An Thừa Lâm biết khi nãy là mình quá xúc động, không được tự nhiên ho một tiếng, “Dù sao… cũng về rồi, ở lại ăn cơm đi.”
“Dạ.”
An Ca cười nói, “Hôm qua ba với mẹ tiếp khách cả ngày, hôm nay cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
An Thừa Lâm than thở, “Đúng là phải nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi dễ mệt.
May là có anh Quý Hạo của con ở đây, có thể giúp ba một chút.”
“Đúng vậy, may là có anh Quý Hạo.” An Ca vẫn cười nhạt như cũ, liếc mắt nhìn Trình Quý Hạo một cái.
Đối diện với ánh mắt của An Ca, Trình Quý Hạo gần như không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hắn vừa rồi trông như là khuyên nhủ An Thừa Lâm, nhưng thật ra là đổ dầu vào lửa.
Vốn định làm An Thừa Lâm tức giận hơn, tốt nhất là hai cha con gây ầm ĩ, tiểu thiếu gia không thể trở về căn nhà này nữa.
Không nghĩ tới, lửa không cháy đã đành, còn bị dập hoàn toàn?
Tiểu thiếu gia ngang ngược buông thả đó sao có thể thấu tình đạt lý như vậy?
Trong lòng nghi ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài.
Hắn lập tức sửa lại tâm trạng, tỏ ra hòa nhã như trước, “Đây là chuyện mà anh phải làm.
Chú An, Tiểu Ca, hôm nay cả nhà cứ nghỉ ngơi đi, chuyện công ty cứ giao cho con là được.”
An Ca cười nhìn hắn, “Anh Quý Hạo, mấy ngày nữa em cũng sẽ tới công ty trình diện, tới lúc đó hy vọng có thể chia sẻ công việc với anh.”
“Con muốn tới công ty?” An Thừa Lâm kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt hiện lên nét vui vẻ, yên tâm.
Ông đã sớm sắp xếp vị trí cho An Ca, chỉ là An Ca không muốn đi.
Làm cha, nhìn con trai không có sự nghiệp trong tay, trong lòng vừa mất mát vừa bất đắc dĩ, không nghĩ tới hôm nay nó lại chủ động đòi đến công ty.
Đứa trẻ này bắt đầu hiểu chuyện rồi.
Người cha không giỏi giấu đi sự vui sướng trong lòng, vỗ lên vai An Ca một cái thật mạnh, “Nhóc con! Tới công ty phải làm cho tốt, đừng làm ba mất mặt.”
An Ca khiêm tốn nói, “Chỉ là bây giờ con còn chưa biết gì, hy vọng anh Quý Hạo có thể chỉ dẫn con.”
An Thừa Lâm vui vẻ trong lòng, cười sang sảng, “Quý Hạo được lắm, mấy năm nay vào công ty, khâu nào cũng từng làm rồi, rất biết vận hành công ty.
Con cứ đi theo nó, nhất định học hỏi được nhiều.”
Mỗi một khâu đều từng làm rồi, đó chính là quan hệ rất tốt với từng quản lý trong công ty, lôi kéo mọi người.
“Rất giỏi.” An Ca nở nụ cười thản nhiên, quay sang nhìn Trình Quý Hạo.
Ánh mắt sáng trong, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Đối mặt với ánh mắt của An Ca, trong lòng Trình Quý Hạo hơi cuống lên.
An Ca muốn đi làm?
Con trai duy nhất của An gia muốn vào An thị làm việc là có nghĩa gì?
Hắn rõ ràng biết An Ca đã thay đổi, không còn như trước.
Chẳng còn là con bù nhìn ngu xuẩn để mình thao túng, đã có suy nghĩ của riêng mình.
Thay đổi như thế này khiến Trình Quý Hạo vô cùng bất an.
Hắn cố gắng kinh doanh nhiều năm, có thể vì An Ca ngày hôm nay mà như dã tràng xe cát, thất bại trong gang tấc.
An Thừa Lâm vẫn vì chuyện con trai thay đổi mà vui mừng khôn xiết, dặn dò Trình Quý Hạo, “Quý Hạo, lát nữa con lấy xu hướng đầu tư gần đây của công ty đưa cho Tiểu Ca xem, để nó biết gần đây công ty đang làm gì.
Không đầu không đuôi vào làm rồi mắc sai lầm, để mấy ông già trong hội đồng quản trị cười nhạo thì không nên.”
Trình Quý Hạo chặn lại đủ thứ mùi vị trong lòng, khôi phục hình dáng con nuôi ân cần báo đáp công ơn, “Dạ, chú An, lát nữa con lấy bản báo cáo đưa cho Tiểu Ca xem.”
Trình Quý Hạo trở về phòng mình, rút một phần văn kiện để trên tủ ra.
Những thứ này đều do hắn tự tay ghi lại.
Nhìn từng trang đầy chữ, những bảng kê khai phức tạp, cùng thuật ngữ trong giới chi chít, nỗi bất an trong lòng Trình Quý Hạo đột nhiên an ổn lại.
Một người chỉ biết ăn chơi, cả đại học còn không tốt nghiệp nổi, tiểu thiếu gia này làm sao biết đọc bản báo cáo kế toán? Làm sao biết phân tích thị trường, tìm phương hướng đầu tư cho công ty?
Hắn cười nhạt trong lòng: Hiểu chuyện thì sao? Không phải ai cũng có đủ tài năng để quản lý một công ty, cũng không phải ai có thể ổn định trong một tập đoàn đông người phức tạp.
Hắn có trăm phương ngàn kế để tiểu thiếu gia không đứng nổi trong công ty.
Trình Quý Hạo cầm văn kiện đi ra khỏi phòng, xuyên qua hành lang, gõ cửa phòng An Ca.
“Vào đi.”
Bên trong cánh cửa gỗ đỏ vừa dày vừa nặng, là giọng nói trong trẻo vang lên.
Đôi mắt phía sau cặp kính lóe lên sự lạnh lẽo, ngay lập tức biến mất.
Trình Quý Hạo mỉm cười, mở cửa bước vào, “Tiểu Ca, anh tới đưa tài liệu.”
An Ca ngồi trước bàn đọc sách, lưng ghế quay về phía hắn, đầu dựa vào chiếc ghế gỗ, tay cầm ly rượu đảo đảo.
Sau khi nghe tiếng của hắn, cũng chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Trông dáng vẻ chẳng thèm đếm xỉa tới hắn.
Căn phòng rộng rãi sáng trưng, trang trí theo kiểu phục cổ Trung Hoa vô cùng xa xỉ, tư thái của An Ca cũng rất hợp với khung cảnh này, sang trọng quý phái không ai sánh được.
Cũng chính là thứ đầu tiên, khi Trình Quý Hạo bước chân vào căn nhà này, làm hắn ghen tị.
Trình Quý Hạo siết tài liệu trong tay, đi về phía trước, nói, “Đây là bản báo cáo tài vụ quý một của công ty…”
Nụ cười của Trình Quý Hạo đột nhiên cứng lại, hắn thấy trước mặt An Ca là một chai rượu.
Là rượu Brandy.
Giống y như chai tối hôm qua hắn bảo Tề Minh Vũ đưa cho An Ca.
Cũng giống y như chai tối hôm qua bọn Tề Minh Vũ uống.
Rốt cuộc chai nào mới là chai hắn bỏ thuốc vào?
Trái tim mới vững vàng của Trình Quý Hạo lại cuống lên, nụ cười vẫn ở trên mặt, “Tiểu Ca, em… em sao lại uống rượu? Chai này em lấy ở đâu ra?”
“Chai này hả?” An Ca giơ chai rượu lên, chân mày hạ xuống, sắc bén nói, “Hình như là hôm qua anh họ cho.
À đúng rồi, là anh bảo anh họ đưa cho em.”
Hắn cầm chai rượu lên huơ huơ trước mặt Trình Quý Hạo, sau đó đổ ra ly, đưa cho Trình Quý Hạo, nói, “Em kết hôn rồi, phải dọn khỏi nhà.
Sau này ba mẹ phải nhờ anh Quý Hạo chăm sóc.
Đây, mời anh Quý Hạo một ly.”
Giọng nói của hắn chân thành, giống như là thật lòng cám ơn.
Trình Quý Hạo hoàn toàn không nghĩ ra, hắn chẳng qua bỏ thuốc vào chai rượu để hại An Ca, lại biến thành làm bản thân cả đêm thức trắng, càng không nghĩ bây giờ lại để cho hắn…
Hắn vội vàng nhận lấy ly rượu, “Ban… ban ngày chúng ta uống rượu sẽ làm chú An tức giận đó.”
Lúc chuẩn bị đoạt lấy chai rượu lại bị An Ca giật lại.
“Hôm nay khác, em kết hôn rồi, phải rời khỏi nhà.” An Ca hỏi ngược lại, “Anh Quý Hạo không uống nghĩa là không muốn chăm sóc ba mẹ thay em à?”
“Anh…” Trình Quý Hạo cứng họng.
“Được rồi, vậy em uống thay anh.” An Ca không đợi hắn trả lời, lại cầm ly lên rót đầy, đưa tới bên miệng.
“Đừng uống!”
Trình Quý Hạo lập tức nắm cổ tay An Ca.
Nếu quả thật đây là chai rượu hắn bỏ thuốc, An Ca uống ở nhà xuất hiện triệu chứng bất thường, chú An dì Tĩnh làm sao chịu để yên.
Chai rượu này tại sao lại âm hồn không tan như thế!
Trình Quý Hạo tức giận nghĩ.
Ánh mắt của An Ca nhìn cổ tay bị Trình Quý Hạo nắm, sâu xa nói, “Anh Quý Hạo, anh sao thế? Em chỉ muốn cám ơn anh thôi, anh Quý Hạo không nhận lòng cảm kích này sao?”
Có mấy năm kinh nghiệm đi ký hợp đồng, lí do ép rượu An Ca đã sớm học thuộc.
Bây giờ đối mặt với Trình Quý Hạo trong lòng có quỷ, vài ba lời của hắn là có thể thành công.
“Được, anh… uống, anh uống.” Trình Quý Hạo cắn răng trả lời, “Nhưng mà, anh chỉ uống một ly này thôi.”
Hắn cầm ly rượu một hơi uống cạn.
An Ca nhìn mà cười nhạt.
Trình Quý Hạo vong ân bội nghĩa, tâm tư độc ác.
Ý đồ hãm hại đứa con ruột của cha mẹ nuôi, cũng muốn chiếm tài sản An gia làm của riêng.
Nhưng mà, Trình Quý Hạo ngụy trang mấy năm nay đã sớm lấy được lòng tin của ba mẹ và mọi người trong An gia.
Đột nhiên nói Trình Quý Hạo bỏ thuốc mình, người nhà họ An sẽ chỉ cảm thấy hắn cố tình gây sự mà thôi.
Còn làm Trình Quý Hạo phòng bị với mình, cũng không đại biểu là hắn sẽ không làm gì.
Mùi vị bị trúng thuốc cũng đơn giản thôi, tắm nước lạnh cho tỉnh táo, khiến cho cơ thể tê buốt lạnh cóng, tối hôm qua không cầm chai này ra là vì sợ ngộ thương anh em họ.
Bây giờ cũng nên để người đầu têu này gieo gió thì phải gặt bão.
Hắn thấy Trình Quý Hạo để ly rượu xuống, nói tiếp, “Vậy thì cám ơn anh Quý Hạo, lát nữa ăn cơm trưa, em sẽ nói lại với ba mẹ.”
Hắn lần nữa lắc lắc chai rượu, cười khẽ, “Cũng dùng chai rượu này.”
Một câu nói nhàn nhạt lại như sét đánh vào lòng Trình Quý Hạo.
“Không!” Hắn gấp gáp ngăn lại, “Không… không được.
Chú An không thể uống rượu, tim dì Tĩnh không tốt cũng không nên uống rượu.”
An Ca: “Một ly thì có sao đâu, huống chi là rượu mừng gả con đi.”
Nghe giống như tiểu thiếu gia tùy thích buông thả ngày trước, nhưng vào tai Trình Quý Hạo lại là một sự uy hiếp to lớn.
Chỉ cần là rượu do tiểu thiếu gia mời, chú An dì Tĩnh sẽ không từ chối.
Rượu này, sao có thể để hai vị kia uống được.
“Như… vầy đi.” Trình Quý Hạo giả vờ bình tĩnh, lại làm như mình là anh lớn, nói, “Anh uống thay, được không? Uống xong ba ly, chai rượu này là của anh, hôm nay chúng ta không uống rượu nữa, được chứ?”
An Ca dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Trình Quý Hạo mấy giây, sau đó nghiêng đầu một cái, cười, “Được thôi.”
Ba ly rượu đầy rót vào dạ dày, cảm giác lửa nóng như đang thiêu đốt.
Đáng sợ hơn là cảm giác không giống như hôm qua, cơn nóng từ trong dạ dày tràn ra huyết dịch, chảy vào lục phủ ngũ tạng, thấm vào da, tản ra từ mỗi lỗ chân lông làm người ta phiền não.
Trình Quý Hạo biết rõ, đây chính là chai rượu mà hắn bỏ thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT