Cố Sâm sau khi thấy vết thương của An Ca thì tim co lại thành một cục, sau mấy giây luống cuống lập tức tỉnh táo biết mình phải làm gì, hắn đỡ An Ca ngồi xuống ghế, nói, “Bị nhiễm trùng rồi, không mau xử lý sẽ bị nặng hơn, em ngồi chờ anh, anh đi mua thuốc cho em.
Chờ anh về rồi em muốn làm anh thế nào để hết giận cũng được.”
Sau đó hắn liền chạy ra ngoài.
An Ca: …
Bên dưới quản gia còn đang dọn dẹp thấy Cố Sâm vội vã chạy xuống liền hỏi, “Tiên sinh, ngài cần cái gì sao?”
Cố Sâm nói, “Tôi đi mua ít đồ, sẽ về liền.”
Mua đồ?
Cố Sâm cũng xem như là chồng của An thiếu gia, quản gia dĩ nhiên cũng đối đãi cực kì lễ phép và cẩn thận.
Quản gia cười ôn hòa hỏi, “Trễ vậy rồi không cần tiên sinh phải tự đi, ngài cần gì tôi lập tức bảo người đi mua về.”
Cố Sâm cũng không quay lại, mang giày vào, “Không cần, mọi người không biết cần mua cái gì.”
Lời còn chưa dứt đã vội vã chạy ra ngoài.
Quản gia:???
Gấp gáp vậy?
Bà dì đang lau sàn ở bên cạnh nhìn thấu tâm can cười nói, “Tiên sinh trước khi đi ngủ còn gấp gáp chạy đi mua đồ, còn có thể mua cái gì nữa.
Quản gia cũng đừng để ý tới hai cậu nhỏ làm gì, bây giờ ông phải lo dọn dẹp nhà bếp, rồi nghĩ mai nấu cái gì cho hai cậu nhỏ ăn tẩm bổ thì đúng hơn.”
Quản gia sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp, trên mặt mang nụ cười của chú bác, vui vẻ nói, “Quan hệ của An thiếu gia và Cố tiên sinh thật tốt, làm cho người ta hâm mộ ghê.”
Tiệm thuốc cách An gia chừng 2km, nhưng Cố Sâm chỉ tốn chưa tới hai mươi phút để vừa lái đi lái về.
Tay hắn cầm bịch thuốc chạy như bay lên phòng, “Anh mua về rồi, đợi anh thêm một chút.”
Cố Sâm đi rửa tay, lau khô, khử trùng, mới quay lại chỗ An Ca nói, “Để anh xem một chút.”
An Ca trong lúc Cố Sâm ra ngoài đã đi tắm, thay quần áo ngủ, còn xuống bếp lấy đá bỏ vào túi chườm làm nguội vết thương, coi như cũng làm giảm cơn đau.
Hắn vốn định tự bôi thuốc, nhưng cảm thấy phải để cho Cố Sâm thấy vết thương của hắn nặng cỡ nào, mới làm tên chó sói này nhớ lâu được, sau này đừng ra tay ác như thế nữa.
Vì thế tiểu thiếu gia ngồi trên sô pha, nhìn Cố Sâm hất cằm ra lệnh, “Nhẹ chút, đừng có làm em đau.”
Cố Sâm cuộn tay áo lên, đưa cánh tay ra cho An Ca, “Nếu anh làm đau thì cứ cắn anh đi.”
An Ca hung hăng cắn một cái mở màn, răng dùng sức mấy giây mới nhả ra, nhìn ‘kiệt tác’ in trên cánh tay Cố Sâm rất hả giận, hỏi, “Sao anh mua nhiều thuốc vậy?”
Cố Sâm bị cắn nhưng vẫn tiếp tục chăm sóc An Ca như không biết đau, hắn nặn thuốc trong suốt lên ngón tay, cực kỳ cẩn thận bôi lên vết thương cho An Ca, nhẹ giọng trả lời, “Những thứ này để lại sau này dùng.”
An Ca mở to mắt, “Anh còn muốn sau này dùng nữa?!”
Vừa nói vừa kéo cánh tay Cố Sâm cắn một cái.
Cố Sâm vội vàng dỗ dành, “Anh xài, sau này anh xài được chưa.”
Cái này thì còn được.
An Ca nhả ra, “Có chuyện muốn nói với anh, cái chuyện hợp đồng… của chúng ta, Lục Phong biết.”
“Cái gì?!” Cố Sâm đã bôi xong một bên, lại nặn thuốc ra chuẩn bị bôi lên bên kia thì nghe An Ca nói câu này, ngón tay ấn một cái, móng tay đâm vào vết thương của An Ca.
Đau!
An Ca trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, khó chịu cong người lại, “Đau! Anh làm gì vậy!”
“Xin lỗi, xin lỗi, anh sơ ý.” Cố Sâm cũng bị sợ, rút tay về.
An Ca cắn răng, hít một hơi lạnh nói, “Em vô tình nói ra bị Lục Phong biết, anh cũng đâu cần trừng phạt em như vậy.”
“Không có, anh sao có thể trừng phạt em được.” Cố Sâm chủ động đưa cánh tay tới bên miệng An Ca, “Em cắn đi, làm em đau bao nhiêu thì em cắn anh đau bấy nhiêu.”
An Ca đẩy hắn ra, nói, “Nói chuyện nghiêm túc đi, hôm nay hắn uy hiếp em.”
“Hắn còn dám uy hiếp em?!” Cố Sâm cố gắng nén lại sự hung ác muốn giết người trong lòng mình, ngón tay bôi thuốc cho An Ca vì nén giận mà run run, “Hắn uy hiếp em thế nào?”
An Ca giờ phút này y như đứa trẻ đi méc phụ huynh.
Chuyện mình không giải quyết được thì về nhà đóng cửa nhờ Cố Sâm giúp, nhưng mà chuyện này vốn dĩ đã liên quan đến hắn và Cố Sâm, còn có lợi ích của hai gia đình.
Phải để Cố Sâm biết.
“Hắn cố ý bẫy em còn dùng bút ghi âm thu lại nữa, bây giờ bằng chứng mà bị tung ra thì…” An Ca sầu não, “Tại em lúc đó không phản ứng kịp, dễ dàng bị hắn gài bẫy.”
Cố Sâm đang bôi thuốc cũng khựng lại, trầm trầm nói, “Không trách em, là do anh sai.”
Nếu như ban đầu hắn không làm hợp đồng hôn nhân, bây giờ đã không có chuyện gì xảy ra rồi, hắn cũng không cần áy náy mỗi lần thấy An Ca như vậy.
Tóm lại, hôn nhân của bọn họ ban đầu là vì lợi ích thật, hắn nên nhận sự chỉ trích và phê bình từ người ngoài, nhưng một khi bị bại lộ, An Ca và An gia cũng bị liên lụy theo.
Vốn đã làm một chuyện sai, lại để An Ca và An gia vì hắn phải trả giá, lỗi lầm này không thể nào đền bù được.
An Ca đụng chân Cố Sâm một cái, “Nên làm gì bây giờ?”
Cố Sâm đã bôi thuốc xong, nhẹ nhàng kéo áo lại cho An Ca, dịu dàng nói, “Đừng lo, cứ giao cho anh.”
Đối phó với một Lục Phong thôi mà, đơn giản.
“Em còn nhớ hắn bẫy em như thế nào không?”
An Ca nhíu mày suy nghĩ, “Hình như hắn nói là, em vì lợi ích nên mới kết hôn với anh này nọ, lúc đó em rất kinh ngạc, còn tưởng chuyện hợp đồng có nhiều người biết, liền hỏi hắn là: Sao anh biết?” An Ca càng nói thì giọng càng nhỏ, suy nghĩ tới lui, thấy bản thân thật dễ bị bẫy, nói có một câu đã chui đầu vào lưới, “Có phải em đần lắm không? Có vậy thôi cũng bị dụ.”
Cố Sâm sờ đầu An Ca một cái, bàn tay trượt xuống đặt bên má hắn, cuối cùng cũng không nhịn được, tiến tới hôn lên môi An Ca một cái, nói, “Không còn sớm nữa, bé còn bị thương, tối nay đi nghỉ ngơi đi.”
Bé…
An Ca vẫn còn chưa quen với cách gọi này, cứ thấy ngứa ngứa.
Vết thương trên ngực vì tác dụng thuốc mà bắt đầu thấy lành lạnh, át đi cảm giác đau, đã thấy đỡ hơn nhiều, nhưng còn chỗ khác thì đau vẫn hoàn đau, yếu ớt nói, “Có chỗ khác vẫn còn đau.”
“Chỗ nào?” Cố Sâm lo lắng hỏi.
An Ca đứng dậy, chỉ vào đùi trong, “Chỗ này chắc bị trầy da rồi.”
Cố Sâm: …
Cố Sâm dè dặt bế An Ca lên giường, lại một lần nữa trở thành anh y tá bôi thuốc lên đùi An Ca.
Vào lúc này có lẽ là do áy náy và đau lòng, Cố Sâm không dám nhắc một từ tới chuyện của Lục Phong, từ đầu tới cuối chỉ làm việc theo ánh mắt của An Ca.
Cố Sâm như vậy An Ca thấy rất hữu dụng.
Đến khi Cố Sâm bôi thuốc xong leo lên nằm bên cạnh hắn, An Ca không nhịn được muốn quấy, hắn chỉ chỉ lên người mình, “Chỗ này, chỗ này, với chỗ này, anh làm sao giờ? Em muốn nó trở lại bình thường.”
“Chỗ này em có thể cắn anh lại, nhưng trên đùi…” Cố Sâm nghiêm chỉnh chỉ vào ngực mình, “Chắc chắn không thoải mái bằng tay anh.”
An Ca liếc mắt nhìn hỏi, “Ý anh là anh cà chân em thành như vậy nhưng vẫn không thoải mái?”
Ánh mắt Cố Sâm tối đi, mang sắc mặt không rõ khó khăn nói một câu, “Baby, có thể đừng nói chuyện này nữa không?”
An Ca cho là Cố Sâm đang áy náy, kéo áo Cố Sâm ra nói, “Vậy trước hết anh để em cắn trả đi.”
Cố Sâm đề nghị, “Em có thể cắn ở đây, để anh làm giúp cho em.”
An Ca: …
Sữa tắm trong phòng cũ của An Ca luôn để chai mùi đào, hắn luôn cảm thấy mùi này quá ngọt, nhưng bây giờ vùi đầu vào lòng Cố Sâm, nghe mùi này đột nhiên thấy rất thơm.
Làn da màu mật, cơ ngực cường tráng, đường cong bắp thịt đều là những chỗ khiến hắn muốn cắn.
An Ca cắn một cái trên ngực Cố Sâm, lại cắn thêm một cái… đột nhiên thấy hứng thú.
Chỉ là hắn mau chóng không còn sức với tinh thần nữa, hắn được Cố Sâm bao lấy, ấm áp thoải mái, giống như bao hắn vào lòng, ôm trọn.
An Ca hoàn toàn đắm chìm vào đó, hai tay để lên cổ Cố Sâm, ngửa mặt, sắc mặt thất thần, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, ẩn nhẫn lại dung túng.
Qua hồi lâu, Cố Sâm vươn tay tới tủ đầu giường rút khăn giấy.
An Ca thở hổn hển hỏi, “Còn anh làm sao? Mượn chân em nữa hả?”
“Bé à.” Cố Sâm nằm bên cạnh, cắn tai An Ca, hôn lên môi hắn, giọng nói chứa đựng sự kiềm chế nặng nề, “Trên người em bị thương, em ngủ đi… Nếu em đau lòng thì để anh hôn em một lúc đi.”
“Ừ…”
An Ca bị Cố Sâm hôn tới mất dưỡng khí, ngủ mê man, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vang lên rất lâu.
…
Sáng hôm sau.
An Ca đi làm trước, khi tới công ty thì dặn dò bảo vệ, còn ai tặng hoa cho hắn nữa, thì không được để người vào trong, chỉ có thể ký nhận trước quầy tiếp tân, ghi lại tên tiệm và số điện thoại.
Bó hoa hồng lam đắt tiền hôm qua đã sớm bị Cố Sâm cho người đem đi xử lý rồi.
Nhưng chẳng qua là không có nhân viên nào biết cả.
Vì vậy, câu chuyện cổ tích lãng mạn hôm qua “Cố Sâm” tặng một bó hoa đắt tiền đến, trải qua một ngày, chẳng những chỉ có nhân viên trong công ty, đến cả các bác bảo vệ lẫn mấy dì quét dọn cũng biết định nghĩa “lãng mạn” là gì.
Mấy người trong phòng AUM thấy tâm trạng của An Ca hôm nay rất tốt, ai ai cũng muốn đền bù cho hôm qua nói sai.
Công việc căng thẳng qua đi, mọi người lại bắt đầu nhìn theo sắc mặt An Ca để tán gẫu.
Lâm Mãn lên tiếng, “ Tối hôm qua tôi kể với mẹ, Cố tổng tặng cho Tiểu An tổng bó hoa hơn mấy trăm ngàn, mẹ tôi tiếc tiền không ngủ được cả đêm, còn hỏi tôi, bó hoa đó sau này có bán đi lấy lại được tiền không, mấy trăm ngàn lận.”
Lão Từ nói, “Vợ tôi nói chỉ cần tặng bà ấy một cành thôi cũng đủ vui rồi.
Nhưng vấn đề là cả một cành hoa tôi còn không mua nổi, trên đó là dát vàng còn đính đá san hô nữa!”
Tiểu Trương cũng nói, “Mấy người đúng là trần tục, giá trị của đồng tiền sao có thể đem ra so sánh được, đó là giá trị tấm lòng của Cố tổng.”
Hoa không phải Cố Sâm tặng, đã bị hắn bỏ vào sọt rác rồi.
An Ca mặt không đổi sắc nghe những câu này, nghe như chuyện không liên quan đến mình, lạnh nhạt phân phó, “Thôi thôi, hôm nay đã tổng kết chưa? Báo cáo ngày mai đã làm chưa? Làm cho xong còn họp nữa.”
“Vâng!”
“Dạ, Tiểu An tổng.”
“Dạ, sắp xong rồi đây!”
…
Phòng làm việc vất vả trở về sự yên tĩnh, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, so với người đưa hoa tới hôm qua còn ồn ào hơn.
An Ca còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn thì đã nghe Lâm Mãn hô lên, “Mau nhìn! Hoa hồng đỏ, còn một bó to luôn! Lại có người tặng hoa!”
Tặng hoa?
An Ca theo tiếng nói ngẩng đầu, xa xa, không biết ai đang bưng một bó hoa hồng đỏ, đang đi trên hành lang về phía này.
Cũng hướng về phía văn phòng của bọn họ.
Màu sắc của hoa hồng đỏ bắt mắt vượt xa hoa hồng lam, giống như một ngọn lửa cháy bập bùng, đốt cháy ánh mắt của mỗi nhân viên ở đây.
An Ca trầm xuống trong lòng — Ai đây?
Hắn đã dặn an ninh ở dưới, ai tặng hoa cũng không được cho lên mà, người này vào đây bằng cách nào?
Hắn cảnh giác trong lòng, cẩn thận nhìn, đến khi đối phương dần đến gần, tuy bị mọi người bao vây nhưng vẫn không che được thân hình cao to đó.
Cố Sâm…
Người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen, tay cầm bó hoa hồng đỏ bắt mắt, chấn động lòng người.
Hai người còn cách nhau rất xa, nhưng Cố Sâm đã thấy An Ca ngồi trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Khi tầm mắt nhìn thấy An Ca, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng này lập tức mềm mại đi nhiều, trong đôi mắt hiện lên ý cười.
Giờ phút này, trong lòng Cố Sâm chỉ có hắn, nụ cười cũng dành cho hắn.
Đột nhiên trái tim vốn trầm lặng của An Ca trở nên đập nhanh liên hồi.
Đồng thời trong phòng cũng vang lên tiếng kéo ghế và đứng dậy, mọi người nhìn ra ngoài cửa, kinh hô, “Wow! Là Cố tổng! Cố tổng tự đem hoa đến tặng Tiểu An tổng đây!”
“Hoa hồng đỏ nữa! Bó to như này phải mắc hơn bó hôm qua nhiều!”
“Ông trời ơi, con sống bao nhiêu năm qua, có thể trở thành nhân chứng tình yê, con không hề hối hận!”
“Thật sự là Cố tổng Cố Sâm tự đến sao? Trước đây chỉ thấy trên TV, bây giờ tới phòng của chúng ta luôn.
Hình như còn đẹp trai hơn trên TV nữa!”
Còn có người kêu, “Tiểu An tổng, Tiểu An tổng, mau xem Cố tổng tự đến tặng hoa cho anh nè!”
“Tôi đi mở cửa cho Cố tổng.”
“Ừ…” An Ca nhìn người đàn ông kia dần đến gần, ai hỏi thì gật đầu chứ cũng không biết trả lời gì.
Hôm qua nhận được bó hoa hồng lam, tâm trạng không mấy vui vẻ, nhận được cũng chẳng thích thú gì.
Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác, cảm giác không thật, giống như đang nằm mơ vậy.
Có người tặng hoa cho hắn, còn là hoa hồng đỏ.
Màu sắc nóng như vậy, ý nghĩa vô cùng thẳng thừng.
Nhìn Cố Sâm tay cầm bó hoa hồng to dần dần đến gần cửa phòng mình, trong lòng An Ca bất giác trở nên căng thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT