Thành phố S đón nhận một tin tức lớn.

An Ca của An thị, trước mắt cầm trong tay 15% cổ phần của công ty, bước vào ban hội đồng quản trị, trở thành một nhân vật có tính quyết định trong tập đoàn An thị có lịch sử  hơn trăm năm.

Theo như tổng giá trị thị trường trước mắt của An thị, tính ra được giá trị con người của An Ca, trong một đêm, tiểu thiếu gia 24 tuổi một phát đi thẳng vào bảng xếp hạng nhà giàu của quốc gia, cũng trở thành nhân vật trẻ tuổi sau Cố Sâm, bước lên bảng xếp hạng này.

Khi mọi người trên mạng đang thán phục không ngừng hâm mộ, lại để ý tới chuyện khác.

An Thừa Lâm và Tề Tĩnh cầm trong tay mỗi người lần lượt là 25% và 20% cổ phần công ty, cộng thêm 15% cổ phần trong tay An Ca, chỉ ba người trong gia đình họ An đã có 60% cổ phần rồi.

Cũng có nghĩa là quyền quyết định trong An thị, nằm hết trong tay An gia, cho dù là ai cũng không thể lật móng của An thị được.

Tập đoàn An thị đã từng mấy đời chỉ có vài con cháu, đều là con một, từng đời một nối tiếp nhau, cổ phần dần dần bị các nhà đầu tư chia nhau hết.

Mà An Ca, vị con một của An gia, trước năm 23 tuổi chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, hai vợ chồng nhà họ An cũng không tiết lộ sẽ đưa An Ca vào công ty.

Vì thế, mấy năm trước, người đời đã có nhiều lời suy đoán: An thị không có người nối nghiệp mất đi quyền quyết định, chưa tới mấy năm sẽ bị rơi vào tay người khác. Gia tộc có xí nghiệp mang lịch sử trăm năm, cuối cùng cũng tới ngày thay tên đổi họ.

Mà bây giờ, nhìn tin tức về An thiếu gia mỗi ngày xuất hiện trên TV, ai cũng không dám nói mấy lời kia nữa.

Vị thiếu gia này không phải vô danh hữu thực.

Hắn dùng thân phận nhân viên bình thường bước vào công ty, làm việc cho phòng AUM, chỉ dùng mấy tháng đã kiếm được mấy trăm triệu về cho công ty.

Thời điểm đó, thực lực của hắn đã được Duẫn Đông Minh, người sáng lập cơ quan đầu tư lớn nhất thế giới tán thưởng, cũng trở thành bạn bè hợp tác với con trai ông, Duẫn Nam.

Lợi nhuận ngày càng tăng, cũng lấy được sự chú ý của các nhà đầu tư trên thế giới, trước mắt đã có nhiều nhà đầu tư chọn phòng AUM của An thị.

An Ca lấy được sự đồng ý và tín nhiệm, khiến vị trí của hắn vững vàng hơn.

Hôm nay là sinh nhật hắn.

Tiệc sinh nhật được làm ở một khách sạn kiểu trang viên ở ngoại ô, cũng là nơi cử hành hôn lễ khi An Ca vừa xuyên đến thế giới này. Càng trùng hợp hơn, phòng của hắn cũng là căn nửa năm trước hắn và Cố Sâm ở khi cử hành hôn lễ.

An Ca xem như là nhân vật chính và chủ bữa tiệc, tối hôm qua đã đi cùng ba mẹ đến khách sạn chuẩn bị tiệc chiêu đãi trước, Cố Sâm vì phải xử lý công việc mà sáng hôm sau mới tới được.

Trên đường đi hắn không ngừng gọi điện cho An Ca, “Tối qua ngủ có ngon không bé?”

An Ca gật đầu, “Tạm được, anh tới đâu rồi?”

“Chắc phải một tiếng nữa mới gặp em… Nhớ bé lắm. Tối hôm qua em không có ở nhà, anh không ngủ được, nhắn tin cho em mà em không trả lời.” Giọng nói trầm trầm phát ra từ trong ống nghe, chất phác lại dính người, rất dụ dỗ.

An Ca cười khẽ, “Đã nói với anh là em đang xem thị trường quốc tế mà, dù sao cũng không thấy mặt, nhớ cũng vô ích. Chỉ mười mấy tiếng thôi, vùi đầu vào công việc là qua ấy mà.”

Cố Sâm hiển nhiên không ung dung như vậy, cười khổ, “Làm gì đơn giản như em nói, anh muốn ôm em, hôn em mới ngủ được, bé ơi anh nhớ em lắm.”

Một người đàn ông như Cố Sâm, có thể dùng giọng mềm mại này nói nhớ bạn, rất dễ dàng làm người ta động lòng.

An Ca mềm lòng, nhưng cũng không quên nhắc nhở, “Anh lái xe hay trợ lý lái? Mấy câu này để người ngoài nghe được thì kì lắm đó?”

Cố Sâm cười nói, “Anh tự lái xe, không có ai khác.”

“Vậy anh nói tiếp đi.” An Ca giờ mới an tâm.

“Sáng em dậy có nhớ anh không? Lát nữa anh tới, còn cách bữa tiệc một thời gian, anh cho em… có muốn không?” Cố Sâm nói rất nhỏ, câu cuối y như hà hơi, giống như Cố Sâm đang ôm hắn nói nhỏ vào tai vậy.

Lỗ tai tê tê, giống như điện giật.

Hô hấp của An Ca chậm lại, do dự một lúc thì từ chối, “Chút thời gian đó sao mà đủ? Em còn phải đi tiếp khách.”

Cố Sâm năn nỉ, “Vậy hôn thôi có được không? Năm phút hôm qua còn chưa dùng hết mà?”

An Ca theo phản xạ có điều kiện rụt vai lại, sau đó trong cơ thể có chút biến hóa, hắn bị câu nói của Cố Sâm làm có cảm giác.

“Đừng nói chuyện nữa, lo lái xe đi.” Cúp điện thoại, An Ca cảm thấy cả người khô nóng.

Hắn thở dài một hơi, đẩy cửa bước ra ngoài sân, ngắm vườn hoa kiểu Âu vắng vẻ để bình tâm lại.

Bởi vì là đầu hè, sân cỏ bên ngoài trông xanh mát hơn lúc hắn vừa xuyên đến đây, chân đạp lên rất thoải mái.

Hắn nhớ tới khi vừa xuyên đến đây, vì né tránh tình tiết trong truyện, hắn đã nhảy từ trên lầu hai xuống, còn đè lên người Cố Sâm ở đây.

… Duyên phận này. 

Hắn cười khẽ ngẩng đầu, nhìn lên ban công lầu hai nơi mình nhảy xuống lần đó.

Sau đó hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng phía trên — Triệu Mặc.

Triệu Mặc nhìn thấy An Ca thì cười tươi, vẫy tay chào hắn, “Hi, tiểu thiếu gia! Chúc tiểu thiếu gia sinh nhật vui vẻ!”

An Ca giật mình, “Sao anh lại tới đây? Đi với ai?”

Lần này làm sinh nhật vì khách khứa quá nhiều, An Thừa Lâm đã bao hết khách sạn này.

Ba hắn không thể nào mời Triệu Mặc, một người không liên quan tới An thị tới dự sinh nhật hắn được, mẹ hắn tuy thích Triệu Mặc nhưng cũng không đến mức mời Triệu Mặc đến dự sinh nhật con trai mình.

Triệu Mặc không vui, “Haiz, An thiếu gia, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cả tiệc sinh nhật mà cậu cũng không mời tôi. Nếu em họ của cậu không dẫn tôi đi cùng, tôi cũng không biết làm sao đưa quà cho An thiếu gia tôn quý nữa.”

An Ca không có sức nói nhảm với hắn, “Em họ của tôi, Chí Hào sao? Hai người…”

Đới Chí Hào và Triệu Mặc đã tốt lên rồi?

Rõ ràng sau chuyện ở du thuyền, Đới Chí Hào bị Triệu Mặc hù sợ mất hết hồn vía, Triệu Mặc cũng lạnh nhạt với Đới Chí Hào.

Triệu Mặc ở trên lầu cười với hắn một tiếng, đột nhiên cúi đầu nói chuyện với ai đó, “Đới thiếu gia, mau chào anh của em một tiếng kìa.”

Nói xong lại không thấy ai xuất hiện.

An Ca nghi ngờ.

Lúc này mới phát hiện, chỗ đứng của Triệu Mặc có chút kì lạ, rõ ràng đứng phía trên ban công nói chuyện hắn, nhưng cơ thể lại đứng cách xa lan can một khoảng.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của Triệu Mặc, mà ánh mắt Triệu Mặc nhìn xuống, vừa lúc là chỗ thân thể cách lan can.

Đới Chí Hào chẳng lẽ ngồi đưới đất?

Đang suy nghĩ, Đới Chí Hào hơi thò đầu lên, tay vịn vào tường, khó khăn gọi một tiếng, “Anh…”

Giọng nói kì lạ, sắc mặt đỏ bất thường, mà người thì cúi xuống, đưa lưng về phía Triệu Mặc.

An Ca suy nghĩ một chút, biết hai người đang làm gì.

Sắc mặt của hắn trong nháy mắt chìm xuống, không biết nói gì, “Hai người… giải quyết thì vào phòng đi!”

Cay mắt quá!

Triệu Mặc quả nhiên vẫn là người đàn ông không chút đạo đức, tùy ý làm bậy, xem cuộc sống là một trò chơi.

An Ca xụ mặt quay lại phòng, kéo cửa kiếng khóa lại.

Hắn gọi cho Cố Sâm.

“Bé lại nhớ anh hả?”

“Không phải.” An Ca vừa bị hình ảnh dơ bẩn làm khó chịu, giọng không thoải mái hỏi, “Chí Hào với Triệu Mặc là sao? Bọn họ vui đùa hay nghiêm túc?”

Cố Sâm hỏi, “Bọn họ thế nào?”

“Bọn họ đang…” An Ca không nói ra, “Đứa bé Chí Hào này, em sợ nó đi theo Triệu Mặc sẽ chịu thiệt.”

Triệu Mặc là ai? Một đứa mới lớn như Đới Chí Hào làm sao có thể điều khiển được.

Cố Sâm thở dài, “Anh đã cảnh cáo nó rồi, nhưng chuyện này phải chờ nó chịu thiệt, bị đau rồi mới nhớ được.”

“Em sợ Triệu Mặc chỉ chơi qua đường, Chí Hào nếu tưởng thật thì làm sao?” An Ca lo lắng hỏi.

“Hôm nay sinh nhật em, em chỉ cần vui vẻ là được. Chuyện của bọn họ sau này rồi nói, em thấy bọn họ ở đâu?”

An Ca nói, “Bọn họ ở phòng ngay phía trên chúng ta.”

Cố Sâm: …

… 

Mười giờ sáng, đã có khách lục tục đến, An Ca nhận được thông báo của trợ lý thì thay quần áo chỉnh tề, ra ngoài tiếp khách.

Trong lòng hắn nghĩ ai lại tới sớm như vậy, vừa ra liền thấy một người đàn ông đứng giữa đại sảnh nguy nga tráng lệ — Duẫn Nam.

Duẫn Nam mặc bộ vest màu trắng, động tác ưu nhã mang khí chất thân sĩ, đôi mắt xanh thâm thúy, trên miệng mang nụ cười đang nói chuyện với An Thừa Lâm bọn họ.

Mà đứng bên cạnh Duẫn Nam là Lục Phong.

An Ca: ?!

Duẫn Nam tới thì hắn không thấy lạ, nhưng mà Lục Phong lại chịu tham gia tiệc sinh nhật của hắn?

An Ca cất đi nghi ngờ và lo âu, mỉm cười đi tới, “Duẫn tiên sinh, Lục tổng, cám ơn hai người đã tới dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi ra đón tiếp trễ, chiêu đãi không chu toàn.”

Duẫn Nam nghe tiếng nói thì nghiêng người nhìn, cười nói với An Ca, “Không sao, chúng tôi tới sớm thôi, chúc An thiếu gia sinh nhật tuổi 24 vui vẻ.”

Hắn giơ lên túi quà thật đẹp, đưa cho An Ca, “Một chút tấm lòng, mong An thiếu gia nhận.”

An Ca cầm lấy, “Cám ơn.”

Bởi vì quan hệ hợp tác, mấy tháng nay hắn liên lạc với Duẫn Nam rất thường xuyên. Cũng dần dần nhìn thấy chàng hoàng tử phiền muộn này trở nên tươi sáng hơn, giống như bước qua được bóng tối, nghênh đón cuộc đời mới.

Đại khái có liên quan đến chuyện Duẫn Đông Minh qua đời.

Mấy tháng trước, Duẫn Đông Minh vì chuyện tranh chấp của mấy đứa con, tức giận tới phát bệnh.

Nhưng khi ông nằm viện, lúc cần người nhà chăm sóc nhất, đối mặt lại là vợ cũ cùng con cái tranh chấp gia sản. Tất cả đều mong ông chết sớm, chờ thừa hưởng gia sản của ông.

Ông lão mất hết ý chí, lúc hấp hối, ông để lại một video di chúc cho luật sư, tuyên bố tất cả tài sản mang danh nghĩa của mình, sau khi ông chết sẽ quyên góp cho xã hội.

Người nhà họ Duẫn chó cắn chó nhiều năm, lý do đều là muốn phân chia tài sản của Duẫn Đông Minh. Nhưng sau khi xem di chúc, Duẫn gia ai nấy mặt đen thui.

Mà Duẫn Nam, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cần tiền của Duẫn Đông Minh, hắn muốn trả thù Duẫn gia cùng những người từng làm tổn thương gia đình hắn.

Sau khi Duẫn Đông Minh bị bệnh qua đời, Duẫn Nam cũng quên được một chút, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua mối hận thù. Hắn là người duy nhất có chức vị quản lý trong công ty của Duẫn Đông Minh, cũng âm thầm kinh doanh nhiều năm.

Sau khi Duẫn Đông Minh qua đời, hắn mau chóng nắm trong tay những nhân vật có chức vị cao trong công ty, thành công kế nhiệm chức vị quản lý của công ty đầu tư lớn vươn ra toàn cầu của nhà họ Duẫn.

Quyền lực đại biểu cho thực lực, cũng đại biểu cho khả năng kiểm soát người khác.

Từ đây, những người họ Duẫn muốn hại hắn, gặp hắn là tránh xa, sợ hắn dùng cách cực đoan để trả thù lại.

Duẫn Nam thưởng thức sự sợ hãi và lấy lòng của bọn họ, không cần làm gì cũng rất sung sướng.

Hắn dần thoát khỏi bóng tối, giao tình với An Ca cũng tốt hơn. Cộng thêm tín nhiệm năng lực của An Ca, kéo nhiều công ty đầu tư hơn cho An thiếu gia trẻ tuổi này.

Hôm nay tặng quà sinh nhật cho An Ca, cũng là món quà hắn chuẩn bị đã lâu, rất mong An Ca về phòng mở quà ra, sẽ ngạc nhiên và vui vẻ.

Duẫn Nam nói đùa, “Không cần cám ơn, chẳng qua không nghĩ ban đầu cậu gõ cửa nhầm nhà, còn tuyên bố muốn làm chủ nhà của tôi, thì ra lại là một nhân vật giỏi như vậy. Sớm biết thế, tôi đã sớm hơn Cố Sâm một bước, theo đuổi An thiếu gia rồi.”

An Ca nói, “Cố Sâm không có ở đây, anh muốn nói thì nói, nhưng nếu ảnh mà thấy thì có là tôi cũng không khống chế được tình hình đâu.”

“Có thêm một tình địch bên cạnh cũng tốt mà, có thể cho Cố tổng cảm thấy có nguy cơ.” Duẫn Nam cười nói.

An Ca nhún vai, “Anh là đang gây chuyện cho tôi đó.”

Cái người kia, ghen tới muốn đòi mạng luôn.

Lúc bọn họ đang cười cười nói nói, Lục Phong đứng bên cạnh trông sắc mặt càng lạnh hơn.

An Ca cười xã giao với hắn, “Lục tổng, không nghĩ anh cũng tới.”

Lục Phong lạnh nhạt nói, “An đổng mời, tôi sao có thể không đến được.”

Duẫn Nam đụng đụng hắn, nói với An Ca, “Đừng thấy hắn nói vậy, lúc tôi rủ hắn đi, hắn đang làm việc cũng bỏ hết đó.”

An Ca: …

Lục Phong lạnh mắt nhìn Duẫn Nam, “Cậu im đi.”

Sau đó xoay đầu nhìn An Ca, hỏi, “An thiếu gia, tôi có chuyện muốn hỏi, có thể nói chuyện riêng một lát không?”

Vẫn là Lục Phong lạnh lùng nghiêm túc đó, chỉ là An Ca nhìn ra hắn có một chút khác biệt.

Không phải sự kiên nhẫn dây dưa không thể quên được ngày trước, mà là ánh mắt sắc bén và dò xét, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.

An Ca bị nhìn như vậy cũng trầm xuống, “Lục tổng muốn hỏi chuyện gì, không thể nói ở đây sao?”

Lục Phong đến gần hắn một bước, trong giọng nói mang ý mập mờ, “Là lời chỉ có thể nói giữa tôi và ‘An Ca’ thôi.”

Hắn nói “An Ca” là chỉ ai?

An Ca cảnh giác trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play