Khi An Ca tỉnh dậy hắn thấy mình khá hơn lần trước, ít nhất là có thể ngồi dậy.
Cố Sâm vẫn như bình thường tinh thần khoan khoái, bận trước bận sau chăm sóc tiểu thiếu gia cả đêm.
“Đi súc miệng trước đi bé, anh xuống lầu lấy đồ ăn sáng cho em.”
An Ca trầm mặc nhìn cái gối bên cạnh bị dán băng keo cuộn lại, hừ lạnh, “Thì ra hợp đồng hôn nhân anh nói là không khí, thổi một cái là bay.”
Trong chợ đêm, Cố Sâm bảo An Ca đưa ra điều kiện hợp đồng, còn nói sẽ nghe hắn.
Vì thế hắn đưa ra ba điều kiện.
Lúc hôn thì hôn nhẹ thôi, đừng luôn làm hắn thở không nổi; khi làm thì làm ngắn thôi, dài quá rất mệt; cũng đừng cắn ngực hắn nữa.
Kết quả, Cố Sâm không chỉ không tuân theo, băng keo cũng không trói được hắn, làm còn quá đáng hơn lần trước.
An Ca ai oán nói, “Còn nói là cho em đưa ra điều kiện? Đặt đâu mà đặt, em nên trói anh từ đâu tới chân thì đúng hơn!”
Thái độ của Cố Sâm vào lúc này là dịu dàng nhất, cũng không biết xấu hổ nhất.
Hắn ân cần đưa ly súc miệng cho An Ca, dỗ dành, “Lần này bé dậy có tinh thần hơn lần trước nhiều.”
An Ca liếc nhìn, “Ý anh là sao?”
“Chuyện này phải làm nhiều mới quen, em cần phải rèn luyện.”
Dẹp.
An Ca thiếu chút nữa phun nước súc miệng lên mặt Cố Sâm, “Em làm cho anh con búp bê giống da người, anh tập với nó chừng nào giỏi thì tìm em, ok?”
Cố Sâm liếm môi, “Có thể làm con búp bê giống em không? Anh chắc chắn ôm mỗi ngày.”
“Cố tổng không biết xấu hổ như vậy, người trong công ty anh biết hết chứ?”
An Ca nhấc chân muốn đá, nhưng mới giơ lên đã đau tới hít hơi lạnh.
“Bé đừng nhúc nhích.” Cố Sâm vội vàng trấn an, giơ cánh tay tới, “Nếu giận thì cắn anh một cái thật mạnh đi.”
An Ca đang bực bội, không hề khách sáo cắn một cái, cắn tới khi đau răng mới nhả, có thể tưởng tượng Cố Sâm đau tới cỡ nào.
Chỉ là Cố Sâm nhịn được, cau mày không nhúc nhích, một cánh tay khác ôm An Ca, bàn tay muốn tìm kiếm sự an ủi, luồng vào trong cổ áo.
Sống lưng An Ca ớn lạnh, buông tay Cố Sâm ra lùi lại, “Đừng đụng, còn đau lắm.”
Cố Sâm không thể làm gì khác hơn là tiến tới hôn môi An Ca, nói, “Bé à, ba điều em nói không thể viết vào hợp đồng được.”
An Ca bất mãn, “Tại sao?!”
Cố Sâm giải thích, “Hợp đồng của chúng ta phải đem đi công chứng, cũng đưa cho luật sư hai bên giữ, chuyện đó… viết vào hợp đồng không tốt lắm.”
“Khoan khoan.” An Ca bị câu của Cố Sâm dọa hết hồn, vội vàng hỏi, “Làm công chứng? Làm công chứng gì?”
Cố Sâm lưu luyến hôn một cái lên môi An Ca, “Anh muốn làm một bản hợp đồng hôn nhân thật sự, cầm đi công chứng đưa cho luật sư, để nó có hiệu lực trước pháp luật.”
An Ca trầm xuống, bầu không khí lạnh đi, “Cả yêu đương anh cũng làm hợp đồng là như thế nào, kiểu gì cũng phải đặt tình cảm của chúng ta vào trong đó? Vô nghĩa.”
Cố Sâm dỗ dành, “Em xem hợp đồng trước đi được không bé?”
An Ca nhìn đi chỗ khác, không nói chuyện.
Hắn cho là yêu nhau thì sẽ ở cùng nhau, hắn cũng có giác ngộ sẽ đi với Cố Sâm quãng đường kế tiếp.
Nhưng người này ước chừng vì sự nghiệp ảnh hưởng, làm gì cũng liên quan tới hợp đồng.
Tình cảm đơn thuần một khi đã đưa điều kiện vào, thì nó sẽ gánh lợi lộc và mục đích trên mình, không còn là tình cảm đơn thuần nữa.
An Ca rất ghét những điều này.
Cho đến khi hắn đọc nội dung hợp đồng.
Chỉ là một tờ giấy A4 mỏng, in một vài điều khoản, nhưng không ghi bên A và bên B, mà là tên của Cố Sâm và An Ca.
Nội dung hợp đồng đều được Cố Sâm liệt kê hết ở đây.
Trong thời kỳ hôn nhân, Cố Sâm sẽ phụ trách mọi chi phí tiêu xài của An Ca, cũng thỏa mãn mọi nguyện vọng của An Ca, tất cả do An Ca làm chủ.
Tết đến sẽ ưu tiên về nhà An Ca, không làm trợ ngại công việc còn giúp đỡ An Ca.
Không hạn chế An Ca lui tới với bạn bè, lấy thân phận người nhà cùng An Ca tham gia các bữa tiệc.
Mỗi tháng đưa An Ca đi dạo phố, đi du lịch ngắn một lần, nửa năm đi du lịch dài một lần.
…
Xem tới đây, tâm trạng An Ca tốt lên được một chút, trên thực tế, khoảng thời gian này Cố Sâm vẫn làm như vậy, luôn ưu tiên hắn lên hàng đầu, hắn cũng thật sự được chiếu cố nhiều.
Nhưng khi hắn thấy nội dung cuối của hợp đồng, sắc mặt liền thay đổi.
Trong hợp đồng ghi rõ, nếu Cố Sâm phản bội An Ca, An Ca có thể yêu cầu ly dị.
Đến lúc đó, toàn bộ tài sản đứng tên Cố Sâm, sẽ chuyển hết cho An Ca xem như tiền bồi thường.
Hợp đồng còn có một phần phụ lục, là một quyển văn kiện rất dày.
Bên trong chứa giấy tờ chứng minh tài sản đứng tên Cố Sâm: Số dư thẻ ngân hàng, giấy tờ bất động sản, giấy chứng minh cầm cổ phần, giấy chứng minh cất giữ những vật giá trị…
Từng mục từng mục đều được viết rất cặn kẽ.
Là toàn bộ tài sản mà Cố Sâm có.
Những thứ này toàn bộ phải đem đi công chứng, nếu như hai người thật sự ly dị, vậy thì toàn bộ tài sản của Cố Sâm sẽ chuyển hết sang cho An Ca.
An Ca chỉ cần có chút tâm tư ngoài luồng, Cố Sâm sẽ… mất hết tất cả.
Cố Sâm đánh cược tất cả vào tình cảm của cả hai.
An Ca cầm tờ giấy, trầm tĩnh lại, “Cố Sâm, anh nghiêm túc?”
Cố Sâm nhìn hắn, “Em đồng ý thì ký tên, hôm nay anh liền đem đi công chứng.”
“Không muốn.” An Ca vò giấy lại, nặng nề ném vào thùng rác.
“An Ca.”
“Không cần thiết!”
“… An Ca.”
An Ca nổi nóng, “Anh làm cái hợp đồng này vì cái gì? Chứng minh anh yêu em nhiều hơn, hay là muốn nói anh có nhiều tiền?”
Cố Sâm nhìn tờ hợp đồng nằm trong thùng rác, giọng nói trầm trầm, “Em không ký thì nó cũng có hiệu lực.”
An Ca càng tức hơn, “Tại sao hợp đồng anh làm thì cái gì cũng có hiệu lực, còn em thì không?!”
“Bé à…”
An Ca bực mình, “Em không quan tâm nó có hiệu lực hay không, em chỉ nói điều kiện của em, sau này mỗi ngày chỉ được chạm năm phút, làm một lần không quá hai tiếng, hôn em không được dùng sức, nếu không em cắn chết anh! Anh ghi lại mấy cái này đi, em ký liền cho anh!”
Cố Sâm: “…”
An Ca cảnh cáo, “Anh còn không dám tuân theo, em khắc mấy câu này lên người anh!”
Cố Sâm:!!!
…
Chuyện hợp đồng xem như bỏ đi, An Ca được sự chăm sóc của Cố Sâm súc miệng rồi ăn sáng, chuẩn bị ở nhà… làm việc trên giường.
Mới vừa mở điện thoại lên đã liên tiếp nhận được tin nhắn, hầu hết đều là:
Chúc mừng Tiểu An tổng và Cố tổng lại lên hot search!
An Ca:???
Hắn giơ điện thoại lên hỏi Cố Sâm, “Chuyện lên hot search anh biết chưa? Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Cố Sâm đang sửa lại văn kiện trên tay thì khựng lại, giải thích, “Tối hôm qua chúng ta đi chợ đêm bị người ta nhận ra, chụp rất nhiều hình còn đăng lên mạng.”
