Yết hầu Hạng Phỉ lăn lăn, mắt anh không nhắm lại, thế cho nên Trì Ngư có thể nhìn thấy ánh sao trong mắt anh, lông mi vẫn luôn rung rung. Anh hôn rất cẩn thận, đầu lưỡi thật cẩn thận liếm môi hắn, nhẹ nhàng liếm sau đó lại thăm dò đi vào, chóp mũi như muốn chạm một chỗ, hô hấp đan xen, tay Hạng Phỉ vẫn dán ở bên eo Trì Ngư, nhiệt độ trong lòng bàn nóng cả sang Trì Ngư.
Tay hắn chống ở trên giường, chỉ dựa vào vị trí trên dưới mà nói là Trì Ngư đang chủ động, nhưng rõ ràng là Hạng Phỉ chiếm cứ địa vị chủ đạo.
Hai má Hạng Phỉ nhuộm một tầng phấn hồng, giống quả đào mật đã chín, chỉ cần nhẹ nhàng chọc vỏ bên ngoài sẽ lún vào, nước chảy tung tóe khắp nơi.
Bất kỳ người nào nhìn thấy đều sẽ dâng lòng thương tiếc.
Tay Trì Ngư sờ gáy Hạng Phỉ, buộc Hạng Phỉ ngẩng đầu, cần cổ yếu ớt của Hạng Phỉ hoàn toàn bại lộ trước mặt Trì Ngư.
Da thịt trắng nõn, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, yết hầu lăn lăn lại bị cúc áo che lại.
Trì Ngư nghiêng đầu, trong môi như còn cảm xúc hôn môi vừa rồi, hai cái răng nanh không chút lưu tình thò ra, cắn lên cổ Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ khẽ nhíu mày, tay anh đặt ở sau lưng Trì Ngư chậm rãi vuốt ve, ngón tay xẹt qua xương cánh bướm với đường cong duyên dáng.
Thẳng đến khi môi Trì Ngư nếm được mùi máu tươi tràn ngập thì hắn mới buông ra, đầu lưỡi liếm liếm vết thương của Hạng Phỉ, lại làm Hạng Phỉ không khống chế được mà run rẩy, co rụt xuống.
Người đàn ông tóc đen ở dưới thân thể của mình, anh không phản kháng, thậm chí là một loại trạng thái hoàn toàn phục tùng. Vừa rồi bị Trì Ngư cắn lên cổ thì cúc áo kéo ra, trái tim Trì Ngư khẽ động, hắn nói không rõ là cảm thụ gì, giống như hoàn toàn rơi vào một vòng xoáy tên là Hạng Phỉ, không thể rời đi.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Hạng Phỉ. Mí mắt Hạng Phỉ run rẩy, cánh tay từ sau lưng Trì Ngư trượt xuống, anh nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu thì mập mờ dâng lên, lâu đến nỗi Trì Ngư không thể không nói ngừng.
Hắn nằm xuống bên cạnh, lười biếng khoác lên eo Hạng Phỉ, vừa ôm vừa nói, "Đã đến lúc đi ngủ."
Hạng Phỉ: "?"
Anh buồn bực cười, "Anh ăn xong không nhận nợ?"
Trì Ngư và Hạng Phỉ tựa vào nhau, đuôi cá lạnh lẽo dán vào hai chân Hạng Phỉ, nhiệt độ của anh rất cao, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được.
Trên mặt Trì Ngư một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn là màu trắng nõn như ngọc lạnh, ngoại trừ ánh mắt có chút ướt át và tóc bạc có chút lộn xộn tản ra bên tai.
"Tôi đã đánh dấu em." Trì Ngư nói, hắn cảm thấy mỹ mãn sờ sờ dấu răng trên cổ Hạng Phỉ thuộc về nhân ngư.
Hạng Phỉ chủ động hôn mình, vì thế Trì Ngư như bị quỷ ám cắn lên cổ anh, khi nhìn thấy dấu răng phía trên càng thêm hưng phấn, nhất là Hạng Phỉ ngoan ngoãn nằm dưới thân mình.
Dây thần kinh kích thích nên Trì Ngư hôn lên môi anh.
Hạng Phỉ nói: "Vậy anh là của tôi."
"Không." Trì Ngư nghiêng người, quay đầu nhìn anh. Chóp mũi của hắn chạm vào mũi Hạng Phỉ, sau đó hắn liếm liếm hai má anh, "Em là của tôi."
Cảm xúc mềm mại truyền đến, ánh mắt Hạng Phỉ sáng lên, khóe mắt với đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
Anh mổ mổ thêm mấy cái vào môi Trì Ngư "Tôi là của anh."
Trì Ngư khẽ nở nụ cười, hắn tiếp tục hôn lên khóe môi Hạng Phỉ, "Vừa rồi còn chưa đủ, muốn như vậy." Hắn dính dính nói.
Chuyện tối nay đi về phía trước, ít nhất trước khi Trì Ngư vào phòng Hạng Phỉ cũng không nghĩ tới, nhưng hắn nhìn thấy bóng dáng Hạng Phỉ nằm sấp trên bàn, còn có ốc biển đang nắm chặt trên tay đột nhiên mềm lòng, bị một người tên là Hạng Phỉ vô ý thức cho ăn một lon đường lớn, ngọt đến trong lòng hắn mềm nhũn sụp đổ.
Vì thế lúc Hạng Phỉ hôn lên không hề kháng cự.
Sắp đến bình minh, Hạng Phỉ nặng nề ngủ thiếp đi, anh mặc áo ngủ, nửa cánh tay lộ ra đặt sang một bên được Trì Ngư ôm lấy, cả đêm Trì Ngư không buồn ngủ.
A, Trì Ngư ôm lấy eo Hạng Phỉ, trong lòng hắn ngọt ngào, đây chính là cảm giác tình yêu.
Lần đầu tiên nếm thử tình yêu, không có kiến thức, Trì Ngư nghĩ như vậy.
Ai có thể nghĩ đến lúc trước Trì Ngư còn đang lo lắng chuyện bạn đời, hôm nay đã có bạn đời.
Còn rất ngoan, Trì Ngư quý trọng sờ sờ tóc Hạng Phỉ, sợi tóc mềm mại trong tay có cảm giác rất tốt, Hạng Phỉ nhắm chặt hai mắt, anh cảm nhận được nhân ngư vuốt ve, đến gần bàn tay của hắn cọ lên như động vật nhỏ.
"Ngủ nhanh." Hạng Phỉ thấp giọng.
"Em ngủ đi." Trì Ngư dán lên má Hạng Phỉ, "Tôi rất vui, Hạng Phỉ."
"Nên vui là tôi." Hạng Phỉ bất đắc dĩ mở mắt, trái tim anh còn đang đập thình thịch, "Giống như nằm mơ vậy."
Anh với Trì Ngư nhìn nhau, một người một nhân ngư không khỏi cười ra tiếng, sau đó như nam châm hút nhau lại không khỏi dính vào hôn nhau.
Một đêm không biết hôn bao nhiêu lần.
Vào buổi sáng, các thủy thủ thức dậy rất sớm, họ thay đổi từng ngày một, hôm nay đến lượt Usu và các thủy thủ khác đánh bắt cá.
Trước tiên phải quan sát kỹ, ngư dân ở bên cạnh chỉ huy, đảm bảo không có quái vật biển hay các sinh vật khác ở gần sau đó mới thả lưới xuống, vớt hải sản lên tàu.
Có mấy con cá rất lớn được Usu cố ý chọn ra đặt sang một bên.
"Hôm nay thật nhiều cá." Ngư dân cảm thán, "Không có nhiều cá tạp." Bàn tay thô ráp của ông đã vớt được một con cá lớn, "Nhìn kích thước này."
Usu cũng cảm thán nói, "Hôm nay không chỉ nhiều cá mà còn lớn."
Những thủy thủ còn lại mang vài giỏ cá đến nhà ăn và giao cho đầu bếp xử lý.
Usu cũng đi theo, tay chân đầu bếp lưu loát, dao nâng lên hạ xuống, rất nhanh một con cá lớn đã được xử lý xong.
Không bao lâu bên cạnh đã gom thành một đống cá được xử lý tốt.
Ánh mắt Usu lơ mơ, hắn nhìn sang bên cạnh, trong lòng đang đếm còn bao lâu mình có thể trở về quê hương...
Hắn ta đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, "Đây là cái gì?"
Đầu bếp lấy ra một số vảy màu xanh đậm từ bụng cá.
Vảy bình thường căn bản không đáng để đầu bếp kinh hô, nhưng mà ba vảy trong tay hắn ta cho dù lấy từ trong bụng cá bị đầu bếp mổ ra vẫn không nhiễm một chút máu, hiện lên ánh sáng. Nhìn chằm chằm một thời gian dài làm cho người ta hoa mắt mê hoặc, đắm mình trong dòng chảy của nước biển sâu không thể tự kiềm chế.
Usu không nhịn được vươn tay chạm vào vảy không biết tên, cảm giác hơi lạnh.
"Đây là cái gì..." Hắn ta nói.
Đầu bếp gãi gãi đầu, "Có nên báo cáo cho thiếu tướng không?"
Bọn họ gặp phải vảy như vậy chỉ sợ sự tình nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tất cả mọi người ở đây đều biết bọn họ lên tàu là vì tìm một thứ gì đó, nhưng cụ thể tìm cái gì thì chỉ có mấy người quan trọng nhất biết.
Điều gì sẽ xảy ra nếu không báo cáo, là manh mối quan trọng thì sao? Usu cắn răng một cái, "Đưa tôi đi, tôi đi tìm thiếu tá Lorraine."
Trước tiên báo cho Lorraine xem có cần báo cáo hay không.
Hắn ta cầm mấy cái vảy đi ra ngoài, đi qua hành lang thật dài về phía khoang tàu, vừa đi qua phòng thí nghiệm thì cửa phòng thí nghiệm mở ra, Nhị Hoàng Tử đeo kính ngáp một cái.
Hắn ta híp mắt, nghe thấy Usu chào hỏi: "Nhị Hoàng Tử."
"Ừ." Nhị Hoàng Tử gật đầu, hắn ta nhìn thấy ánh sáng xanh trong tay Usu chợt lóe, hỏi, "Trong tay cậu là cái gì?"
Usu mở tay ra, ở trong lòng bàn tay hắn là ba cái vảy. Hắn ta nói, "Vừa rồi xử lý bụng cá lấy ra cái này, tôi định đưa đến chỗ thiếu tá Lorraine xem một chút."
Nhị Hoàng Tử đẩy kính, hắn ta hơi nhếch khóe môi, "Hôm nay vừa mới vớt được cá hả?"
"Vâng, chính là con cá lớn sáng nay vớt được, ở trong bụng cá phát hiện thứ này."
Vảy từ biển sâu, còn có... Nhị Hoàng Tử nghĩ đến lần đó hắn ta đến phòng Hạng Phỉ lục lọi ở trong sổ tay dưới bàn làm việc thì thấy thứ giống ba cái vảy này như đúc. Những ý tưởng đứt quãng được xâu chuỗi thành một dòng.
Phụ Hoàng, dường như thiếu tướng của chúng ta có một vài bí mật nhỏ.
"Trước tiên đưa tôi đi." Nhị Hoàng Tử tự nhiên nói, hắn ta vươn tay về phía Usu.
Usu sửng sốt một chút, "Cái này..." Hắn ta có chút do dự.
"Vừa lúc tôi ở trong phòng thí nghiệm, cầm vảy nghiên cứu một chút, nếu thật sự có vấn đề thì lại nói với thiếu tướng sau, không cần chuyện gì cũng quấy rầy hắn."
"Vậy thật sự cảm ơn Nhị Hoàng Tử." Usu đưa vảy cho hắn ta.
Nhị Hoàng Tử nhìn bóng dáng Usu biến mất, hắn ta cầm mấy cái vảy, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát đi vào phòng thí nghiệm.
Có phải là điều hắn ta đoán không? Nhị Hoàng Tử có chút hưng phấn, hắn ta liếm liếm môi dưới của mình. Màu sắc sâu thẳm của vảy trong tay làm giờ phút này hắn ta không nghiên cứu cũng đã xác định được năm mươi phần trăm.
Usu đi qua góc cua, trong lòng càng nghĩ càng không thích hợp, hắn ta nhanh tay nhanh chân đi về phía phòng làm việc của Lorraine, mặc kệ nói như thế nào, trước cứ báo cáo với thiếu tá một chút, sau đó xem có cần thiết hay không.
•••••
Nói đến cũng kỳ quái, tối hôm qua náo loạn đến cuối cùng, đầu tiên chống đỡ không nổi chính là Trì Ngư, buồn ngủ từng đợt dâng lên, mí mắt chớp chớp. Hắn lười biếng ngáp một cái, "Ngủ đi, tôi rất buồn ngủ."
Ngày hôm sau cũng là Hạng Phỉ tỉnh lại trước, anh gần như một đêm không ngủ nhưng trên mặt không có chút mệt mỏi nào, Trì Ngư ở trên giường quấn mình thành một cục, không chỉ cuốn mình mà còn quấn vào Hạng Phỉ, hai người dán chặt kín kẽ.
Hạng Phỉ mất rất nhiều sức mới rút mình ra khỏi người hắn được. Tuy nhiên ngay cả như vậy thì Trì Ngư vẫn không bị đánh thức.
Hạng Phỉ khẽ nhíu mày, cảm giác gần đây Trì Ngư ngủ hơi dài, luôn mệt mỏi. Nhìn bộ dáng quen thuộc của Trì Ngư, trong lòng ngẫu nhiên hiện lên không thích hợp cũng bị xem nhẹ. Quay đầu lại nghĩ chuyện gì đã xảy ra với Trì Ngư.
Hạng Phỉ rón rén mang dép lê vào thấy Trì Ngư rụt vào trong chăn, anh dém chăn cho Trì Ngư, hắn ngủ rất ngon.
Hạng Phỉ nhẹ nhàng hôn lên gương mặt xinh đẹp của hắn, lại tiếp tục hôn lên chóp mũi rồi cuối cùng mổ mổ cánh môi hắn.
Trong lòng thỏa mãn, đây là của tôi... Cá của tôi.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
12/2/2022
#NTT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT