Hắn cầm lấy tờ giấy và nhận ra đây là chữ của mình. Lại nhớ đến tình trạng hồi ở Minh Nguyệt Cốc, lúc đó cơ thể sốt cao, đầu óc không tỉnh táo, ký ức kiếp trước hiện ra quấy rối... Nửa mê nửa tỉnh giơ tay lên trời thề hứa và viết hôn thư không phải là không có khả năng xảy ra. Hoa huyên thuyên đâu ngờ rằng mình bị Sở cơ hội đào hố chôn thân, chỉ ngây thơ cho rằng bản thân đã sai. Hắn có niềm tin mãnh liệt vào nhân phẩm của vị Vân Miểu Tiên Quân tài đức vẹn toàn, y sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn thâm hiểm đối phó với người khác.
Hoa Triệt vừa định xoá đi dấu vết thì...
"Ngươi muốn phá hủy vật chứng?" Sở cơ hội nhanh tay giật lại.
Hoa Triệt khóc không ra nước mắt: "Cái này, ngươi đừng tin là thật..."
Nhìn thái độ của hắn Sở cơ hội muốn bật cười tại chỗ, nhưng y ráng nén lại, trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh ngắt như muốn hóa hơi nước thành sương: "Lời đã ra khỏi miệng, chữ đã viết trên giấy. Ngươi lại nói đây không phải là sự thật?"
Vạn môn Hội Võ sắp khai mạc, thực lòng y cũng không muốn hắn bị việc này phân tâm. Dồn người vào chân tường cũng không phải là chuyện tốt, Sở cơ hội nhẹ nhàng cất kỹ hôn thư và thản nhiên lên tiếng: "Nếu ngươi không đứng trong ba hạng đầu hai ta lập tức thành hôn."
Hoa Triệt sợ tới mức nhảy dựng lên: "Ngươi đừng ăn nói lung tung."
"Có lý, ít nhất chờ đến khi thành niên." Sở Băng Hoàn nhàn nhạt liếc mắt một cái, khóe môi cười như không cười, tóc dài phất phơ trong gió:
"Tình kia thắm sắc đậm sâu
Cần chi sớm tối đêm thâu xa rời"
Hoa Triệt: "..."
Đây có còn là Khối Băng thanh tâm quả dục một lòng hướng về đại đạo?
Cho đến khi Hội Võ Vạn Môn chính thức khai mạc vào ngày hôm sau thì Hoa huyên thuyên vẫn rất đau đầu. Hắn cần phải tìm cách cướp lại hôn thư và thiếp canh, sau đó bọn họ sẽ chẳng còn gì liên quan đến nhau.
Tuy nhiên, việc này nói dễ hơn làm.
Tu vi hai người ngang ngửa với nhau nên khó lòng thành công.
Hoa Triệt trầm mặc, lại nghe thấy đệ tử Thượng Thanh đọc to: "Phượng Minh Cốc, Mộ Khải Niên, cốc chủ dẫn ba trăm bảy mươi tám đệ tử tiến vào bàn."
Một đám đệ tử Phượng Minh Cốc hùng hổ tiến vào đấu trường. Mộ Dung Táp lách người trốn sau Lâm Ngôn không dám liều mạng xông lên.
Mộ cốc chủ trước tiên cùng đồng đạo chào hỏi. Sau đó liếc con trai của mình một cái, vẻ mặt nghiêm lại, mắt trợn lên. May mà ông không dạy dỗ Táp Táp trước mặt mọi người, ít ra cũng còn giữ thể diện cho anh chàng.
Mộ Dung Táp nhẹ nhõm một hơi: "Đa tạ trời đất."
Sau đó đệ tử Thượng Thanh lại nói: "Vân Thiên Thủy Kính, Sở Trường Phong, chưởng môn dẫn một ngàn không trăm bảy mươi chín đệ tử tiến vào."
Sở Băng Hoàn theo bản năng đợi Sở Trường Phong tới gần mới vững vàng bước ra cung kính thi lễ: "Thưa chú."
Lại nhìn Mai Thải Liên theo ngay phía sau: "Mẹ!"
Nàng lạnh mặt không trả lời.
Sở Trường Phong có tướng mạo đôn hậu, tuổi ngoài ba mươi, trẻ tuổi tuấn tú, khí khái dũng mãnh. Ông đỡ cháu trai dậy rồi thân mật hỏi chuyện.
Mai Thải Liên nhìn đoàn người Linh Tiêu Bảo điện, khóe miệng nhếch lên, lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn Hoa Triệt.
Hắn cảm nhận được ánh mắt khó chịu liền quay sang mở một nụ cười xã giao lạnh nhạt.
Mai phu nhân tưởng mình bị khiêu khích khóe miệng giật giật.
"Dạ U Phủ, Tạ Vãn Đình, dẫn chín trăm hai mươi hai đệ tử tiến vào."
Các tu sĩ đang sôi nổi chuyện trò đều yên lặng thin thít, quay đầu lại nhìn đoàn người Dạ U Phủ.
So với Vân Thiên Thủy Kính và Phượng Minh Cốc, Dạ U Phủ khiêm tốn hơn nhiều. Tông chủ Tạ Vãn Đình không tranh với thiên hạ, hạc nội mây nhàn, tâm lặng như nước, ít khi lộ diện ra bên ngoài. Thiên hạ ca ngợi tông chủ Dạ U Phủ là người nhẹ nhàng tao nhã, điềm đạm khôn ngoan, mỗi bước đi của ngài đều thể hiện phong thái của một quý ông khiêm tốn. Không ít tu sĩ lần đầu nhìn thấy Tạ Vãn Đình đều buột miệng khen ngợi 'Quả là danh bất hư truyền'.
Hôm nay, Ông mặc bộ trường bào màu xanh ngọc, điểm xuyết thêm đóa hải đường lấp lánh ánh bạc trên nền vải. Mặt mày như họa, lời ăn tiếng nói vô cùng lịch thiệp, làm cho người ngoài cứ ngỡ mình đang tắm trong gió xuân.
So với những tiên môn khác, Dạ U Phủ có nhiều nữ đệ tử hơn. Bọn họ quanh năm suốt tháng hòa mình vào nhạc điệu nên nam tu thì thanh nhã, nữ tu thì quyến rũ. Đứng ở bất kỳ chỗ nào cũng giống như bức tranh tuyệt mỹ, đi đến đâu cũng gây sự chú ý cho người đối diện.
Sử sách kể rằng Thượng Thanh kiêu ngạo cao quý, Vân Thiên Thủy Kính lạnh lùng cô độc, Phượng Minh Cốc phóng khoáng bất kham, Dạ U Phủ thì ôn hòa dịu dàng. Gợi tả hoàn hảo nét đặc trưng của tứ đại tiên môn.
Lúc này, Càn Dương trưởng lão đang thảo luận cùng các trưởng lão khác. Các tiên môn khác cũng lục tục tiến vào, trong đó không ít người có quan hệ thân thiết với nhau, tụ thành từng nhóm trò chuyện rôm rả.
Trang Điền nghĩ rằng Linh Tiêu Bảo Điện sẽ bị cho ra rìa, nhưng không ngờ lại có người đến chào hỏi. Nghĩ lại cũng phải, sự việc ở Minh Nguyệt Cốc từ lâu đã lan truyền khắp lục giới. Ai cũng từng nghe qua câu chuyện Linh Tiêu Bảo Điện thu được đồ đệ giỏi. Sau cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai, vận mệnh đã đến hồi xoay chuyển.
Sau khi cùng Sở Trường Phong gặp mặt, Mộ Khải Niên kéo Mộ Dung Táp qua một bên mắng như tát nước vào mặt: "Thằng nhóc thối tha hư hỏng! Đến Linh Tiêu Bảo điện mà không nói cho cha biết. Tết nhất cũng không biết đường về nhà. Nếu ngươi ở ngoài tu luyện không ra cái thể thống gì thì đừng gọi ta bằng cha. Miễn cho cái mặt già này chịu không nổi người ta chê cười."
E hèn! Mộ Dung Táp im lặng không dám cãi lại.
"Trang chưởng môn, may mắn kết bạn, thỉnh chỉ giáo nhiều." Tạ Vãn Đình khiêm nhường chào hỏi, chẳng giống những người ba voi không được bát nước xáo. Ông ta không nói 'Ngưỡng mộ đại đanh đã lâu' nhưng để lại cho Trang Điền ấn tượng rất tốt.
Hoa Triệt cũng có thiện cảm với Tạ tông chủ, đang nghĩ ngợi một chút về vị này thì đã bị sư phụ điểm danh.
"Lão bát mau tới đây." Trang chưởng môn nóng ruột khoe khoang đồ đệ.
Hắn đành phải nhận mệnh quy củ hành lễ: "Tạ tông chủ, vãn bối là Hoa Triệt, Hoa Tình Không."
Lời này vừa ra tức khắc gây nên sự chú ý từ các tu sĩ chung quanh.
"Hắn chính là Hoa Tình Không?"
"Kia là người giết chết môn sinh của tả hộ pháp Phần Tình Điện?"
"Trời! Sao trẻ dữ vậy."
"Vẫn còn là một đứa trẻ, thằng nhóc này không phải là vật trong ao đâu, triển vọng sau này không thể định lượng."
Tạ Vãn Đình nhìn Hoa Triệt trong chốc lát, trong lòng kinh ngạc trước dáng vẻ và tác phong đĩnh đạc của thiếu niên trước mặt. "Nghe nói tiểu hữu tu nhạc?"
Hắn lễ phép đáp lời: "Đúng vậy."
"Tập nhạc cụ gì?"
Hoa Triệt trầm mặc: "Tiêu trúc."
Tạ Vãn Đình khẽ cười: "Ta luyện thất huyền cổ cầm, tuy rằng nhạc cụ khác nhau nhưng âm luật đều giống nhau, nếu tiểu hữu có chỗ không hiểu cứ coi ta như Trang chưởng môn mà hỏi, đừng ngại."
Trang Điền luôn hết lòng muốn tốt cho đồ đệ lập tức vui mừng huých Hoa Triệt và nói: "Còn không mau cảm tạ tông chủ."
Không bao lâu sau, đệ nhất tu sĩ được thiên hạ tôn thờ xuất hiện. Không khí vô cùng náo nhiệt trầm lắng hẳn xuống. Mọi người gần như là nín thở tập trung nhìn về phía Lộ Minh phong.
Trái tim Hoa Triệt đập dồn dập trong lồng ngực.
Lộ Minh Phong khoác lên mình bộ áo gấm màu xanh đen, mái tóc muối tiêu được vấn cao lên bằng phát quan bạch ngọc. Thần thái uy nghiêm, khí thế áp đảo, tay trái chắp sau lưng, tay phải cầm bảo kiếm trong truyền thuyết của Thượng Thanh, đón gió mà đứng, không giận tự uy.
Cảnh tượng này cùng cảnh tượng trong kiếp trước giống nhau như đúc, vị trí của Hoa Triệt cũng không có gì thay đổi. Thiếu niên vừa mới dấn thân vào dòng đời nhìn thấy một vị được thế nhân ngợi ca là đệ nhất tiên tôn tỏa sáng hào quang.
Giữa lúc cả thiên hạ buông lời phỉ báng thì cũng chính là người này lấy danh dự bản thân ra đảm bảo. Hắn khảm sâu vào đáy lòng từng lời từng chữ của sư tôn, cho đến khi những 'lời hay ý đẹp' mà hắn từng rất trân trọng biến thành trùng độc cắn xé linh hồn. Con tim Hoa Triệt nhói đau, đôi tay làm theo bản năng che ngực lại.
"Sao vậy?" Sở Băng Hoàn thủ thỉ quan tâm.
Hoa Triệt nhẹ nhàng lắc đầu tránh nhìn về phía trước.
Lời khai mạc hùng hồn kéo dài nửa canh giờ, cho đến khi trời chạng vạng tối thì ảo cảnh mới sẵn sàng mở ra chào đón mười vạn tu sĩ lần lượt tiến vào.
Ánh sáng nhá nhem, Hoa Triệt hít sâu vài lần nỗ lực lấy lại bình tĩnh.
Tham, sân, si, mạn, nghi* là ngũ độc dành cho tâm hồn. Ảo cảnh biến đổi khôn lường nhưng cũng không tách rời năm điểm này. Nếu có thể bỏ được ngũ độc này thì con đường đắc đạo phi thăng sẽ gần trong gang tấc.
(*) Tham lam, oán giận, si mê, ngạo mạn, nghi ngờ.
Hắn nhớ lại ảo cảnh đầu tiên mình gặp phải, cũng là vòng cuối khảo hạch tiến vào Thượng Thanh. Nội dung ảo cảnh cũng rất đơn giản, ở trong đó một rừng mỹ nữ nhào vào lồng ngực. Chưa nói đến Hoa công tử không phải là hạng háo sắc, chỉ tính từ nhỏ hắn lớn lên trong phố hoa hẻm liễu, mấy cảnh õng ẹo lả lơi từ lâu đã ngán đến tận cổ nên dùng đao chém loạn xạ. Cuối cùng trở thành người đầu tiên ra khỏi ảo cảnh.
Lần thứ hai vào ảo cảnh trong Hội Võ Vạn Môn hắn nhìn thấy Hoa Mị Nhi. Lúc đó Hoa Triệt vừa nhớ mẹ vừa hận người cha khốn nạn không biết đang ở chân trời góc bể nào.
Lần thứ ba nhập vào ảo cảnh cũng là Hội Võ Vạn Môn. Hắn nhìn thấy núi vàng núi bạc tiền tài đếm không xuể. Còn được vạn người quỳ xuống vái lạy tôn xưng hắn là thần tiên, mọi nguyện vọng của bản thân đều được đáp ứng.
Lần thứ tư nhập vào ảo cảnh cũng là Hội Võ Vạn Môn. Hắn gặp Sở Băng Hoàn.
Ảo cảnh dựa trên ước muốn của bản thân mà sinh ra. Mà từ lâu Hoa Triệt đã bỏ xuống chấp niệm về y nên hắn rất tự tin bước về phía trước. Tầm nhìn mở rộng, ánh sáng rất chói mắt, bên tai vang lên âm thanh ồn ào náo nhiệt. Một đám người tức giận không nói lên lời chỉ tay về phía hắn, trong lòng chỉ còn lại thù hận.
Đột nhiên, một bóng người đứng trước mặt hắn: "Bổn tọa hiểu đồ nhi của mình. Hắn sẽ không bao giờ sa chân vào ma đạo, huống chi là trở thành đồng đảng của n Vô Hối. Triệt nhi phân rõ phải trái trắng đen. Ta có thể lấy tánh mạng ra để đảm bảo."
Hoa Triệt hoảng sợ!
Hắn thực sự trở về kiếp trước?
Không, đó là ảo cảnh!
Hoa Triệt ngây người nhìn Lộ Minh Phong và hoài nghi chính mình. Toàn bộ thân thể không còn nghe theo lệnh của hắn. Sự việc diễn ra giống y như trong quá khứ. Khoé mi rưng rưng nước mắt, ngữ điệu run rẩy "Sư tôn!"
Lộ Minh Phong nhắm mắt lại lạnh lùng nói bốn chữ: "Bổn tọa tin hắn."
Một lòng che chở như thế thì người khác còn nói được gì.
Ăn Vô Hối ngông cuồng cười rộ lên: "Tình cảm sư đồ thật thắm thiết dễ sợ, bày đặt làm bộ làm tịch khiến người ta ghê tởm. Triệt nhi, ngươi thật sự không muốn đi theo cha?"
Hoa Triệt cảm thấy buồn nôn khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của n Vô Hối, rồi lại nghe thấy chính mình nói: "Ta là đệ tử của Thượng Thanh, không cùng đường với Phần Tình Điện."
n Vô Hối giễu cợt: "Nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói. Ngươi là con của ta, sao có thể làm bạn cùng đám ngụy quân tử kia được, sau này đừng hối hận."
Ma Tôn độc ác đi rồi, những tu sĩ khác cũng lần lượt ra đi.
Hắn cố gắng nhúc nhích nhưng cũng không phá được cấm chế, đành phải tự mình quỳ gối trước mặt Lộ Minh Phong: "Sư tôn, ta..."
Hoa Triệt nghiến răng cười thầm trong bụng. Kỹ năng diễn xuất tốt như vậy thảo nào đồ đệ dưới trướng hết người này đến người khác đều bị lừa.
Thời điểm mọi người quay lưng với hằn thì sư tôn đứng ra che chở. Thanh danh bị hủy thường không cần phải có lý do, chỉ cần trong người chảy dòng máu dơ bẩn là đủ. Từ đó về sau chỗ đứng của Hoa Triệt ở Thượng Thanh không còn như trước nữa. Từng là đại sư huynh được đồng môn cung kính trở thành thằng hủi bị mọi người né còn không kịp. Nào có ai dám cùng con trai của ma đầu nói chuyện. Sợ tính tình của hắn quái dị, bọn họ càng không dám chọc, lỡ đâu người này chạy về tìm cha méc tội thì sao.
Sư môn cô lập, trưởng lão kiêng kị, trong một đêm trở thành chuột chạy qua đường. Từng được người đời ngưỡng mộ giờ thành kẻ bị người ta chê cười. Những lời ca ngợi khi xưa bây giờ trở nên cực kỳ châm chọc.
Ngay cả Lộ Hào cũng nhìn ra sư huynh không còn thích cười như trước nữa. "Tình Không." Con trai chưởng môn lộ ra vẻ an ủi.
"Không sao..." Hắn nhẹ nhàng ngồi dựa vào ghế mỹ nhân, gió đêm la đà thổi qua "Chỉ có điều hơi ghê tởm."
Lộ Hào: "Ghê tởm... Ai?"
"Chính mình." Hoa Triệt chua xót, "Ta ghê tởm chính mình."
Anh chàng đỏ ửng khóe mắt: "Đừng như vậy, ngươi rất tốt, vì sao lại cảm thấy như vậy?"
"Huyết mạch của ta là ma, thật sự quá ghê tởm." Hoa Triệt nhắm mắt tự cười giễu chính mình.
Cũng còn hên, chuyện chưa đến nỗi quá tệ. Bên cạnh còn có sư đệ tri kỷ, sư tôn che chở, ở Vân Thiên Thủy Kính còn có Sở Băng Hoàn. Tuy rằng y đang bị trọng thương đến nay vẫn chưa tỉnh. Còn chút gì đó để bấu víu hắn sẽ không gục ngã.
Niềm tin kia cuối cùng cũng tan vỡ khi bí mật dơ bẩn của sư tôn phơi bày.
Thượng Thanh Các có một mật thất, dưới đó có một mật đạo, con đường này dẫn thẳng ra phía sau Côn Luân, nơi có một căn phòng bằng đá. Hoa Triệt đánh bậy đánh bạ vô tình đi vào được bên trong. Căn phòng chẳng có gì đặc biệt ngoài một cái giường ngọc, bàn đá, và một cái giá sách. Trên đó trưng bày hàng loạt lọ thủy tinh đủ mọi loại kích cỡ khác nhau. Bên ngoài dán phù chú giống như là niêm phong vật gì trong đó.
Hắn tò mò mở ra, sắc mặt lập tức trắng như tờ giấy. Bên trong chính là kim đan. Là chỗ đựng chân nguyên của tu sĩ, là suối nguồn của tu vi. Kim đan mất đi phù chú bảo vệ trong phút chốc tan biến không để lại dấu tích.
Hắn tái mặt, xém nữa chết đứng tại chỗ. Cả người đờ đẫn ngồi xổm xuống đất. Mặt đất có màu đen kỳ lạ như là nhiều lớp máu khô chồng lên nhau, rõ ràng đây không phải là máu của một người. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Hoa Triệt mở hết tất cả các chai lọ ra. Từng viên kim đan biến mất trong không khí, chỉ để lại bình ngọc trống rỗng.
Ở trong Thượng Thanh Các lại chỉ có mình Lộ Minh Phong cư trú, mật thất lại dẫn thẳng đến nơi này. Chẳng cần phải tốn công suy luận cũng có thể rõ chân tướng sự việc.
Giữa lúc đó thì cấm chế độ nhiên mất đi hiệu lực, Lộ Minh Phong lù lù xuất hiện trong thạch thất.
"Sư tôn, năm ta bái nhập Thượng Thanh có xem qua danh sách đệ tử thân truyền của ngài. Sư tôn từng thu nhận 132 đệ tử, chết 127, bây giờ chỉ còn lại 5 người." Hoa Triệt chống tay xuống mặt đất loang lổ vết máu đen loạng choạng đứng dậy. "Bọn họ đều bị moi kim đan, hút đi linh hồn. Thế nhân đều cho rằng cho Phần Tình Điện trả thù, là mệnh lệnh của n Vô Hối để cảnh cáo sư tôn. Thế nhân đều ca ngợi sư tôn đau lòng thay đệ tử của mình cho nên hết sức che chở, không bao giờ tiếc linh đan dược liệu. Linh khí thượng phẩm mọi người kiếm đỏ mắt cũng không có, sư tôn cũng có thể rộng rãi cấp cho đệ tử chỉ vì sợ đệ tử nhà mình bị chết oan uổng."
Lộ Minh Phong nắm chặt hai tay trong mắt đằng đằng sát khí.
"Sư tôn." Hắn xoay người câm lấy viên kim đan cuối cùng chưa kịp tiêu tán, trên môi nở ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng "Ta có cảm giác hơi thở của viên kim đan này rất giống thập thất sư huynh."
"Ta muốn hỏi sư tôn một câu. Nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của 127 đồ đệ của ngài là gì?"
Lộ Minh Phong cười lạnh: "Ngươi không phải người đã đoán được sao?"
Đại sư huynh Thượng Thanh rùng mình, hít vào thật sâu để giọng nói tự nhiên hơn. "Vậy được, đồ đệ nói thử cho sư tôn nghe xem, có gì thiếu sót mong sư tôn bổ sung."
Lộ Minh Phong ngầm đồng ý.
"Thiên phú của sư tôn không cao như lời thiên hạ đồn. Ít nhất bằng năng lực tư thân thì sư tôn không thể leo lên tu vi cao như vậy, cũng khó lòng đạt được đến địa vị như bây giờ." Hắn nhìn kim đan tiêu tán và trầm giọng xuống "Thiên phú không đủ lại ham địa vị. Thượng Thanh Tiên Môn cạnh tranh gay gắt, sư tổ còn có rất nhiều đệ tử xuất sắc, làm sao sư tôn có thể trổ hết tài năng? Ma tu vì nâng cao tu vi đi hút hồn và ăn cướp lấy kim đan của người khác. Sư tôn cũng bắt chước theo?"
"Sau khi thành công, ngài lại không muốn chức vị chưởng môn rơi vào tay kẻ khác nên chỉ có thể phóng lao thì phải theo lao, không ngừng nâng cao tu vi để bảo vệ danh hiệu đệ nhất tu sĩ trong tu tiên giới. Cho nên ngài chưa bao giờ bủn xỉn linh đan, dược liệu, pháp khí với đệ tử thân truyền." Hắn cười nghe vô cùng thê lương "Ngài đương nhiên sẽ không keo kiệt, bởi vì những thứ ấy cuối cùng cũng thuộc về sư tôn. Đệ tử có tu vi thâm hậu đến cỡ nào, ưu tú đến cỡ nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng bị ngài moi kim đan ra để tẩm bổ cho chính mình."
"Đệ tử là thổ nhưỡng, kim đan chính là linh quả, phần thưởng của sư tôn là phân bón. Chờ cho linh quả chín mùi, sư tôn sẽ thu hoạch."
Lộ Minh Phong cười lên đầy nham hiểm: "Không hổ là đồ đệ đắc ý nhất của bổn tọa"
Hắn nhịn xuống cơn buồn nôn che lại lồng ngực đau nhói. "Ta đã hiểu vì sao sư tôn không nhận Sở Băng Hoàn."
Lộ Minh Phong: "Vì sao?"
"Vì thân phận của hắn rất đặc thù, sau lưng có Vân Thiên Thủy Kính. Sư tôn giết hắn rồi sợ là khó lòng đẩy tội cho Phần Tình Điện. Bởi vì Vân Thiên Thủy Kính nhất định sẽ điều tra đến cùng, tệ hơn nữa là tấn công Phần Tình Điện để trả thù. Đến khi đối mặt với n Vô Hối mọi người sẽ rõ ràng trắng đen."
"Không sai." Lộ Minh Phong thừa nhận
Hoa Triệt gắng chịu đựng cảm xúc gần như sụp đổ "Tại Hội Võ Vạn Môn ngươi diễn trò trước mặt bàn dân thiên hạ cũng chỉ vì kim đan của ta? Ngài 'chăm bón' nhiều năm như vậy sao nhẫn tâm để người khác cướp mất."
Chưởng môn Thượng Thanh không phủ nhận bất kỳ lời nói nào của hắn. Lão ta từ từ lại gần đồ đệ "Tuy rằng chưa đến lúc, nhưng mà... ngươi đã phát hiện thì làm sớm một chút cũng được."
Hắn không có gào khản cổ lên hỏi vì sao, càng không quỳ dưới mặt đất cầu xin Lộ Minh Phong quay đầu là bờ. Lão đã giết hơn trăm đồ đệ thì không còn thuốc nào có thể chữa được. Thời gian không thể quay ngược. Cũng chẳng ai có thể tha thứ cho lão.
Hỏi lý do vì sao còn cần thiết ư?
Vì cái gì? Đương nhiên là vì tham quyền cố vị.
Hoa Triệt cười khổ: "Thiên hạ cửu châu đúng là bị mù."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT