, hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
An Ca không chút do dự, vươn tay gõ lên cửa hai cái.
Tiếng bên trong ngừng lại.
Mấy giấy sau, cửa hơi hé ra, để lộ nửa mặt của Quý tổng.
Gương mặt gầy gò, sắc mặt phiền muộn, trong mắt mang ý cảnh cáo và cảnh giác nhìn chằm chằm An Ca, hỏi, “Chuyện gì?”
An Ca cười hỏi, “Xin lỗi đã quấy rầy.
Tôi muốn hỏi cửa ra nằm ở đâu vậy?”
“An thiếu gia?” Trên mặt Quý tổng hơi mỉm cười, nhàn nhạt hỏi, “Cậu nghe thấy cái gì?”
An Ca nói, “Vừa rồi hai người nói cái gì bên trong ấy hả? Xin lỗi, tôi nghe hết rồi.”
“Vậy An thiếu gia có thể làm như không nghe thấy gì không?” Hắn nhìn An Ca sâu xa, “Tôi và ba cậu cũng xem như là bạn, hôm nay cậu có thể đến đây xem show cũng là do tôi gửi thiệp mời cho An phu nhân.
Cố Sâm tiên sinh nhà cậu cũng là bạn làm ăn của tôi, An thiếu gia không muốn mối quan hệ của chúng tôi xảy ra xích mích chứ?”
Giới bọn họ đúng là rất nhỏ, chuyện Quý tổng quen biết người của An gia và Cố Sâm chắc hẳn là thật.
Nhưng trong lời nói mang sự uy hiếp khiến An Ca vô cùng khó chịu.
Cộng thêm hành động dùng quyền uy và tiền tài để cưỡng bức tiểu minh của Quý tổng này, không thể làm bạn với An Thừa Lâm và Cố Sâm được.
An Ca suy nghĩ, cười nói, “Nhưng mà tôi không thể giả vờ không nghe thấy gì được.” Hắn ngó vào trong qua khe hở, nói, “Bên trong hẳn là Triệu Mặc đi, tôi là fan của hắn, Quý tổng có thể bảo hắn ra ký tên cho tôi không?”
Sắc mặt của Quý tổng trong nháy mắt trầm xuống.
Giống như nghe thấy câu nói của An Ca, Triệu Mặc lập tức mở cửa đi ra ngoài, “A, thì ra An thiếu gia là fan của tôi, thật là vinh hạnh.
Nhưng ở đây tôi không có giấy bút, chúng ta ra ngoài ký đi.”
An Ca nghiêng đầu một cái, “Được.”
Sau đó hai người sánh vai đi dưới ánh mắt uất ức và lạnh lẽo của Quý tổng.
Triệu Mặc trông không hề giống như vừa trải qua một cuộc uy hiếp cưỡng bức, vẫn mang vẻ dửng dưng và nhạo báng khi nãy, nói, “Tiểu An thiếu gia tới thật kịp thời.
Trễ mấy giây nữa là tôi bẻ đầu tên Quý Danh Thịnh đó rồi.”
An Ca im lặng, “… Đây là tôi đang xen vào chuyện người khác, cản trở anh đi tìm cái chết sao?”
Triệu Mặc đút tay vào túi, cười nói, “Chết thì không đến, nhưng chắc chắn là gặp phiền phức.
Cho nên…”
Hắn đột nhiên nhích lại gần An Ca, cúi đầu đến gần ta, dùng cách nói mập mờ nhẹ giọng nói, “Cho nên vừa rồi cám ơn Tiểu An thiếu gia.
Có Tiểu An thiếu gia làm núi vững chắc, Quý Danh Thịnh sau này sẽ không tìm tôi gây phiền phức nữa.
Để tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ cho An thiếu gia một vé dịch vụ VIP, thế nào?”
Nói xong Triệu Mặc còn thổi hơi vào tai An Ca.
“Phù” một tiếng, hơi thở ấm thổi vào tai, An Ca nổi da gà, nhảy dựng lên, “Anh dừng lại ngay cho tôi!”
Hắn hạ giọng, cảnh cáo Triệu Mặc, “Tôi không có ý gì với anh cả! Vừa rồi đi ngang qua thấy anh bị ăn hiếp nên mới giúp, đổi lại là người khác cũng sẽ làm thôi.” Còn dạy dỗ Triệu Mặc, “Sau này đừng dùng mấy cách đó để kiếm tiền nữa.
Anh làm người mẫu làm ngôi sao thật tốt, thì cũng kiếm được nhiều tiền thôi.
Còn nữa, tôi nói là fan củaanh là giả, sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ không có quan hệ gì.”
Triệu Mặc đứng thẳng người, chậc một tiếng, “Rốt cuộc vẫn là mị lực của Cố tổng lớn hơn, khiến cho tiểu thiếu gia không muốn ngoại tình với tôi.”
An Ca lại trừng hắn, “Không liên quan gì tới anh ta cả.”
…
Sau khi rời khỏi hậu trường, một người lên sân khấu, một người về chỗ ngồi.
Cố Sâm thấy lạ hỏi, “Sao em đi lâu vậy?”
An Ca nói, “Hậu trường phía sau lớn quá, tôi bị lạc đường.
À đúng rồi, anh có biết Quý Danh Thịnh không?”
Cố Sâm gật đầu, “Biết, hắn thế nào?”
An Ca nhẹ giọng nói, “Vừa rồi tôi thấy hắn uy hiếp một tiểu minh tinh, thuận tiện ra tay giúp đỡ cứu tiểu minh tinh khỏi tay hắn.
Sau này hắn có tìm tôi gây chuyện không?”
Cố Sâm xùy một tiếng, khinh thường nói, “Loại người này không gây được chuyện gì đâu.
Hắn dám đụng vào em, Cố gia tùy tiện cũng bóp chết được hắn rồi.”
Cố Sâm khi nói không cười, sắc mặt lạnh nhạt làm hắn trông có chút đáng sợ, bây giờ cộng thêm lời nói, khiến nó vô cùng đáng tin.
Khoan nói những cái khác, ở bên cạnh nam chính đúng là rất an toàn.
An Ca cười ung dung, “Vậy thì được.”
Cố Sâm muốn nói chuyện nhiều hơn với An Ca, nên tìm đề tài hỏi, “Em thấy Quý Danh Thịnh cưỡng bức ai?”
An Ca hất cằm về phía Triệu Mặc đứng trên sân khấu, “Hắn.”
Cố Sâm im lặng, “Nếu hắn hành động đàng hoàng một chút thì cũng sẽ không bị như vậy, đúng là…”
Hai từ “đáng đời” còn chưa phát ra thì sực nhớ An Ca là fan của Triệu Mặc, hắn đành ngậm ngùi nuốt vào bụng.
…
Show ca nhạc kết thúc, hai người đi thẳng về nhà Cố Sâm.
An Ca phát hiện mấy bữa không về nhà, trong nhà đã thay đổi khá lớn.
Ở cửa ra vào trên tủ để giày có đặt một chậu hoa, tỏa ra mùi thoang thoảng dễ chịu.
Đi vào phòng khách lại thấy ngoài ban công trồng nhiều cây xanh hơn, phía trên tủ để đồ trưng nhiều chậu sen đá.
Trên bàn ăn cũng để một bình hoa, trong bình cắm hoa hướng dương, bông hoa vàng rực mang đầy sức sống.
An Ca nhịn không được hỏi, “Dì Vương trang trí lại nhà hả?”
Cố Sâm ừ một tiếng, “Trong tủ lạnh cũng để nhiều đồ ăn, trên giá trong bếp cũng để rất nhiều đồ ăn vặt.
Những cái này em muốn lấy ăn thì cứ lấy, có gì cần thì nói với dì Vương hoặc với anh, anh chuẩn bị cho em.”
Lúc hắn nói những câu này, An Ca cũng vừa mở tủ lạnh.
Quả nhiên trong tủ lạnh vốn trống rỗng giờ đã có trái cây, sữa, phô mai, đồ uống, cùng một vài món có thể nấu đơn giản.
Bên cạnh tủ lạnh có để một cái giá, bên trên có rất nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau, xếp cũng rất gọn gàng.
Có mấy loại là món hắn thích ăn.
Hắn đột nhiên nhớ lại một tuần trước, Cố Sâm có hỏi hắn muốn ăn cái gì không.
Hắn thuận tiện nói mấy loại, bây giờ cũng có.
Cho nên cái này không phải là dì Vương chuẩn bị, mà là Cố Sâm chuẩn bị riêng cho hắn?!
“Ờ…” An Ca hơi cứng cơ mặt, nói với Cố Sâm, “Chuyện kia chúng ta phải nói rõ, trước khi kết hôn đã nói là sẽ ly dị, không thể vì anh đổi ý mà tôi phải nghe theo.”
Ánh mắt Cố Sâm tối xuống nhìn An Ca, hồi lâu sau mới chậm chạp hỏi, “… Em không thích anh?”
An Ca bật cười, hỏi ngược lại, “Anh nói như là anh thích tôi vậy.” Hắn nhìn Cố Sâm, nói rõ từng chữ, “Trước kia chẳng phải anh sợ tiếng tăm của tôi làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh nên mới làm hợp đồng sao? Bây giờ thấy tôi nghe lời dễ kiểm soát nên đổi ý không muốn ly dị nữa? Cố tổng, không phải chuyện gì anh cũng tự ý quyết định được.”
Lời An Ca nói là thật, hôn nhân của bọn họ thành lập với mục đích lợi dụng lẫn nhau, đúng là hắn vì xem thường nhân phẩm của An Ca mới làm hợp đồng, để sau khi đạt được mục đích thì thoát thân.
Cho nên hắn thật sự đã từng muốn… dùng xong thì bỏ.
Mà bây giờ cách làm bỉ ổi chỉ biết vì mình này đã cắn ngược lại hắn, hắn mới biết cái gì gọi là tru tâm(1).
(1) Ý chỉ vạch trần hoặc chỉ trích quyết định của một người nào đó.
Cố Sâm vẫn nhìn An Ca, ánh mắt mang sự hối hận và áy náy sâu sắc, giọng nói trầm trầm, “Không phải… Trước đó là vậy, bây giờ thì không.
Em có đồng ý cho anh một cơ hội không?”
An Ca cười khổ, “Cố tổng, anh chắc chắn là anh thích tôi?” Hắn nhắc nhở, “Tôi mặc dù không có kinh nghiệm gì, nhưng tôi biết thích một người không phải như vậy.
Anh tỉnh táo suy nghĩ đi.
Với lại, bây giờ tôi chỉ xem anh là bạn.
Anh cứu tôi, tôi rất cảm kích, nhưng không phải thích.
Hai người không có tình cảm sống cùng nhau có thể hạnh phúc không? Quá thảm là khác.”
Những lời nói của An Ca giống như từng con dao đâm vào tim Cố Sâm, khiến hắn rơi vào mê man nghi vấn.
Thích một người không phải như vậy? Thế thì là như thế nào?
Hắn muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này với An Ca, có phải dựa trên thích hay không?
Còn nữa, thì ra… An Ca không thích hắn.
Cố Sâm lần đầu tiên rơi vào cảnh bị động không biết phải làm sao.
An Ca nói tiếp, “Lúc trước tôi nghe theo anh, là sợ đắc tội anh, sợ anh rút vốn khỏi hạng mục hợp tác với An gia.
Bây giờ thì tôi không cần lo tới nữa, tôi sẽ không như trước tuân theo từng quy định anh đặt ra.
Tôi tin, Cố tổng sẽ mau chóng muốn ly dị với tôi thôi.”
“Sẽ không!”
Nhắc đến hai từ ly dị, Cố Sâm lại bừng tỉnh.
Hắn không biết có phải mình thích An Ca hay không, nhưng trong lòng hắn biết rõ một chuyện: Không ly dị, hắn không muốn ly dị với An Ca!
Hắn mím môi, thở một hơi thật dài, “Chúng ta bắt đầu đúng là không tốt, anh âm thầm làm hợp đồng đúng thật đã khiến nó trở nên tệ hơn, là anh sai.
Bây giờ, em nói anh chẳng qua chỉ xem trọng em vì em nghe lời, thế thì em có thể thử không nghe, tự do tùy ý, cố tình gây sự với anh cũng được.
Anh chắc chắn sẽ chỉ đi theo ý em, dỗ dành em thôi…”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại, lần nữa nhìn thẳng vào mắt An Ca, nói thật chậm, “Anh cũng không có kinh nghiệm, cũng không biết đây có phải là thích không.
Nhưng mà… nếu đến thời hạn một năm, em vẫn muốn ly dị… thì mình ly dị.”
An Ca bị câu nói của Cố Sâm làm ngơ ra, nhưng nghe Cố Sâm nói đến thời hạn mà hắn vẫn muốn ly dị thì sẽ làm, liền an tâm.
Vì thế hắn sảng khoái nhận lời, “Được, vậy cứ theo ngày đã định trong hợp đồng đi.
Khoảng thời gian này chúng ta là bạn bè, là anh em tốt.”
Hắn mở tủ lạnh lấy hai chai nước, mở nắp, còn đưa một chai cho Cố Sâm, hỏi, “Bro, uống không?”
Bro?.
Truyện Huyền HuyễnCố Sâm vểnh môi, nhìn đi chỗ khác.
An Ca lại kêu, “Hey bro, người anh em? Nói nhiều vậy mà anh không khát hả?”
Cố Sâm xoay đầu nhìn An Ca, “Anh lớn tuổi hơn em, đúng là có thể làm anh của em đấy.”