Editor: Nguyên Mạc

Nhỏ đáng giận (Giang Vãn): Không vui...

Hoa nhỏ ủ rũ cụp đuôi.Jpg

Bắc Hòe nhìn chằm chằm vào nhãn dán này khoảng mười giây.

Vốn định lướt qua, nhưng ngón tay lại chập chạp không chịu nhúc nhích. Thậm chí không kìm được suy nghĩ trong lòng nguyên nhân tại sao cô không vui.

Xảy ra tranh chấp với người khác? Buổi luyện tập không thuận lợi? Hay là một nguyên nhân khác?

Cô ấy biết Giang Vãn đã đăng ký tham gia bữa tiệc chào mừng người mới.

Vì muốn hoàn thành tiết mục tốt nên chỉ cần các nữ sinh có thời gian liền chạy đến phòng luyện múa, có đôi khi còn xin nghỉ những tiết không quan trọng để tập.

Bình thường cô ấy thỉnh thỏang có hứng thú đi học vài tiết trên lớp nhưng Giang Vãn xin nghỉ; mà khi Giang Vãn lên lớp, cô ấy lại không đi.

Trong khoảng thời gian này hầu như các cô không chạm mặt nhau lần nào.

Ban đầu Bắc Hòe còn cảm thấy khá ổn, cô ấy ghét bị người khác điều khiển cảm xúc, nhưng giờ cô ấy đã dần trở lại quỹ đạo trước đây.

Cô ấy và Giang Vãn chú định là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn sẽ không có ngày giao nhau.

Nhưng thật kỳ lạ, khi cô ấy đang ngồi trong lớp nhìn chỗ trống trước mặt, trong lòng không khỏi nghĩ đến Giang Vãn. Cô luôn ngồi thẳng lưng, như thể không gì có thể đè bẹp được cô.

Lúc ngồi tụ tập trong hộp đêm, nghe một nhóm người quỷ khóc sói gào, cô ấy sẽ hoảng thần nghĩ đến ngày trên sân thượng.

Thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời, nâng chân hạ eo, vòng eo mềm mại. Nhìn từ xa, giống như một yêu tinh lạc vào thế giới loài người.

Khi cúi đầu nghịch điện thoại, ngón tay cô ấy sẽ không tự chủ lướt xem động thái của Giang Vãn.

Bắc Hòe cảm thấy trạng thái của mình rất không thích hợp, nhưng lại không thể giải thích được, sâu trong lòng cô ấy không chán ghét sự khác thường này, ngược lại còn có chút hưởng thụ.

Nếu không phải đang ở xã hội hiện đại, cô ấy thật sự hoài nghi có phải Giang Vãn đã bỏ bùa cho mình không.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, cô ấy đã tự cười nhạo mình.

Chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi, đối với một cô gái cá tính như Giang Vãn, đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc, nhất định sẽ không khỏi tò mò. Đó là điều bình thường, chờ thêm một thời gian nữa suy nghĩ này sẽ dần phai nhạt.

Cô ấy đã nói với chính mình như vậy.

Giây tiếp theo, âm báo tin nhắn vang lên.

[Nhỏ đáng giận: Bạn học Bắc Hòe, xin lỗi đã làm phiền cậu. Tôi nghe nói rằng chị Sầm Kim và chị là bạn tốt của nhau. Tôi muốn hỏi một số sở thích của chị Sầm Kim, chẳng hạn như... Chị ấy thích loại người nào? Mặc dù có hơi mạo muội, nhưng vấn đề này rất quan trọng đối với tôi. Cảm ơn bạn, Bắc Hòe.]

Sầm Kim???

Giang Vãn dính líu với Sầm Kim từ khi nào?

Còn hỏi Sầm Kim thích mẫu người như thế nào, chẳng lẽ là...

Bắc Hòe cầm điện thoại, sửng sốt một hồi, sau đó cô ấy mím môi, nặng nề đóng thật mạnh nắp đàn lại.

Mặt lạnh bấm một số điện thoại.

"Ồ, sao người bận rộn như cậu lại rảnh rỗi gọi điện cho tớ hả?" Tiếng cười trêu đùa quen thuộc của cô ấy vang lên từ đầu dây bên kia.

Giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như mọi khi, không đứng đắn chút nào.

Nhưng Bắc Hòe lại biết rất rõ, thằng nhãi ở trường học giả bộ khiêm tốn, đặc biệt là trước mặt người không quen, bộ dáng càng trông lịch sự, trí thức ưu nhã.

Một khi người như vậy nhìn thấy con mồi mình yêu thích thì sẽ lặng lẽ đặt xuống nhiều lớp bẫy, để cho con mồi từng bước bước vào bẫy mà không hề nhận ra.

Không biết Sầm Kim - người hai mặt đã lừa dối bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ, mà những cô gái ấy vẫn trầm mê với một Sầm Kim dịu dàng trong giấc mộng do cô ấy dệt nên, không thể kiềm chế được.

"Cậu trước đó không lâu vừa hẹn hò với một đối tượng?" Cô ấy cau mày hỏi.

"Đúng vậy, vẫn là một cô gái biết múa, nhưng cũng sẽ sớm chia tay thôi." Sầm Kim thản nhiên nói.

Cô ấy là người hoa tâm cảm thấy theo đuổi sự mới mẻ là đúng đắn. Mặc dù cô ấy có chút cặn bã nhưng cô ấy sẽ cố gắng hết sức để bù đắp, sẽ không bạc đãi đối phương. Vì vậy, theo quan điểm của cô, mối quan hệ này là ngươi tình ta nguyện, không phải là vấn đề gì to tát cả.

Nghe thấy từ "múa", lông mày của Bắc Hòe nhíu chặt hơn, giọng điệu lạnh đi: "Sầm Kim, tớ không quan tâm cậu hoa tâm như thế nào hay cậu có bao nhiêu bạn gái. Nhưng có một điều, nếu đã có bạn gái rồi thì đừng trêu chọc người khác."

"Không phải chứ, tớ đã trêu chọc ai?" Đầu óc Sầm Kim mơ hồ.

"Trong lòng chính cậu biết rõ nhất!"

"Từ sáng đến tối lúc nào cũng nghĩ đến yêu mới đương, sớm muộn gì cậu cũng sẽ thua trong tay người khác."

Bắc Hòe chịu đựng cơn giận, lạnh lùng nói xong không đợi người bên kia phản bác lại liền cúp máy.

Sầm Kim choáng váng không thể giải thích được:???

Hôm nay Bắc Hòe uống nhầm thuốc à? Lửa / thuốc nồng nặc như vậy?!

***

Đây là lần đầu tiên Giang Vãn nhảy không tập trung như vậy.

Cô dừng lại, nhìn cô gái buồn bã trong gương rồi bất lực thở dài.

Kể từ khi Quan Quan biết chuyện tình cảm của Sầm Kim, tâm trạng luôn rất thấp. Ngày trước là tiểu lảm nhảm giờ thành kẻ lầm lì ít nói, cho dù là bình tĩnh như Giang Vãn cũng không khỏi lo lắng.

Dù cô không thích ai nhưng cô cũng biết mùi vị có bao nhiêu khó chịu khi cầu mà không được.

Cô cũng hỏi Quan Quan thích gì ở Sầm Kim, cô thực sự không hiểu, cả hai quen nhau chưa được bao lâu, tại sao Quan Quan lại thích cô ấy như vậy.

Khi đó, trong mắt Quan Quan lóe lên ánh sao, sáng lấp lánh.

Cô ấy nói rằng mình cũng không biết, chính là rất thích, cô ấy thích vẻ ngoài của Sầm Kim, thích sự xuất sắc của cô ấy, thích nụ cười của cô ấy, ngay cả những khuyết điểm của cô ấy.

Giang Vãn tuy rằng không hiểu loại thích này, nhưng cô cũng biết một phía lao tới cũng không có ý nghĩa.

Huống chi Sầm Kim lại hoa tâm như vậy.

Sau khi bạn gái của Sầm Kim không đến tập múa vào ngày thứ ba, Giang Vãn nhịn không được hỏi dò những người khác.

"Ồ, cô nói Viện Viện à, hình như cô ấy cãi nhau với Sầm Kim rồi. Mấy ngày nay Sầm Kim đều không đi tìm cô ấy. Viện Viện mấy lần đi tìm cô ấy, nhưng Sầm Kim không chịu gặp. Chắc giờ lại đang đi tìm người."

"Viện Viện như thế cũng quá hèn mọn rồi? Cái này còn gọi là yêu đương sao?"

"Cắt, cái tôi muốn nói là Lưu Viện xứng đáng, tôi đã sớm nói với cô ấy rằng người như Sầm Kim không thích hợp, cô ấy lại không nghe. Bây giờ thì hay rồi, chắc người ta đã chán rồi muốn đá Lưu Viện, nhưng cô ấy lại đi xin lỗi làm hòa như một kẻ ngốc. "

"..."

Bát quái trong trường lan truyền với tốc độ nhanh chóng. Lần này, không cần Giang Vãn nói, Quan Thiều Dung đã biết tin tức Sầm Kim sắp chia tay.

Nhìn thấy đôi mắt cô gái sáng lên, Giang Vãn vừa lo lắng vừa sốt ruột.

Cô luôn cảm thấy Quan Quan sẽ ngã một cú thật đau trên người Sầm Kim.

Vì để khiến Quan Quan chịu ít tổn thương, lần này cô quyết định bóp chết những tâm tư mới nảy ra trong lòng thiếu nữ trước.

Trước hết, phải để Quan Quan biết khó mà lui.

Mặc dù ý tưởng này gần như không làm được, nhưng Giang Vãn vẫn muốn thử.

Vậy nên, trước tiên cô phải biết mẫu người Sầm Kim thích. Tuy rằng diễn đàn trường có thảo luận qua, hơn nữa phân tích từ những bạn gái trước của cô ấy, nhưng vì chắc chắc, cô vẫn nên hỏi Bắc Hòe một chút.

Nếu hai người họ thực sự là bạn tốt của nhau, thì Bắc Hòe nhất định sẽ biết sở thích của Sầm Kim.

Tất nhiên, Giang Vãn không có nhiều hy vọng, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Sầm Kim nên Bắc Hòe không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết.

Tin nhắn đã gửi đi được nửa tiếng, Giang Vãn nhún vai, cảm thấy người bên kia có lẽ không muốn đáp lại.

Kết quả là ngay khi cô định đặt điện thoại xuống thì âm báo lại vang lên.

Cô vội vàng mở WeChat, vừa nhìn thấy nội dung, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.

[Quỷ ngạo kiều: Cô ấy thích những người có bộ ngực khủng, mông to, chiều cao ít nhất 170 và tính cách nóng bỏng.]

Giang Vãn:???

Cô nghi ngờ đối phương đang lừa mình, nhưng cô không có bằng chứng.

Cho dù là cuộc thảo luận trên diễn đàn hay bài phân tích về bạn gái cũ của Sầm Kim, những nhận xét của Bắc Hòe chính là vô căn cứ.

Cô còn đang chửi thầm thì điện thoại lại rung lên.

[Quỷ ngạo kiều: Bỏ cuộc đi, cậu không có gì cả.]

Giang Vãn:...

Chẳng lẽ cô ấy nghĩ cô muốn theo đuổi Sầm Kim???

Hiểu lầm lớn rồi bạn ơi.

Cô vừa tức giận vừa buồn cười, bắt đầu gõ để giải thích.

[Nhỏ đáng giân: Cậu hiểu lầm rồi...]

 

[Quỷ ngạo kiều: Ồ?]

Cô còn chưa gõ xong, bên kia đã phản hồi ngay lập tức, tốc độ đủ nhanh khiến cô phải líu lưỡi.

[Nhỏ đáng giận: À, thực ra đó là một người bạn của tôi thích Sầm Kim, tôi giúp cô ấy hỏi một chút.]

Cô không muốn kéo Quan Quan vào nên cô chỉ đơn giản bảo là một người bạn.

[Nhỏ đáng giận: Tôi không thích Sầm Kim, tôi không có cảm giác với cô ấy.]

Sau khi suy nghĩ, cô lại nói thêm một câu.

Tuy rằng không cần giải thích, nhưng cô muốn làm rõ với Bắc Hòe, chỉ là không muốn Bắc Hòe hiểu lầm.

Kết quả là tin nhắn được gửi đi, hồi lâu cũng không có hồi âm.

Ngay lúc Giang Vãn cho rằng mình nói sai chỗ nào thì bên kia mới chậm rãi trả lời "Ồ".

Thực sự tích chữ như vàng.

Giang Vãn lắc đầu, cô có phần quen với phương thức tán gẫu của Bắc Hòe.

Cô thu dọn đồ đạc định đi ăn, vừa hay lúc này Quan Thiều Dung đã đợi cô ở cửa.

"Vãn Vãn!" Quan Thiều Dung vui vẻ chạy tới, ôm cánh tay Giang Vãn.

"Chuyện gì thế, sao lại vui như vậy?" Giang Vãn nhướng mày, tuy hỏi, nhưng trong lòng cũng ít nhiều có suy đoán.

Quả nhiên, cô nàng mím môi, nhỏ giọng nói: "Sầm Kim chia tay rồi. Sau khi chia tay, bạn gái cũ của cô ấy đã khóc rất to trong ký túc xá nên mọi người trong ký túc xá biết chuyện rồi đăng lên diễn đàn. Cũng vừa mới xảy ra."

"Vậy thì sao? "Giang Vãn im lặng, hỏi ngược lại.

Quan Thiều Dung rũ mi, giọng nói yếu ớt: "Tuy rằng lời tớ nói có vẻ không phúc hậu, nhưng không thể phủ nhận rằng sau khi nghe được tin này, trong lòng tớ có chút vui vẻ."

"Nhưng!" Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, nói to.

"Mấy ngày nay tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ cảm thấy hiện tại mình không xứng với Sầm Kim ưu tú như vậy. Vãn Vãn cậu không hiểu, Sầm Kim không chỉ là người tớ thích, mà còn là động lực để tớ cố gắng đi về phía trước. "

"Vì cô ấy, tớ muốn trở nên tốt hơn. Cậu biết đấy, từ khi còn nhỏ, tớ không phải người hay bỏ cuộc giữa chừng. Tớ muốn thắng chứ không phải thua. Vì vậy, tớ sẽ không nói tâm ý của mình cho cô ấy biết khi tớ chưa đủ xuất sắc." Ít nhất... ít nhất cũng phải đợi Sầm Kim kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Rốt cuộc, đó là cơ hội cuối cùng để cô ấy tỏ tình.

Nghe được những gì Quan Quan nói, Giang Vãn đột nhiên cảm thấy mình lo lắng hơi quá.

Suy cho cùng Quan Quan cũng không phải trẻ con, cô tin cô ấy có thể xử lý tốt tình cảm của mình.

Ngoài ra, việc thích Sầm Kim có thể thúc đẩy cô ấy học tập, đây là chuyện tốt.

Nếu đã như vậy thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, dù sao Giang Vãn cũng sợ rằng mình can thiệp quá mức sẽ phản tác dụng.

***

Nhìn lời giải thích do Giang Vãn gửi tới, Bắc Hòe khịt mũi lẩm bẩm: "Cậu ta thích ai thì liên quan gì đến mình."

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại chạm vào khóe miệng, cố gắng che giấu nụ cười.

"Vẫn có chút nhãn lực, biết Sầm Kim không phải đồ tốt gì."

Tâm trạng cô ấy đột nhiên tốt lên, liền gọi điện thoại cho Sầm Kim, cũng không bị ảnh hưởng gì.

"Này, có chuyện gì?"

"Bắc Hòe, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à? Thế mà lại gọi điện thoại dạy bảo tớ. Nay vừa mới chia tay, hiện tại đang đi tìm mục tiêu tiếp theo, tớ thấy một người thì lại trêu chọc một người." Bây giờ Sầm Kim đang cố ý chọc giận Bắc Hòe

Lại đến, tiếp tục giảng dạy a, để xem cô có dỗi lại không!

"Tớ thì có việc gì? Chính cậu đấy vứt bỏ người ta thì đừng làm phiền tớ thu dọn đống lộn xộn của cậu." Bắc Hòe thờ ơ nói xong, sau đó cúp điện thoại.

Hiện tại tâm trạng cô ấy đang rất tốt, hiếm khi cô ấy muốn chơi piano một lúc.

Thế nhưng theo cái tính đểu của Sầm Kim, chắc chắn cô ấy còn định gọi điện quấy rầy mình.

Vì vậy, Bắc Hòe dứt khoát chặn Sầm Kim.

Sầm Kim người lại bị cúp máy:???

Cô cảm thấy Bắc Hòe bị bệnh.

Trước đó còn dạy cô cách yêu đương, nhưng giờ lại bảo không liên quan gì đến cô ấy.

Được, rất giỏi, đặc biệt giỏi, sao không lật mặt luôn đi a!

***

Editor: Chúc các bạn năm mới vui vẻ!!! 🎇🎊🎉🎆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play