Cực kì giống đại minh tinh chuyên nghiệp thành công, đang diễn một vai nam chính trẻ tuổi trong một bộ phim truyền hình.
Nhưng mà nam chính trong phim truyền hình xuất hiện vô cùng đẹp trai và mị lực, là do trang điểm và góc đèn của các nhân viên tạo thành.
Mà cái vị đang nằm dưới đất này lại mang khí chất anh tuấn sẵn có.
Cho dù bị đập ngã xuống đất, cũng không vì đau đớn mà lộ ra một chút tức giận và chật vật.
Giống như sẽ không ở trước mặt mọi người bị thất thố, cũng giống như rất tỉnh táo khắc chế cực độ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn nhất thời không nhớ ra tên đối phương.
Bây giờ tỉnh lại, trong óc lóe lên một cái tên: Cố Sâm.
— Thì ra là chồng của nguyên chủ, chú rể của ngày hôm nay.
An Ca: …
Tại sao hắn vừa xuyên thư đã đối mặt với một hoàn cảnh phức tạp như vậy rồi.
Mới vừa thoát khỏi cảnh ‘bắt gian’, nhưng nhảy lầu lại té trúng người bị ‘cắm sừng’.
Hắn liền vội vàng đứng dậy, đưa tay muốn kéo Cố Sâm đứng lên, “Xin lỗi, tôi không nghĩ đột nhiên có người đi ra.
Anh, anh không bị thương chứ?”
Cô Sâm nghiêng người né tránh bàn tay vươn ra của An Ca.
Chỉ là hắn nghiêng hắn qua một bên, khiến động tác đứng lên có chút chậm chạp.
Cắn răng nhịn đau nói một câu, “An thiếu gia lại muốn chơi gì nữa?”
Sắc mặt lạnh đi, lại không thèm nhìn An Ca một cái.
Trong giọng nói lễ nghi và giáo dục vẫn không áp chế được sự chán ghét.
Cố Sâm dùng thái độ này với hắn cũng là có nguyên nhân.
Buổi tối trước ngày cưới.
Nguyên chủ tìm Cố Sâm không nói hai lời đã đẩy ngã đối phương, liều lĩnh ngồi cưỡi trên người, tay nắm cà vạt đùa cợt hỏi, “Chồng yêu, sắp cưới rồi.
Chúng ta bắt đầu từ cơ thể trước? Hay là… Cưới trước yêu sau, làm một ít và kiên trì làm mãi?”
Vốn là một cuộc hôn nhân thương mại, hai bên hưởng được lợi ích chung xong thì có thể ly dị.
Cố Sâm không nghĩ là nguyên chủ không biết nội tình, còn có suy nghĩ này với hắn.
Mà thái độ nói năng tùy tiện của nguyên chủ khiến Cố Sâm nảy sinh lòng chán ghét, liền đẩy đối phương ngã xuống đất, không che giấu sự châm chọc, “Đừng gọi tôi như vậy! Một cuộc hôn nhân lợi dụng lẫn nhau, An thiếu gia còn tưởng là thật?”
Cũng bày tỏ lập trường rõ ràng: Hôn nhân một năm, trong một năm này không can thiệp vào chuyện của nhau.
Tiểu thiếu gia kiêu căng không chịu nổi sự tiếp đãi lạnh lùng này, cho nên mới cố tình gọi ‘dịch vụ giao hàng tận nhà’ trong ngày cưới để cắm sừng Cố Sâm.
Chỉ là sự trả thù này lại, cuối cùng đập lại bản thân và An gia.
An Ca giải thích, “Anh đừng hiểu lầm, lần này không phải cố ý…” ngồi lên người anh.
Hắn bĩu môi nuốt mấy chữ còn lại vào bụng, ngại phiền phức hỏi Cố Sâm, “Có cần tôi giải thích nguyên nhân tôi nhảy lầu không?”
“Không cần.”
Cố Sâm cười giễu cợt không thể phát giác, “Cũng xin An thiếu gia nhớ lời đã hứa.”
Dùng là ‘xin’ nhưng là muốn cảnh cáo tiểu thiếu gia tuân theo nguyên tắc không can thiệp vào chuyện của nhau.
An Ca thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không biết giải thích làm sao, cũng lười giải thích.
Nguyên tắc của cuộc hôn nhân này đối với lần chuyển kiếp của hắn vẫn rất có lợi.
Trong tiểu thuyết, nam chính tự mang hào quang và số mệnh không thể ngăn nổi.
An Ca không biết mình sẽ ở bên cạnh người này bao lâu, nhưng hắn biết nếu muốn sống tốt thì không nên đắc tội với nam chính.
Trong cuộc hôn nhân một năm với Cố Sâm, hắn chỉ cần tránh khỏi chuyện danh tiếng bị lụn bại, gia tộc gặp rủi ro, liền có thể ngăn cản kết cục chết thảm của nhân vật này.
An Ca suy nghĩ trong lòng, lại thấy trợ lý của Cố Sâm từ bên trong cuống cuồng chạy ra:
“Cố tổng, mới vừa nhận được điện thoại của phu nhân, nói phòng 218 có khách đòi tự sát.
Bà ấy vừa dẫn người chạy tới xem!”
“Nếu khách xảy ra chuyện thật, đối với danh tiếng của khách sạn chúng ta bị ảnh hưởng rất lớn.
Ngài có muốn đi xem một chút không?”
Khách sạn này xây dựng theo phong cách trang viên ngoại ô Tây Âu, những căn nhà thấp xây bằng gạch đỏ, xung quanh là vườn hoa hồng, rất có cảm giác trang viên quý tộc thế kỷ xưa.
Một nơi mang phong cách xa xỉ lãng mạn, đương nhiên tiếp đãi cũng là khách khứa nổi tiếng.
Nếu xảy ra vấn đề, đối với danh tiếng của khách sạn này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Có điều…
Cố Sâm nghiêng đầu nhìn An Ca, trong ánh mắt mang ý tứ hàm xúc, “Tự sát? Nhảy từ lầu hai xuống?”
Phòng 218 chính là phòng An Ca nhảy xuống.
Bọn họ là cặp chồng chồng mới cưới, cùng mặc lễ phục màu trắng.
Lễ phục được may hoàn hảo theo vóc dáng, càng làm nổi bật phong độ và hào quang của cả hai.
Bộ mặc trên người Cố Sâm, từ khí thế, vóc dáng đứng thẳng, đầu vai, ống tay áo chỉnh tề, ngay cả măng-sét màu vàng lóe sáng cũng mang sắc thái lạnh lùng.
Hơn nữa đôi mắt còn mang sự nghi ngờ, càng làm cho An Ca có cảm giác áp bức.
An Ca nhếch môi, “Chẳng phải… không cần tôi giải thích sao?”
Cố Sâm nghi ngờ cỡ nào về nguyên nhân An Ca nhảy lầu, cũng vì câu này mà nghẹn lại.
Dù sao cũng là hắn tự nói.
Tầm mắt khó chịu lướt qua An Ca, trả lời trợ lý, “Chắc là báo nhầm, ra tiếp tân nói cho mấy bà yên tâm.”
“Vâng.”
Trợ lý gật đầu mới chú ý tới An Ca, vội vàng hỏi thăm, “Chào An thiếu gia, ngài cũng ở đây?”
An Ca cười nhẹ, trong đầu nghĩ: Chuyện này nên qua nhanh đi.
Nhưng mà quyển tiểu thuyết này không hề thân thiện với nguyên chủ.
Bọn họ vừa mới rời khỏi, mấy cô phục vụ trong khách sạn đã bao vây một người khách nói xin lỗi rối rít, “Thật xin lỗi, tiên sinh.
Chúng tôi nhận được tin là trong phòng ngài có người muốn tự sát.
Triệu Mặc mặc áo khoác che đi áo lót bó sát bên trong, hai tay đút vào túi, mắt đeo kính râm, mỉm cười, “Không sao, cẩn thận cũng tốt, lỡ như là thật thì các cô cũng đã cứu một mạng người.
Nhưng mà các cô phải giữ bí mật, đừng nói với ai tôi ở đây.
À đúng rồi, các cô có muốn chữ ký không?”
“Có được không?!” Một cô nhân viên vui vẻ hỏi, “Cám ơn Triệu tiên sinh, vậy có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Triệu Mặc là người mẫu nam vừa debut không lâu.
Lấy phong cách gương mặt đẹp trai rạng ngời cùng sự thân thiện như anh hàng xóm, làm đường đi trong giới người mẫu, tích góp được không ít người hâm mộ.
Hắn dừng bước nhận giấy bút của cô gái, tiêu sái ký tên mình.
Đôi mắt xinh đẹp dưới kính râm, môi cong lên hiện thành nụ cười, trông như đang nhìn mấy cô nhân viên, nhưng thật ra lại đang để ý một đôi không xa —
An Ca và Cố Sâm.
Triệu Mặc để bút xuống, làm bộ kinh ngạc nâng tông giọng hỏi, “Xin hỏi, hai vị là Cố tiên sinh và An tiên sinh?”
Hắn tháo kính râm đi về phía hai người, vô cùng lễ phép hỏi thăm, “Có thể gặp được hai vị là vinh hạnh của tôi, cũng chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”
Trông như là vô tình gặp được, cảnh tượng khách sáo ân cần hỏi thăm.
Đièu kiện tiên quyết là…
Lúc An Ca nhảy từ trên lầu xuống, không đụng trúng Cố Sâm.
Trong nháy mắt, An Ca nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Cố Sâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT