“Tôi…”

An Ca kinh ngạc nhìn Cố Sâm, lại nhìn người đàn ông đứng trong nhà.

Biết mình đã nhầm địa chỉ.

Não biết đây là hiểu lầm, ngọn lửa vô danh trong lòng cũng liền bị dập tắt.

An Ca rất bối rối, trước tiên xin lỗi người đàn ông, “Xin lỗi đã quấy rầy tiên sinh.

Là tôi nhầm địa chỉ.”

Đối phương hoàn toàn không nghe lọt.

Dù bận rộn nhưng vẫn dựa vào cửa ung dung đứng đó, tầm mắt nhìn An Ca rồi lại nhìn Cố Sâm, trong mắt mang nụ cười sâu xa, “Cố tổng, phải làm sao đây? An thiếu gia muốn làm chủ nhân của nhà Duẫn Nam tôi.”

Giống như là làm trò đùa, nhưng cũng giống như đang gây hấn.

An Ca: …

Cho dù là cái nào, người này và Cố Sâm, trông có vẻ quan hệ không tốt lắm.

“Phải không?”

Cố Sâm bước xuống xe, “Vậy phải xem Duẫn Nam tiên sinh có chịu đưa nhà cho An Ca hay không.”

Một câu nửa đùa nửa thật, đẩy xa khiêu khích của Duẫn Nam.

Sắc mặt cũng lập tức lạnh tanh, vừa nhìn đã thấy quan hệ đối nghịch, không vừa mắt nhau.

Khoan khoan… Duẫn Nam!

An Ca nghe cái tên này mà thấy sợ hãi.

Hắn nhớ cái tên này.

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ sau đám cưới vì để trả thù Cố Sâm lạnh lùng mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, trong khu biệt thự có một cậu nhà giàu tên là Duẫn Nam, cũng trở thành đối tượng được xem xét của nguyên chủ.

Người ta lại nguyện ý mắc câu.

Duẫn Nam và Cố Sâm vốn là hai bên đối lập.

Hắn giả vờ nhận ý của nguyên chủ, nhưng mục đích thực tế là chiếm nguyên chủ làm của riêng để làm nhục Cố Sâm.

Trong tiểu thuyết sự xuất hiện của Duẫn Nam, cũng là nguyên nhân làm nguyên chủ và Cố Sâm mau chóng ly dị.

An Ca đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh ngắt.

Hắn vốn định thay đổi kết cục.

Chưa từng nghĩ ngày đầu tiên tới nhà Cố Sâm lại tới nhầm nhà Duẫn Nam, cũng bởi vì hiểu lầm mà tuyên bố mình là chủ nhân của nhà Duẫn Nam.

Còn bị Cố Sâm chính mắt nhìn thấy, bắt được.

Trông vẻ lạnh nhạt của Cố Sâm, An Ca mơ hồ cảm thấy bất an.

Tựa như trong thế giới này có một sức mạnh vô hình, tăng cho hắn một một tầng khó thay đổi số mạng của mình và An gia.

An Ca ra vẻ bình tĩnh, bước ra xa Duẫn Nam hai bước, cười nói, “Duẫn Nam tiên sinh cứ đùa, ngài biết rõ ràng là tôi đi nhầm nhà.” Rồi quay đầu giải thích với Cố Sâm, “Em xem nhầm bảng chỉ đường, nên tưởng đây là nhà của a… của chúng ta.”

Cố Sâm hừ một tiếng, nhẹ giọng trách móc, “Có vậy mà cũng đi nhầm được?”

Duẫn Nam cười khẽ, giọng hơi nâng lên, “Ui, hai người kết hôn rồi mà cũng không biết nhà ở đâu à.

Cố Sâm, thái độ của anh đối đãi với chồng mới cưới cũng hơi qua loa đó.”

Trong lời nói rõ ràng mang vẻ trào phúng, thậm chí là khích bác.

Ý nhắm vào không hề che giấu.

Lúc này hai “chồng chồng” cùng chung chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, mới có thể cho thấy lập trường của mình.

An Ca nhích lại gần Cố Sâm, trên mặt là nụ cười khéo léo, trả lời Duẫn Văn, “Dù sao tiên sinh nhà tôi vì chúng tôi mới kết hôn mà mua nhà mới, lần đầu tới đây còn chưa quen đường.

Vừa rồi đã làm Duẫn Nam tiên sinh chê cười.”

Lúc hắn nói “tiên sinh nhà tôi”, Cố Sâm nghiêng đầu nhìn một cái, trong mắt hơi kinh ngạc.

Nhưng lại biến mất thật nhanh, lần nữa nghiêm nghị chống đối Duẫn Nam, “Xem ra sự lỗ mãng của Tiểu Ca đã quấy rầy tiên sinh, tôi cũng thay cậu ấy xin lỗi một tiếng.”

Rồi sau đó dùng sức kéo tay An Ca, “Về nhà.”

An Ca mỉm cười, “Được.”

Duẫn Nam nhìn hai chiếc xe đi mất, lạnh lùng giễu cợt, “Tiên sinh nhà tôi? Tiểu Ca?”

Gương mặt trắng bóc đứng sau song cửa đen, giống như băng đá ngưng tụ mùa đông.

Về đến nhà Cố Sâm.

Đây là một căn biệt thự ba tầng màu trắng, sân vườn rộng rãi có đường đi bộ, toàn bộ được cỏ phủ kín.

So sánh với căn nhà âm trầm cảm giác lạnh như băng của Duẫn Nam, trông qua đơn giản thư thái hơn nhiều.

Chỉ có điều trong nhà chỉ có mấy món vật dụng cơ bản, trông khá ảm đạm tẻ nhạt.

Có thể nhìn ra căn nhà này mới mua, không thường tới ở.

Cố Sâm bước vào nhà, liếc nhìn An Ca, trách móc, “Không phải gửi địa chỉ cho cậu rồi sao, cái này cũng đi nhầm được? Còn chạy tới nhà người ta xưng là chủ nhân?”

An Ca: “Tôi thấy mũi tên chỉ khu số 8 là ngay hướng nhà hắn, ai ngờ khu số 8 còn phải đi ra phía sau mới tới.”

Hắn xách vali lên hỏi, “Phòng tôi ở đâu?”

“Trên lầu hai.

Tới cầu thang quẹo trái, một phòng của cậu, bên phải là của tôi.” Cố Sâm nhấn mạnh câu cuối.

Ý rất rõ ràng như muốn nói với An Ca: Tách làm hai bên, không can thiệp vào chuyện của nhau.

An Ca cầm vali bước lên cầu thang, buồn buồn trả lời Cố Sâm, “… Ừ.”

Nghe trông có vẻ không vui.

“Còn nữa.” Cố Sâm lần nữa nhấn mạnh, “Sau này ở ngoài… đừng gọi tôi là ‘tiên sinh’, có giả bộ cũng đừng tới mức đó.”

An Ca đi tới bậc cuối cùng, mệt mỏi thở một hơi, “… Được.”

Giống như là thở dài mất mát.

Cố Sâm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, An Ca kéo vali đứng trên lầu hai nhìn về hướng bên trái.

Sau khi xác nhận phương hướng liền kéo vali về phòng mình.

Một chàng trai 23 tuổi, mặc áo len rộng, quần jean.

Bởi vì gương mặt nhu mì khiến hắn trông nhỏ hơn tuổi khá nhiều, y như học sinh cấp ba vậy.

Cố Sâm nhíu mày, trái tim lạnh lùng lúc này hơi sụp đổ một chút.

Hắn nghĩ, vừa rồi mình nói nặng lời quá sao? Hai người tuy là quan hệ hợp đồng, nhưng cũng không cần nói tới vậy.

“Ờ…”

Cố Sâm muốn hòa hoãn không khí một chút, “Trong nhà này, cậu cần cái gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng chuẩn bị cho cậu.”

An Ca dừng chân, sau đó dựa vào lan can nhìn xuống lầu, “Trong nhà có wifi hông?”

Cố Sâm: “… Có.”

An Ca cười, “Gửi cho tôi mật khẩu nha, cám ơn~”

Sau đó kéo vali đi, bóng lưng vui vẻ mau chóng biến mất sau hành lang.

Cố Sâm: …

Hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play