An Ca im lặng, “Đi dạo cũng lên được hot search, cũng quá khó rồi.
Anh xem thử có đè xuống được không?”
Cố Sâm an ủi hắn, “Dù sao cũng không phải chuyện xấu, mấy người bạn trên mạng cũng hóng chuyện thôi, qua hai ngày lại xuống mà.”
“Nhưng…”
An Ca đã mở weibo, liếc mắt thấy hot search đầu trang:
Thiếu gia nhà giàu trải nghiệm tình yêu của người phàm
Cố tổng An thiếu gia lại phát cơm chó
Phía dưới là tổ hợp những hình ảnh chụp được.
Có hình cả hai ngồi co mình trên xe ba bánh, có hình An Ca đút Cố Sâm ăn, có hình bọn họ giơ điện thoại vừa được dán xong lên, có hình đeo vòng tay.
Còn có hình Cố Sâm cõng An Ca chạy nhanh dưới mưa…
Người chụp hình lén đứng cách bọn họ không xa lắm, nhưng vì trong chợ đông người, có rất ít tấm chụp được rõ mặt.
Hình nửa mặt và sau lưng chiếm đa số, nhưng vẫn có thể thấy rõ An Ca và Cố Sâm cười tươi, giống như những người bình thường khác trong chợ, mang nụ cười giản đơn.
Nhất là tấm Cố Sâm cõng An Ca chạy trong mưa, hắn cầm áo khoác giơ lên cao, vui vẻ vô cùng.
Đó là ký ức về tối hôm qua trong trí nhớ của An Ca, đều là những ký ức hạnh phúc từ nội tâm.
Nhưng mà ngay cả niềm vui đơn giản như vậy cũng bị người ta chụp được đăng lên.
Bình luận bên dưới toàn bộ đều là dập đầu ăn cơm chó, hâm mộ chúc phúc cả hai, nhưng cảm xúc của An Ca rất không ổn.
Sau này vẫn là nên tới những chỗ không ai biết để hẹn hò thì tốt hơn.
Đang lướt web thì đột nhiên hắn nhận được một tin nhắn.
Lục Phong: Em và Cố tổng còn chơi bao lâu nữa? Làm to như vậy không sợ sau này thu dọn không được à?
Đọc tin nhắn cũng có thể nhìn ra thần thái nghiêm túc của Lục Phong.
An Ca nhíu mày.
Lục Phong biết giữa hắn và Cố Sâm có hợp đồng hôn nhân, nhưng bây giờ hắn và Cố Sâm…
Quan trọng là, Lục Phong chưa bao giờ từ bỏ ý định với nguyên chủ.
An Ca thở dài, trả lời lại tin nhắn Lục Phong.
Lục tổng, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa
Hắn nghĩ Lục Phong thông minh như vậy sẽ hiểu ý trong lời nhắn của hắn.
Lục Phong ngồi trong phòng làm việc.
Sau khi gửi tin đi, hắn vẫn cầm điện thoại, mặt thì trông tỉnh táo, nhưng bên trong không yên nghe thư ký báo lại công việc.
Điện thoại rung lên một cái, nhắc nhở có tin nhắn, Lục Phong hơi khựng lại, chậm rãi mở tin nhắn ra.
An Ca: Lục tổng, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa
Bàn tay cầm điện thoại của Lục Phong vì siết chặt mà trắng bệch.
Thư ký đang báo cáo công việc nhìn thấy sắc mặt của Lục Phong trở nên trầm xuống, liền e dè hỏi, “Lục tổng, trong phần này có vấn đề gì không ạ?”
Lục Phong nhíu mày hiện ra vẻ lạnh băng, giọng nói nghiêm nghị, “Ra ngoài trước đi.”
“Dạ!” Thư ký bị hắn hù, lật đật khép văn kiện, rón rén rời đi thật nhanh, sợ lại chọc giận hắn, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Trong phòng làm việc to như vậy chỉ còn một mình Lục Phong.
Hắn nặng nề ném điện thoại lên bàn, mở máy vi tính lên weibo, tin tức nóng nhất chính là An Ca và Cố Sâm đi hẹn hò.
Mở từng bài lên, hình ảnh hai người đàn ông vui vẻ tay trong tay hiện lên.
Trong hình An Ca ngẩng đầu nhìn Cố Sâm cười, đôi mắt sáng trong, giống như hạnh phúc phát ra từ trong tâm.
Hắn lại cầm điện thoại lên, lần này mở số của Cố Sâm, gõ chữ vào:
Tôi chỉ tặng một bó hoa hồng cho An Ca thôi, Cố Sâm đáp lại món quà lớn này là vì chột dạ à?
Ngón tay định bấm gửi đi thì hơi khựng lại, Lục Phong do dự.
Hắn hừ lạnh một tiếng: Cố tổng, kịch hay còn phía sau.
…
Gần một tháng qua, An Ca và Cố Sâm âm thầm đi hẹn hò bị người ta chụp được mà thường xuyên lên hot search, cộng thêm thân phận và nhan sắc của cả hai, càng khiến cho nhiệt độ của cặp đôi không giảm đi.
Cuối cùng kéo được sự chú ý của một chương trình phỏng vấn trên TV.
Hôm đó, trợ lý của Cố Sâm gọi điện cho hắn, “Cố tổng, đài truyền hình S muốn làm chương trình trò chuyện về tình yêu, muốn mời sếp và An thiếu gia tham gia, có từ chối cho sếp không ạ?”
Hôm nay cũng là một ngày An Ca làm việc ở nhà.
Cố Sâm đang đứng trước bàn làm việc nghiêng đầu, dư quang nhìn An Ca đang ngồi trên giường làm việc, môi cong lên thành nụ cười, tựa như hắn đã đoán được về lời mời này.
“Chờ tôi một chút.”
Hắn cúp máy, đi về phía giường.
Khi An Ca đang làm việc thì hết sức tập trung.
Chỉ là chàng trai đang đầu tư mấy tỷ bây giờ mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi, tóc hơi xốc xếch, trên gương mặt tuấn tú còn hơi ửng đỏ.
Bé cưng đáng yêu của hắn đang chăm chỉ làm việc.
Cố Sâm chống hai tay lên giường, hôn lên bên tai An Ca, thấp giọng hỏi, “Bé ơi, đài truyền hình mời chúng ta tham gia một chương trình phỏng vấn, em có muốn tham gia không?”
An Ca bị hắn làm nhột, né ra, lười biếng hỏi, “Phỏng vấn gì?”
“Đài truyền hình vì để tăng tỷ lệ người xem, sẽ mời một vài doanh nhân hoặc người nổi tiếng lên nói chuyện.
Người như chúng ta thì một năm chỉ mời một hai lần gì thôi.” Cố Sâm nhấn mạnh, “Đúng rồi, ba mẹ chúng ta cũng từng được bọn họ mời.”
An Ca “Oh” một tiếng, nói, “Vậy không tham gia có phải là không tốt không?”
“Em không muốn đi tất nhiên có thể từ chối.
Nhưng mà tham gia chương trình phỏng vấn của đài truyền hình, cũng xem là một cách nâng cao độ nhận diện với đề cao công ty.” Cố Sâm khuyên An Ca, “Em sắp vào hội đồng quản trị mà? Thông qua đài truyền hình để tuyên truyền cho người đầu tư biết tới em, cũng là một đường tắt rất tốt.”
An Ca nghe Cố Sâm nói, tầm mắt cũng dần rời khỏi máy vi tính.
Hắn suy nghĩ, thời gian qua đúng là cả hai được chú ý rất nhiều, nhưng cũng là vì Cố Sâm hẹn hắn đi chơi nên bị người ta chụp được thôi.
Người trên thị trường nhìn thấy An Ca là chỉ thấy qua tin đi hẹn hò, chứ không phải sự nghiệp của hắn.
Hắn đúng là nên đứng ra cho mọi người thấy hắn thật sự là người như thế nào.
An Ca hỏi, “Phỏng vấn thì thường hỏi cái gì, có thể cho chúng ta biết trước không?”
“Câu hỏi đều chuẩn bị trước, trả lời thế nào cũng chuẩn bị riêng cho chúng ta.” Cố Sâm trả lời.
An Ca gật đầu, “Được, vậy chúng ta tham gia đi.”
Cố Sâm cong môi cười, cúi đầu hôn lên tóc An Ca, nói, “Nghe em.”
Sau đó hắn xoay người trở về bàn, nét mặt thay đổi 180 độ.
Nụ cười trong mắt tan đi, trên mặt hiện ra sự lạnh lẽo.
Hắn nhắn tin cho trợ lý:
Không cần từ chối nhưng tra cho tôi phỏng vấn của Lục Phong là ngày mấy, mấy giờ?
Trợ lý mau chóng trả lời: Phỏng vấn của Lục tổng là ngày 18 tháng 4, lúc 9 giờ
Cố Sâm: Nói với tổ tiết mục, chương trình của tôi và An Ca cũng làm vào ngày 18 tháng 4 lúc 9 giờ
Hắn nhìn điện thoại cười nhạt — Bày kế bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng có thể thu lưới rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT