Lúc Trình Quý Hạo gõ cửa, trong lòng bảy nổi ba chìm, nhiều năm qua An thiếu gia bị hắn nắm trong bàn tay điều khiển, lớn lên trở thành một kẻ ngu ngốc, vô học, tính cách tồi tệ.
Bản thân hắn thì thông minh, khi làm những chuyện này đều tỉnh bơ, không để lại chút dấu vết.
Hai ông bà lẫn người hầu trong An gia đều nghĩ hắn cưng chiều An Ca, chưa bao giờ phát hiện mục đích thật sự của hắn.
Mà hôm nay, những câu đó của An Ca lại làm An Thừa Lâm nghi ngờ trong lòng.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm ổn của An Thừa Lâm vang lên, khiến cho lòng Trình Quý Hạo giật thót.
Hắn đổi thành gương mặt hiểu chuyện ôn hòa, trấn định đẩy cửa vào, “Chú An, chú tìm con.”
Phòng làm việc rất lớn, cửa sổ thay bằng cửa kính cao sát đát, khiến cho không gian làm việc sáng ngời.
An Thừa Lâm đứng trước cửa kính, xoay lưng về phía Trình Quý Hạo, bóng lưng cao ngất không nhìn ra ông có suy nghĩ gì.
Trình Quý Hạo lại giật thót trong lòng.
“Con tới rồi à.”
An Thừa Lâm nói một câu, xoay người lại, tầm mắt dừng lại trên mặt Trình Quý Hạo, cười hòa ái nói, “Kêu con đi rồi lại kêu con tới đây, chắc làm trễ công việc của con đi? Sau này Tiểu Ca tìm con, con đừng theo nó.
Tính nó tùy hứng lại thích chơi, căn bản không biết công việc chúng ta cực khổ thế nào.
Con thì khác, An thị cần con làm nhiều việc, con phải lấy sự nghiệp làm chủ.”
Giọng nói ôn hòa, nụ cười thân thiết.
Lúc nói về con trai, trọng giọng nói mang một chút thất vọng cùng không biết làm sao.
Không khác gì ngày trước cả.
Trong lòng lo lắng của Trình Quý Hạo dần dần bình ổn xuống.
Hắn vui vẻ: An Thừa Lâm tin tưởng hắn.
Dù sao cũng là mối quan hệ xây dựng từ mười mấy năm qua, sẽ không vì mấy câu của tiểu thiếu gia mà hóa thành hư không.
Hắn đẩy mắt kiếng nói, “Con cũng vì Tiểu Ca mấy ngày không về nhà, nhớ nó nên mới đi đón.
Sau này sẽ không nữa, con sẽ lấy công việc làm chủ, nhất định không phụ lòng chú An nuôi dưỡng.
Còn nữa…”
Trình Quý Hạo chần chờ giải thích, “Mới vừa rồi con nói với Tiểu Ca là dụ nó thôi.
Nó nói muốn tới công ty làm, sợ làm không tốt nên căng thẳng.
Mấy câu con nói, chỉ để… nó không thấy áp lực thôi.”
An Thừa Lâm lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, chờ hắn nói xong thì cười một tiếng, không biết làm sao trách cứ, “Con đó, cứ chiều nó miết.
Nhưng mà nói thật, chú cũng lo Tiểu Ca có tới công ty làm được không.
Chỉ mong thằng nhóc này đừng làm chú mất mặt là được.”
Trình Quý Hạo an ủi, “Sẽ không đâu chú An.
Tiểu Ca giờ trưởng thành rồi, sẽ biết thương chú với dì Tĩnh cực khổ mà cố gắng.”
“Thôi bỏ đi, chú không nói tới nó nữa.” An Thừa Lâm xua tay, đi tới bàn làm việc của mình, lấy một phần văn kiện đưa cho Trình Quý Hạo, “Đây là kế hoạch công ty chuẩn bị mở ở Nam Hồ.
Chẳng phải con luôn muốn tham gia vào hạng mục này sao? Cho nên chú định điều con qua đó làm người phụ trách, thế nào?”
Trình Quý Hạo nghe xong, hai mắt sáng rỡ vui mừng, “Chú An, hạng mục này thật sự giao cho con làm ư?”
Thành phố Nam Hồ cách thành phố S chừng 200km, là một thành phố cổ có bề dày lịch sử.
Mà nơi này là quê quán của An gia, cũng là vùng đất khởi nghiệp đầu tiên của An thị.
Hạng mục này là An Thừa Lâm hợp tác với chính quyền địa phương, chuẩn bị tân trang lại tòa thành cổ, lấy mục đích du lịch làm chủ, biến thành phố trở thành một nơi mang nét phong tình cổ xưa.
Tiền đầu tư kế toán tính là 80% vốn của An thị, đây cũng là nguyên nhân chính khiến An Thừa Lâm thiếu hụt vốn.
Nếu như bắt được hạng mục gần như khống chế toàn bộ vốn lưu động của An thị.
Nếu có thể hoàn thành trong mấy năm, hắn gần như có thể trở thành một trong những đại biểu của An thị.
Trình Quý Hạo đè nén hưng phấn trong lòng, lần nữa đẩy mắt kiếng, “Chú An, con nhất định sẽ không làm chú thất vọng… Vì An thị hoàn thành hạng mục này.”
An Thừa Lâm vỗ vai hắn, cười haha nói, “Chú biết năng lực của con, nhưng dù sao con cũng còn thiếu kinh nghiệm về phát triển thành phố, hơn nữa còn phải hợp tác với chính quyền địa phương.
Cho nên con qua đó, trước hết phối hợp công việc với mấy tổ trưởng phụ trách mảng mở mang thị trường.”
Trình Quý Hạo gật đầu không ngừng, “Dạ, con biết rồi!”
Đợi Trình Quý Hạo cầm văn kiện rời khỏi phòng rồi, sắc mặt An Thừa Lâm liền trầm tĩnh lại.
Sau vụ uống rượu lần trước, An Thừa Lâm bắt đầu nghi ngờ về con người thật sự của Trình Quý Hạo.
Lần trước ông điều tra nội bộ công ty, phát hiện trong các phòng quản lý nhân viên đều có thân tín của Trình Quý Hạo, những người này rất thân thiết với Trình Quý Hạo.
Ông cẩn thận tra xét sổ sách của công ty, phát hiện Trình Quý Hạo vì để kéo những người này về phía mình, đã dùng quyền riêng lấy các danh mục chi tiền cho họ, những khoản tiền không minh bạch lên tới mấy chục triệu.
Hôm nay hai bảng số xe theo dõi An Ca ở trên đường, không biết có phải do Trình Quý Hạo an bài hay không.
Nhưng đụng tay trong nội bộ công ty, chai rượu ở hôn lễ, những lời xúi giục An Ca, cũng đủ nhìn ra lòng lang dại sói của Trình Quý Hạo.
Ông tưởng rằng mình sẽ có một đứa con nuôi thân thiết, không hề biết đó lại là con rắn độc có ý đồ chiếm đoạt An thị.
Sắc mặt An Thừa Lâm đen đi, giống như có bão kéo tới, ông cầm điện thoại gọi một cú, “Lão Diêu, ngày mai Trình Văn Tinh tới Nam Hồ, ông giúp tôi trông coi nó.”
Lão Diêu hỏi, “Chức vị là gì?”
“Chức vị?”
An Thừa Lâm than thở, “Một thằng nhóc tay chân không sạch sẽ, ông nghĩ chức vị của nó nên là gì.”
“Hiểu rồi, cứ giao cho tôi.”
Bên Nam Hồ tất cả đều là thân tín của An Thừa Lâm, có ông và những lời lão Diêu nói, Trình Quý Hạo qua đó sẽ không tốt lắm.
Ông cũng thừa dịp này, rút sạch sẽ những người Trình Quý Hạo cắm vào công ty.
Cúp điện thoại, An Thừa Lâm nắm tay thành quyền nện vào ngực, nặng nề thở dài: Nuôi một đứa mười mấy năm đã sớm có tình cảm, trong lòng ông gần như đối xử với Trình Quý Hạo và An Ca ngang nhau.
Có thể càng vì thế mà càng làm ông đau buồn và thất vọng.
…
Tề Tĩnh sau khi biết An Ca muốn đi làm, bà đã âm thầm sắp xếp.
Biết An Ca hôm nay về nhà, lập tức mang mấy quản lý thâm niên về nhà dạy An Ca.
Mấy người ngồi trong phòng họp ở lầu một, làm như một buổi giảng giải trên trường đại học, giải thích cho An Ca về tình hình hiện tại của công ty.
Bọn họ làm một bản powerpoint, trông qua rất có tâm tư, đơn giản dễ hiểu, từ dễ dần dần lên khó, mang trạng thái tài chính của An thị mấy năm qua, điểm mạnh điểm yếu, thị trường tương lai ra nói rất rõ ràng.
Bản báo cáo hôm qua Trình Quý Hạo đưa cho hắn xem như lấy lệ, so với hôm nay quả là khác một trời một vực.
Có điều, An Ca đang phải duy trì thiết lập của nguyên chủ, không thể làm gì khác hơn là tỏ ra không hiểu mấy trước mặt bọn họ.
Một tờ đơn chỉ nhìn cái là hiểu cũng phải tỏ vẻ bừng tỉnh, “Thì ra là vậy.”
Còn giả vờ đặt câu hỏi, sau khi được giải đáp thì cười với bọn họ, “Tôi hiểu rồi, cám ơn.”
Mấy nhân viên cấp cao thấy An thiếu gia dạy một chút đã hiểu, còn khiêm tốn ham học, thái độ giảng dạy càng thêm hăng say.
Sau khi chương trình học kết thúc, năm mồm bảy miệng còn bàn về thị trường trước mắt, xí nghiệp cạnh tranh, sau này làm sao để ứng phó.
Cái mà bọn họ thảo luận là điều An Ca đang quan tâm, hắn kiên nhẫn nghe, còn thỉnh thoảng đặt câu hỏi.
Kết quả tiết học chỉ khoảng hai tiếng, chớp mắt cái đã hơn nửa ngày.
Tề Tĩnh ở bên cạnh ngồi nghe, vui đến mức muốn đứng dậy nhảy một bài.
Bà vốn sợ An Ca không đủ kiên nhẫn, không trụ nổi hai tiếng đã lập tức bỏ đi.
Cho nên hôm qua có ý mời mấy vị quản lý này về nhà ăn cơm, xin lỗi trước cho chắc ăn.
Kết quả bà không nghĩ An Ca lại rất có hứng thú với nghiệp vụ công ty, nhiều vấn đề chỉ một chút đã hiểu, câu hỏi đặt ra rất tinh tường.
Con trai của bà cuối cùng cũng có hứng thú với sản nghiệp gia đình!
Sau khi tiễn mấy vị quản lý về, bà ngạc nhiên mừng rỡ ôm chầm An Ca, khen con trai nở cả mũi.
An Ca ngượng ngùng đẩy Tề Tĩnh ra, “Mẹ, con còn phải xem thêm mấy bản tài liệu.
Mẹ đi nghỉ đi.”
Tề Tĩnh ra phòng khách phân phó quản gia, “Tiểu Ca hôm nay học mệt, ông kêu người nấu mấy món bổ não cho nó.”
Rồi chạy về phòng mình ăn diện, gọi điện cho mấy bà bạn phu nhân, “Các chị em, đi spa đi! Hôm nay tôi mời.”
Đến tiệm spa, Tề Tĩnh mang một bụng tự hào không giấu được, thổ lộ niềm vui sướng với mấy bà bạn, “Tiểu Ca nhà tôi, thật sự ngày càng hiểu chuyện hơn rồi, càng ngày càng tiến bộ.
Hôm nay mấy vị quản lý cấp cao tới dạy nó học, cũng khen nó thông minh, có tầm nhìn xa.
Còn nói Tiểu Ca mà vào An thị, chắc chắn có tư chất của một nhà lãnh đạo ưu tú.”
Bà xúc động nói, “Khi còn bé, tôi đi coi bói, thầy bảo Tiểu Ca chỉ thiếu cơ duyên, chỉ cần bù được cơ duyên, sự nghiệp chắc chắn thăng tiến.
Ông trời đối xử với An gia chúng tôi không tệ, cuối cùng cũng bù lại cơ duyên cho nhà chúng tôi, Tiểu Ca nhà tôi rất có tiền đồ.”
Bà bạn nằm đắp mặt nạ bùn trên giường bên trái, không cảm giác nói, “Cơ duyên mà Tiểu Ca thiếu chắc là thiếu gia của nhà họ Cố đi, Tiểu Ca sau khi kết hôn với Cố Sâm, nó giống như đổi thành người khác vậy.”
“Đúng ha!” Tề Tĩnh sửng sốt, đột nhiên ngồi bật dậy, mặt nạ bùn bị rớt mất một miếng, “Hèn gì sau khi kết hôn Tiểu Ca hiểu chuyện như vậy, thì ra Tiểu Sâm là cơ duyên của Tiểu Ca!”
Bà bạn nằm giường bên phải t cũng đắp mặt nạ bùn, không cảm giác nói, “Thấy hai đứa nó trên TV xứng đôi lắm.
Có đứa con rể ưu tú như vậy, thiệt là hâm mộ bà An đó nha.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tề Tĩnh cũng không để ý mặt nạ của mình bị rơi, nói, “Tiểu Sâm ưu tú, Tiểu Ca nhà tôi cũng đang trên đường học tập, một ngày nào đó sẽ sóng vai với Tiểu Sâm.
Kế toán viên của công ty tôi hôm qua cũng khen Tiểu Ca thông minh, bọn họ đều cảm thấy sau này Tiểu Ca có thể quản lý tốt An thị.
Có Tiểu Ca quản lý công ty, sau này tôi có thể thường xuyên đi chơi với mấy bà.”
…
Tề Tĩnh nói không ngừng nghỉ, mấy bà bạn nằm đắp mặt nạ không muốn nghe lắm, thỉnh thoảng dùng ngón úp ngoáy ngoáy lỗ tai.
Ma vương hại đời mà các bà hay cười nhạo, bây giờ lại được Tề Tĩnh khen lên tận trời.
Nhưng các bà không thể phản bác, từ phóng viên sau vụ họp báo, trên mạng, báo chí, tựa như toàn thế giới đang ca ngợi tiểu thiếu gia nhà họ An.
Mà đề tài ở trong miệng phụ nữ thì truyền đi rất nhanh, mấy câu này từ tiệm spa truyền ra ngoài, bây giờ lệch thành, “Nghe nói mạng của tiểu thiếu gia nhà họ An đó thiếu Cố Sâm, cuối cùng cũng được bù rồi.”
Cố Sâm: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT