Hoa Triệt ngẩn ngơ, khí huyết toàn thân điên cuồng dâng trào, cuối cùng hội tụ trong mi tâm, làm cho hai mắt nhoè đi.
Hắn cố gắng ổn định thân hình, một tay nắm lấy cổ tay Sở Băng Hoàn, tay kia giơ lên cao dứt khoát cho y một cái tát vào mặt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Sở Băng Hoàn bị đánh lệch đầu sang một bên nhưng dường như không cảm thấy đau. Y cười khổ, khoé mi trào máu: "Ta nhìn thấy hết rồi."
Đương nhiên là hắn biết y đang nói tới chuyện gì, dù sao hắn cũng vừa ra khỏi Thuỷ Ngọc Tử Yên.
"Tại sao bọn họ làm điều đó với ngươi."
"Vì sao, rõ ràng là ngươi không sai lại bị bắt phải trả giá."
"Tại sao, ta không đồng hành cùng ngươi khi ngươi cô đơn và bơ vơ nhất."
Sở Băng Hoàn nắm chặt cổ tay hắn, con ngươi đỏ au hiện lên bóng dáng Hoa Triệt: "Ta nhìn thấy hết..."
Hoa Triệt run lên.
Sở công tủ cụp đôi mắt nhuốm máu xuống cười khẽ.
Đã từng luôn muốn gần người này thêm chút nữa, giờ đây, y chủ động lùi bước.
Y dùng hết sức lực để rời tầm mắt khỏi Hoa Triệt, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống trên người Mai Thải Liên. Y hững hờ nhếch mép: "Nếu hôm nay người khác rơi vào ma đạo, như ta chẳng hạn. Mẹ nghĩ những kẻ từng lên án Hoa Triệt thất tín bột nghĩa, li kinh phản đạo, có nhìn ta bằng ánh mắt đó hay không?"
Mai Thải Liên không hiểu.
Nhưng Hoa Triệt hiểu rõ, kiếp trước Sở Băng Hoàn cũng từng nói một câu tương tự.
Một vị tu sĩ rốt cục hoàn hồn lại sau cơn chấn động hét lớn: "Sở công tử sao lại là ngươi, tại sao ngươi lại nhập ma?"
"Người thuần khiết trong sáng như ngươi làm sao có thể sinh ra tâm ma?"
"Không thể nào, không thể nào!"
"Ngươi, giống Lộ Minh Phong, là đồ đạo đức giả?"
"Mau, trói hắn lại trước đã."
"Khốn tiên tác, mau lấy khốn tiên tác."
Âm thanh hết đợt này đến đợt khác giống như sấm sét nện xuống trái tim Hoa Triệt. Hắn không chịu nổi nữa, phất tay xuất ra một thuật pháp: "Ta xem ai dám!"
Trong bán kính trăm dặm, cát đá bay tứ tung, rất nhiều tu sĩ phải huy động chân nguyên hộ thể.
"Nhìn đi!" Sở Băng Hoàn không quan tâm. Y nhắm mắt lại, ngửa lên trời cười mỉa mai, "Đây là tiên đạo mà ta thà bị tan xương nát thịt cũng muốn bảo vệ! Đây là tiên gia mà ta không tiếc hết thảy để bảo vệ."
Hoa Triệt: "Khối Băng!"
"Nói hay lắm!"
Âm thanh đột ngột khiến mọi người kinh ngạc, theo bản năng nhìn về bầu trời phía Tây đầy mây đỏ - Ân Vô Hối!
Khi Sở Băng Hoàn nghe thấy thanh âm, nhìn thoáng qua cũng biết đó không phải là thân thể của lão, mà chỉ là một nguyên thần xuất ra ngoài.
"Không ngờ bản tôn sẽ có cơ hội chứng kiến cảnh này. Thật xứng làm con rể của bản tôn!"
Ân Vô Hối càn rỡ cười ha hả. "Chưởng môn tương lai của Vân Thiên Thuỷ Kính nhập ma. Hahahaha, cái gì là rác rưởi, đây mới là rác rưởi! Các ngươi vẫn nói Phần Tình Điện là chỗ trú ngụ của chuột của gián. Dám hỏi còn quý phái thì sao?"
Ân Vô Hối sắc bén nhìn về phía Sở Trường Phong và Mai Thải Liên: "Con cháu của các ngươi cũng là chuột gián!"
Mai Thải Liên tái nhợt, tuyệt vọng hét lên: "Thiên Ngu, dừng cương trước bờ vực, đừng để vạn kiếp bất phục."
Sở Băng Hoàn mặc kệ, chỉ cười khổ, xoay lưng lại đối mặt với lão, cũng không nhìn lại ai, rồi hóa thành một tia sáng đi theo ma đầu.
Mai Thải Liên: "Sở Băng Hoàn!"
Trong phút chốc, tiếng la hét từ tứ phía liên tục vang lên, như núi đổ, như sóng biển cuồn cuộn, lần lượt ập vào tâm trí Hoa Triệt.
"Hoa huynh?" Không biết đã qua bao lâu, Hoa Triệt mơ hồ nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Táp.
"Hoa huynh, đừng làm ta sợ! Lão thất đã bị Ân Vô Hối lừa rồi, ngươi đừng có ngã xuống."
'Tại sao bọn họ làm điều đó với ngươi.'
'Vì sao, rõ ràng là ngươi không sai lại bị bắt phải trả giá.'
'Tại sao, ta không đồng hành cùng ngươi khi ngươi cô đơn và bơ vơ nhất.'
'Ta đã thấy tất cả...'
Hoa Triệt đấm vào thân liễu già ủ rũ bên cạnh. Cổ thụ gãy đổ rồi biến thành tro bụi.
Mộ Dung Táp sợ tới mức run bần bật: "Hoa, Hoa huynh?"
"Nhìn thấy cái gì?" Hoa Triệt trầm giọng gầm gừ, ánh mắt sắc bén như đao, "Dù có nhìn thấy bao nhiêu cũng đã là chuyện của kiếp trước! Có thể dùng những chuyện của kiếp trước để phạt chính mình ở kiếp này, ngươi có triển vọng lắm luôn đấy!"
Mộ Dung Táp sợ ngây người: "Cái gì?"
Đi đời nhà ma, chồng và cha dượng bỏ trốn nên hắn phát điên.
Hoa Triệt xoay người bỏ đi.
Mộ Dung Táp vội vàng dí theo: "Đi đâu vậy? Hoa huynh, Hoa huynh đừng hấp tấp, đừng nghĩ quẩn rồi tự sát."
"Tự sát cái rắm, thiển cận!" Hoa Triệt đẩy Mộ Dung Táp ra, cơn tức xông lên tận trời. "Ta sẽ đến Phần Tình Điện nện hắn ta một trận."
"Có hai con đường để nhập ma, một là chủ động tu luyện ma đạo, hai là dùng tâm ma nhập đạo. Hiểm nhiên là ngươi dùng cách sau."
Ân Vô Hối thu vào dưới trướng một vị tướng mới nên cảm thấy sung sướng cực độ. Chẳng biết là do thêm Sở Băng Hoàn nên sức chiến đấu của Phần Tình Điện như hổ mọc thêm cánh, hay vì y là con trai của Vân Thiên Thuỷ Kính nên lão có cơ hội tát vào mặt tiên đạo.
Tóm lại, Ân Vô Hối nhướng mày, hận không thể lập tức huấn luyện Sở Băng Hoàn thành trợ thủ đắc lực. Sau đó đưa y đến tiên đạo chém giết. Rồi dẫn đến trước mặt Sở Trường Phong, Mai Thải Liên, Trang Điền, Tạ Vãn Đình và những người khác để khoe mẽ.
Biểu cảm của đám ngốc đó sẽ rất đặc sắc.
"Cứ để cho tâm ma nảy sinh, đừng cản trở nó lớn lên." Lão kiên nhẫn dạy bảo, "Muốn nhanh chóng tăng thực lực có thể vào thủy lao hút huyết khí."
Sở Băng Hoàn không trả lời.
Y bước ra khỏi sảnh chính, nhìn rừng phong đỏ rực trước mặt, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Hắn không đi vào thủy lao, mà tản bộ, từ chính điện đi vào trong, nhìn bao quát phong cảnh nơi đây. Y nhớ lại kiếp trước, nỗ lực đem Phần Tình Điện của ba trăm năm về trước nhập lại với khung cảnh hiện tại. Y ngỡ mình là hắn, là ma tu Hoa Triêt bước chân vào ma giới, đạp lên mảnh đất này, thống nhất Phần Tình Điện, cuối cùng trở thành Ma Tôn khét tiếng khiến thiên hạ sợ vỡ mật.
Theo suy nghĩ của y, tâm ma dần lớn lên.
Sở Băng Hoàn cảm thấy trong người rất khó chịu nhưng y không quan tâm. Cũng chẳng để bụng chuyện trầm luân hay là dừng cương trước bờ vực.
Tuy rằng ma đạo quá lạ lẫm, song cũng chẳng đáng ghét chút nào.
Còn tiên đạo, y không muốn tu, cũng không muốn quay lại.
Tiên đạo không sai, chỉ có những kẻ giả nhân đức kia mới sai mà thôi.
Sở Băng Hoàn dừng lại. Cơn gió bất chợt luồn qua mái tóc đen của y, để lộ đôi mắt lạnh lùng như kết băng.
Sở Băng Hoàn vung tay, Chước Hồn bay lên cao, 'vút' một tiếng phá tan sương mù trước mặt.
Sở Băng Hoàn nhìn gã bên cạnh y, trong mắt không có một chút ấm áp.
"Thật không ngờ đường đường là Sở công tử vậy mà lại nhập ma." Tả hộ pháp Thương Si Mị chậm rãi bước tới.
Giọng điệu của y lạnh lùng, bức bách: "Không ngờ Phần Tình Điện cũng kiên trì được tới tận bây giờ."
"Chê cười, tôn thượng thần công vô lượng, sao có thể bị mấy con kiến đó đánh bại" Thương Si Mị cười thâm thuý: "Huống chi hiện tại không phải còn có thêm Sở công tử hay sao?
Sở Băng Hoàn trầm mặc không nói.
"Không biết Thương Võng Lượng đã đi đâu, hiện tại cũng không có người thế chỗ của hữu hộ pháp. Nếu ngươi thể hiện tốt, tôn thượng sẽ bổ nhiệm ngươi ngay lập tức." Tả hộ pháp thân thiện đưa tay ra.
Sở Băng Hoàn mặc kệ, nhàn nhạt trả lời: "Đại quân tiên đạo đang áp sát, Ân Vô Hối và ngươi đang giãy giụa hấp hối. Gia nhập? Ha hả, ta gia nhập một môn phái sắp sụp đổ thì có lợi ích gì?"
"Ngươi, ngươi coi thường ta?" Đôi mắt tả hộ pháp lóe lên hung quang, "Nếu ngươi cố ý chọc giận ta, vậy xin chúc mừng."
Tả hộ pháp đột nhiên rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra: "Ngươi đã thành công!"
Ma tu đấu đá lẫn nhau không có gì to tát. Ma giới là nơi cá lớn nuốt cá bé. Đồng môn thì sao chứ? Bị đánh chết cũng là do mình kỹ không bằng người, xứng đáng đi tìm đường chết.
Sở Băng Hoàn lạnh lùng tiếp chiêu, triệu ra Thính Tuyền để chặn lại sát sát chiêu của tả hộ pháp. Trong phút chốc, quang ảnh của kiếm chiêu làm người hoa cả mắt. Kiếm quang quét ngang trời, tứ phương lộng gió, lá phong đỏ khiêu vũ giữa không trung.
"Ngươi biết phương pháp tu luyện của ma tu chưa?" Tả hộ pháp bật người lên, "Ngoài việc cướp kim đan của người khác, và ra chiến trường hấp thu sát khí, thì giao đấu cùng người khác cũng có thể nâng cao tu vi."
"Nhưng điều này chỉ đúng với những người lấy tâm ma nhập đạo, giống như ngươi vậy đó."
Sở Băng Hoàn rùng mình, miễn cưỡng cản lại công kích như mưa rền gió dữ của tả hộ pháp.
"Càng chém giết tâm ma càng nhanh tăng trưởng!" Tả hộ pháp từ trên trời đáp xuống, kiếm khí mềm mại như bạch xà, nhằm thẳng vào tử huyệt của đối phương, "Đây là kinh nghiệm của các tiền bối, nhận lấy đi không cần cảm ơn đâu."
Một kiếm xuyên qua ngực, máu tươi tung tóe khắp nơi!
Tả hộ pháp kích động trợn to mắt chứng kiến y ngã xuống đất, toàn thân nhuốm máu. Gã ngẩng đầu cười khoái trá: "Nói cho cùng cũng chỉ là thằng oắt chưa thành niên, ít kinh nghiệm trận mạc ha ha ha..."
Đột nhiên, "cái xác" rơi xuống đất trước mặt biến mất, thay vào đó là một lỗ máu nở ra trước ngực.
Tả hộ pháp kinh ngạc đến ngây người.
Xa xa, một ma tu khác ngã xuống đất mà không rõ lý do.
"Diệu, Thủ, Hồi, Xuân?" Tả hộ pháp quay đầu không tin. Quanh thân Sở Băng Hoàn bao trùm hắc khí, trong tay cầm Thính Tuyền lấp lánh ánh sáng. Mà trên thân kiếm có dính máu của Thương Si Mị.
Máu ma tu.
Người bình thường giết ma tu thì không sao, nhưng bị tâm ma ám ảnh, thì chút máu ma tu này chắc chắn là thứ kích thích thú vị nhất.
Thính Tuyền nóng nảy không yên. Linh khí và chủ nhân dĩ nhiên là có liên kết huyết mạch. Bảo kiếm dính máu thì Sở Băng Hoàn cũng bị ảnh hưởng.
Y thầm hoảng sợ trong lòng, vội vàng dùng hai ngón tay phong ấn khí huyết toàn thân.
"Sợ cái gì?" Tả hộ pháp xoay người, không để ý tới lỗ thủng trên người, nắm lấy vai Sở Băng Hoàn, "Ngươi sợ nhập ma?"
Sở Băng Hoàn giật mình.
"Ngươi giết ta cũng không thành vấn đề, nếu như máu của ta có thể huỷ diệt một người, như vậy cũng rất thú vị." Thương Si Mị nhếch mép cười, "Nhập ma đi Sở đại công tử, ta thấy, ngươi đâu có ghét bỏ ma đạo đúng không?"
Thâm tâm Sở Băng Hoàn căng thẳng, theo bản năng phát động kiếm thuật, tiêu diệt thần hồn của tả hộ pháp, đồng thời nghiền nát kim đan của gã.
Y thở dốc, tim đập nhanh hơn, thân thể run lên vì bị ma khí xâm chiếm, không kịp cầm kiếm đã khuỵu xuống.
"Ngươi cũng không ghét bỏ ma tu đúng không?"
Sở Băng Hoàn nhảy dựng, ai đang nói chuyện!
"Kiếp trước tiểu Triệt là ma tu, kiếp này ngươi cũng làm ma tu, được không?"
Giữa lông mày của Sở Băng Hoàn nở ra một ấn ký đỏ au.
"Ngươi, Sở Băng Hoàn, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất. Chỉ phụ duy nhất một người, đó chính là Hoa Triệt."
Trái tim của y như bị một nguồn lực không thể giải thích được ép chặt. Thế giới của Sở Băng Hoàn chỉ toàn là lạnh lẽo. Y ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy một người khác rất giống mình, toàn thân đen nhánh, nét mặt dữ tợn.
"Nói cho ngươi biết," Người kia lên tiếng, "Nếu như kiếp trước ngươi biết Hoa Triệt phải trải qua những gì, ngươi sẽ làm sao?"
Sở Băng Hoàn mở miệng thở dốc.
"Ngươi sẽ làm gì?"
Sở Băng Hoàn thở hổn hển, y sắp chết ngạt.
"Nói! Ngươi sẽ làm gì!"
Sở Băng Hoàn che trái tim đau thắt, khàn giọng hét lên: "Ta sẽ cùng hắn giết sạch tiên môn."
"Tốt lắm!" Người kia hung tợn, điên cuồng, "Vậy thì còn chần chừ gì nữa? Làm theo bản tâm của mình đi, đặt mình vào vị trí của Hoa Triệt, cảm nhận một chút đau thương hắn từng trải qua. Kiếp trước hắn nhập ma, kiếp này ngươi cũng nhập ma. Kiếp trước hắn thống lĩnh ma giới, kiếp này ngươi cũng làm theo. Ngươi muốn trở thành Ma Tôn chí cao vô thượng. Ngươi muốn đứng trên đỉnh tu tiên giới, băm những kẻ gây thương tổn cho Hoa Triệt thành ngàn mảnh."
Ấn ký giữa hai lông mày như muốn rỉ máu, ma khí quanh người Sở Băng Hoàn đột nhiên tăng lên gấp bội!
"Nhưng mà..." Sở Băng Hoàn cắn chặt răng hàm, "Hắn sẽ chấp nhận ta, sẽ thích ta ư?"
"Chắc chắn." Người nọ cười, "Hoa Triệt là người lạc quan, đầu đầu óc sáng suốt. Từ trước đến nay đều đối xử bình đẳng, không coi thường ma tu, không trèo cao với đám đạo tu."
"Thật không..." Sở Băng Hoàn nhắm mắt lại.
Một vệt máu trào ra từ môi y, huyết lệ tuôn trào từ khóe mắt.
"Ta chỉ muốn một mình Hoa Triệt, cớ sao lại khó đến thế!"
...
"Sở Băng Hoàn!"
...
"Ngươi nói, nếu ta thống trị ma giới, ta cũng sẽ xây một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi phía sau Phần Tình Điện..."
...
"Sở Băng Hoàn!"
...
"Ta cũng đến tiên đạo để trói và nhốt hắn trong một căn phòng nhỏ. Ngươi nghĩ hắn có đồng ý không? Liệu hắn có vui vẻ chứ?"
...
"Vui vẻ cái đệch!"
Một cái tát nảy lửa vào mặt, Sở Băng Hoàn lệch đầu, ngẩn người tại chỗ.
Khuôn mặt dữ tợn giống Sở Băng Hoàn như đúc biến thành tia nắng ấm - màu đỏ rực rỡ làm say lòng người.
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Hoa Triệt liếc y một cái, "Niệm kinh thanh tâm, đừng dừng lại, tiếp tục niệm cho đến khi nội tâm của ngươi biến mất tâm ma."
"Không phải ta thì chẳng lẽ là lão Vương cách vách?"
"Hoa Triệt..."
"Câm miệng!"
"Ngươi đến đây bằng cách nào?"
"Nhắm mắt lại cũng có thể vào đây." Chẳng biết là Hoa Triệt lấy thuốc gì bỏ vào miệng y. Sở Băng Hoàn cũng không từ chối, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Hắn nhìn y chằm chằm, nhìn dáng vẻ đáng thương của y bỗng thấy không đành lòng. Mới ngơi mắt một lát mà người này đã chật vật đến vậy.
Hoa Triệt nhẩm thuật pháp thanh tẩy cho y, sau đó bất lực thở dài: "Đời trước hai ta ở thế đối nghịch. Đời này ta tu tiên đạo, ngươi nhập ma đạo, sao, còn muốn ma - đạo không cùng chí hướng, tiếp tục đối đầu?"
Sở Băng Hoàn: "!"
Hoa Triệt nói một cách nghiêm túc, chân thành: "Ta khác, kiếp trước ta chỉ có một mình khi nhập ma đạo. Ta không có người thân, bạn bè, không phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai. Một mình ta ăn no, cả nhà không đói bụng. Còn ngươi thì sao? Bỏ mặc Vân Thiên Thuỷ Kính? Ở trong Phần Tình Điện đánh bài với Ân Vô Hối, còn Thủy Kính, còn mẹ ngươi thì sao? "
Sở Băng Hoàn: "!!"
Hoa Triệt tàn nhẫn tung chiêu quyết định: "Đời này khác rồi, nếu ta là con trai của Tạ Vãn Đình, thì Dạ U Phủ là nhà của ta. Mỗi một bước đi đều phải nghĩ đến Dạ U Phủ. Xin lỗi Khối Băng, nếu như ngươi nhập ma, ta chỉ có thể chĩa kiếm vào ngươi, chúng ta không đội trời chung."
Sở Băng Hoàn: "!!!"
Thứ nhất kể khổ, thứ nhì khoe mẽ, thứ ba tàn nhẫn, ai chịu cho thấu!!!
Vừa cứng vừa mềm, Sở Băng Hoàn bại trận giơ tay xin hàng, ngay cả tâm ma cũng sợ hãi bỏ chạy mất dép.
Kiếp trước y chuyên tâm tu đạo và cho rằng đó là con đường đúng đắn.
Thực ra tu gì không quan trọng, quan trọng là tâm ngươi ở đâu.
Hoa Triệt tu tiên đạo, Sở Băng Hoàn tu 'Hoa Triệt'.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT