Trải qua chuyện này, Giang Vãn không còn tâm trạng để luyện tập nữa, khi thay giày xong, cô liền đi xuống sân thượng.
Bắc Hòe đứng im không nhúc nhích.
"Buổi chiều cậu không lên lớp sao?" Giang Vãn không kìm được, quay đầu lại hỏi.
Lúc này cũng sắp đến giờ vào lớp rồi.
"Bạn học mới, có phải cậu quản hơi rộng rồi không?" Bắc Hòe liếc mắt, hơi nâng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng, gương mặt không cảm xúc càng thêm lãnh nhạt hơn.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô gái, cô ấy chợt cảm thấy hơi tẻ nhạt.
Quả nhiên, lại như thế.
Những người biết cô ấy đều cảm thấy cô ấy hay thay đổi thất thường.
Đôi khi một giây trước đó rõ ràng còn đang nói chuyện, nhưng giây sau liền trở mặt không nhận người.
Chính vì tính cách kỳ quái của cô ấy nên gần như không có ai muốn tiếp cận tìm hiểu cô ấy.
Suy cho cùng, con người là sinh vật luôn tìm những điều có lợi và tránh những điều có hại cho mình. Ai lại sẵn sàng tiếp xúc với một người có thể làm tổn thương mình bất cứ lúc nào chứ?
Ngay cả mấy tiểu đệ đó cũng chỉ dừng lại ở việc nhận thức mặt ngoài của cô ấy.
Mặc dù Sầm Kim nói hành vi của cô ấy là đạo đức giả, cười nhạo cô ấy vì liều chết bảo vệ lãnh thổ của mình, còn trông cậy ai đó đến phá vỡ nó.
Nhưng cô ấy vẫn làm không biết mệt.
Hãy chờ xem, người trước mặt này. Chẳng bao lâu nữa, cô cũng sẽ vì sự hờ hững của cô ấy mà dần xa lánh.
Bắc Hòe nghĩ như vậy, mặt mày càng ngày càng lạnh.
Nhưng tại sao...
Rõ ràng là đã sớm đoán được kết quả, nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy.
"Giang Vãn."
Bắc Hòe: "??? Cái gì?"
"Giang Vãn, tên tôi được lấy từ câu thơ《Đêm tối tĩnh mịch Giang Vãn》[1]." Giang Vãn nghiêm túc nhìn Bắc Hòe nói từng chữ một, giọng điệu rất trịnh trọng.
[1] Câu thơ《沉沉绿江晚》trong bài thơ《春江花月夜二首. Mình cũng không biết dịch sang hán việt thế nào nữa. Ai biết thì cmt mình sửa lại nha.
Bắc Hòe: "..." Từ cái gì thơ cơ? Chưa nghe thấy bao giờ.
Cô ấy nhất thời không biết nên nói gì, phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
"Sao lại nói cái này làm gì?" Cô ấy có chút không được tự nhiên sờ sờ tóc mình, sờ có chút cứng hơi ngứa tay, cô ấy lại hậm hực bỏ tay xuống.
Đoạn thời gian trước không hiểu sao đầu óc nhất thời chập mạch, vì để chọc Vân Mạn Châu tức giận, cô ấy đã đặc biệt đi nhuộm một đầu Smart, kết quả làm chất tóc bị tổn thương không nói lại còn bị Sầm Kim cười lớn một lúc lâu.
Nhưng mà điều mình muốn thực hiện đã làm được, chỉ cần nghĩ đến gương mặt tức giận của Vân Mạn Châu khi vừa thấy kiểu tóc của mình, cô ấy liền cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
"Cậu vẫn luôn gọi tôi là bạn học mới, tôi sợ cậu không biết tên tôi." Giang Vãn cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến kỳ cục.
Giống như cô không để ý đến sự lạnh nhạt vừa rồi của Bắc Hòe.
Cô ấy chưa gặp qua cô gái nào có tính tình tốt như vậy, Bắc Hòe dừng lại một chút rồi vẫy tay ra hiệu rằng mình đã biết.
Giang Vãn gật đầu, lúc này mới mãn nguyện rời đi, nhưng đi chưa được vài bước, lại quay đầu nói: "Lần sau gặp mặt, đừng gọi tôi là bạn học mới. Hãy gọi tên của tôi."
"Phiền phức." Bắc Hòe không kiên nhẫn phất tay.
Chờ bóng dáng của cô gái biến mất hoàn toàn, vẻ thiếu kiên nhẫn trên gương mặt cô ấy lập tức biến mất.
"Giang Vãn..." Cô ấy thì thào, khóe miệng trong lúc lơ đãng cong lên.
Sao có thể không biết tên? Rõ ràng ngay từ lần đầu gặp mặt cô ấy đã biết.
— "Em chính là học sinh chuyển trường tên Giang Vãn đúng không..."
Lời nói của chủ nhiệm vẫn còn quanh quẩn bên tai, lần đầu tiên cô ấy biết trí nhớ của mình có thể tốt như vậy.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.
"Hòe tỷ, hội sở Lam Uyển, bọn Thành tử đều ở đây, chị có đến không?" Đây là một tiểu đệ của cô ấy gọi tới, gia đình giàu có, là một phú nhị đại thích mở tiệc tùng tụ hội linh tinh.
"Không tới." Bắc Hòe không chút do dự từ chối.
"Không phải chứ Hòe tỷ, vậy buổi chiều chị làm gì? Đồng Bạch Phong nói với em là chị ấy cũng hỏi chị, nhưng chị không đi."
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi phun ra hai chữ: "Đi học."
Tiểu đệ: "Hả???"
"Cúp máy đây, chuông vào học sắp vang lên rồi."
"Không phải..." Tiểu đệ còn lời chưa nói xong, đầu điện thoại bên kia đã vang lên tiếng bíp bíp bíp...
"Thế nào, Hòe tỷ có đến hay không? Nói nhanh." Người ở bên cạnh hỏi.
Tiểu đệ cầm điện thoại, muốn nói lại thôi, hắn tự hỏi vừa rồi có phải mình gặp ảo giác không.
Trước sự thúc giục của mọi người, hắn lắp bắp nói: "Hòe tỷ không đến. Chị ấy nói muốn... muốn đi học."
Mọi người: "???"
***
Giang Vãn xuống khỏi sân thượng liền đi thay quần áo trước, cô mới vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp bạn cùng bàn.
"Giang Vãn, cậu còn có thể múa à, thật tuyệt vời." Mễ Thư Vân nhìn thoáng qua cái túi cô gái mang theo đựng quần áo tập và giày múa.
Qua mấy ngày chung đụng, cả hai đã bắt đầu thân quen hơn. Mễ Thư Vân đều sẽ chủ động chào hỏi Giang Vãn.
"Cũng được, chỉ là sở thích luyện qua thôi." Giang Vãn cười.
"Thật giỏi, tớ lại không biết gì cả." Ánh mắt Mễ Thư Vân vừa có chút ngưỡng mộ vừa có chút cô đơn.
Cô dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Tớ nhớ giáo viên trong lớp có gửi một bản thông báo, hình như là về việc đăng ký dự tiệc chào mừng người mới. Nếu cậu có hứng thú thì có thể suy xét một chút."
Giang Vãn nói cảm ơn bạn cùng bàn đã nhắc nhở, sau đó hai người liền tách ra.
Chờ cô quay lại lớp học thì đã thấy Bắc Hòe ngồi vào chỗ của mình.
So với những người khác, phản ứng của cô có thể nói như một dòng nước trong.
Có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui mừng.
Cô đang nghĩ có nên chào hỏi không thì thấy người kia đang cúi đầu gõ chữ nên cô không quấy rầy nữa.
Ngồi vào chỗ, cô lấy điện thoại ra, hôm qua Mễ Thư Vân đã kéo cô vào nhóm lớp.
Mở văn kiện thông báo ra, quả thật có đơn đăng ký, nhưng người lớp sáu báo danh ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô xem qua phần giới thiệu chi tiết về buổi tiệc, cảm thấy có chút hứng thú. Ngoài ra cô có thể quang minh chính đại để giáo viên sắp xếp địa điểm tập múa mà không phải làm phiền Quan Quan.
Cảm thấy không có vấn đề gì, Giang Vãn cũng đăng ký.
Sau khi thoát khỏi biểu mẫu, cô vô tình nhấn vào mục thành viên nhóm lớp, cô tùy ý nhìn lướt qua, đang muốn thoát ra ngoài thì dừng lại.
Quay lại lần nữa nhìn kỹ các thành viên trong nhóm, dò kỹ từ trên xuống dưới một lượt.
Kỳ lạ... tại sao không có Bắc Hòe.
Mọi người trong lớp đều ghi tên mình, một mình Bắc Hòe là không có.
Trừ bỏ giáo viên, rõ ràng là một nhóm 58 người, lại cố tình loại trừ Bắc Hòe, ngay cả giáo viên cũng không phản đối.
Giang Vãn cầm điện thoại, trong lòng cảm thấy rầu rĩ không thoải mái.
Không cho cô cơ hội nghĩ nhiều, chuông vào lớp đã vang lên.
Mễ Thư Vân vội vàng chạy vào, vừa định nói gì với Giang Vãn, dư quang khóe mắt nhìn thấy Bắc Hòe. Sắc mặt thay đổi, lập tức im bặt, thành thật ngồi vào chỗ của mình, không dám nói lời nào.
Đây là tiết Tiếng Anh, Giang Vãn quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có sách không?"
Bắc Hòe liếc nhìn cô, như có như không "Ừm'' một tiếng.
Đúng là có nhưng không biết vứt đi đâu rồi, bây giờ cả bàn học cô ấy đều trống trơn, không có quyển sách nào.
Ồ không đúng, còn có tờ bài thi môn toán, là làm sau khai giảng. Cô ấy nhớ khi được phát xuống, cô ấy đã trực tiếp đưa cho Giang Vãn rồi.
Trước đó cô ấy đưa tờ giấy trắng, nhưng khi bài thi về đến tay lại tràn đầy bút tích.
Dù vậy, cô ấy cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi mặt không cảm xúc nhét nó vào ngăn bàn.
Buồn cười, đầy chữ thì sao chứ, cô ấy lại không hiểu gì cả.
Cô ấy đang chán nản, thật hối hận vì đến lớp.
Lại không có sách, vừa đến lại đi trông rất ngốc, quên đi, vẫn là đi ngủ thôi.
Cô ấy vừa định nằm úp xuống thì tiểu cô nương ngồi bàn trước đưa cho cô ấy một quyển sách tiếng Anh.
"Biết cậu không có nên dùng của tôi đi. Tôi sẽ nói với bạn cùng bàn, dùng chung một quyển sách với cô ấy."
Giọng cô gái thật nhẹ, mềm như bông vậy, làm đầu quả tim Bắc Hòe vừa ngứa vừa ngọt.
Cô ấy nghiêm mặt cầm cuốn sách tiếng Anh, được rồi tốt lắm, giờ cô ấy muốn ngủ cũng không ngủ được.
Quyển sách rất mới. Cô ấy biết, Giang Vãn là học sinh mới, nhưng bên trong đã có nội dung chuẩn bị bài trước.
Nét chữ của cô gái thanh tú khi nhìn vào rất thoải mái dễ chịu, hoàn toàn khác với nét chữ điên cuồng bừa bãi của cô ấy.
Nhưng rõ ràng, dù có sách cũng vô dụng, dưới giọng nói thôi miên của thầy giáo dạy tiếng Anh, cô ấy vẫn lăn ra ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô ấy cảm thấy hơi chóng mặt.
Mãi đến khi cánh tay bị đẩy nhẹ một cái, cô ấy mới tỉnh lại.
Tính khí khi rời giường của Bắc Hòe rất nghiêm trọng, bực bội định ngẩng đầu lên để mắng chửi thì lại lọt vào ánh mắt dịu dàng trong sáng của thiếu nữ kia.
Trong nháy mắt, cô ấy cảm giác bản thân như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Toàn thân được thư giãn thả lỏng không thể diễn tả nổi.
"Cậu... Cậu làm gì vậy?" Lời thô tục đến bên miệng lại vòng về.
"Buồn ngủ như vậy sao, cậu ngủ hết cả một tiết rồi." Giang Vãn buồn cười nhìn cô ấy, trong giọng điệu không có một tia trách cứ.
Bắc Hòe ngồi thẳng người vươn vai, nghĩ đến lớp cũng là một lựa chọn không tồi, ít nhất cũng được ngủ ngon giấc.
"Tỉnh ngủ rồi, tôi về đây." Cô ấy vặn cổ vài cái rồi đứng dậy định rời đi.
"Chờ một chút." Giang Vãn vội vàng gọi lại.
Người này đến lớp chính là để ngủ một giấc a.
"Làm gì?"
"Vừa rồi tôi không thấy cậu trong nhóm lớp, cậu có muốn tham gia không?"
"Không." Bắc Hòe không nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
Cô ấy biết lớp học này không chào đón cô ấy, thậm chí còn chán ghét cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng không có tình cảm gì với lớp học này.
"Vậy thì tôi kết bạn WeChat với cậu nhé. Nếu có tin tức quan trọng nào, tôi có thể nói với cậu một tiếng." Giang Vãn ra vẻ tùy ý nói, nhưng trong lòng cô đã sớm căng thẳng muốn chết.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động xin thông tin liên lạc của người khác.
Bắc Hòe nhìn cô vài giây, tự hỏi liệu có phải bị nhìn ra cái gì đó không mà không trả lời. Giang Vãn bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không thoải mái, đang muốn nói quên đi.
Thì thấy nữ sinh trực tiếp cầm bút trên bàn viết một dãy số lên tờ giấy của mình.
"Đây là số điện thoại của tôi, số Wechat cũng là cái này." Bắc Hòe đẹp trai thu đuôi lại, lãnh khốc nói một câu rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, Giang Vãn có chút muốn cười mà không giải thích được.
Hành động tự luyến[2] này rốt cuộc là học từ ai đây?
[2] Chuunibyou: là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.
Sau khi cẩn thận lưu số vào điện thoại, cô quay người lại.
Mễ Thư Vân nhìn cô hồi lâu, sau đó nói nhỏ: "Giang Vãn, cậu... cậu không sợ cậu ta à?"
Theo cô thấy thì hành vi của Giang Vãn chỉ đơn giản giống một con nghé mới sinh không sợ hổ mà thôi, thế mà cô ấy còn dám hỏi thẳng WeChat của Bắc Hòe. Nhưng nhìn hai người có vẻ quen nhau, nếu đổi thành người khác, Bắc Hòe sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Cô đã từng nghe người khác kể lại khi Bắc Hòe mới học trung học, lúc đó còn chưa ai biết cô ấy đáng sợ như thế nào. Có một nam sinh thấy cô ấy xinh đẹp muốn xin WeChat, kết quả bị quyển sách của Bắc Hòe đập cho chảy máu mũi.
Kể từ đó, không có nam sinh nào dám tiến lên tìm chết nữa.
"Tại sao tớ phải sợ cô ấy?" Nghe câu hỏi này, Giang Vãn ngược lại so với cô càng thêm nghi hoặc.
"Cô ấy... cô ấy chống đối giáo viên, đánh bạn học, còn đi chơi cùng một nhóm học sinh hư, có thể là người tốt gì?"
"Nhưng... Chính là có liên quan gì đến tớ?" Giang Vãn chậm rãi nói.
Nụ cười cô vẫn rất đẹp, nhưng những gì cô nói đã làm đảo lộn sự hiểu biết của Mễ Thư Vân về cô.
"Mặc kệ cô ấy đã làm gì trước đây, ít nhất trong mắt tớ, cô ấy là một người tốt."
Tiêu chuẩn kép là bản chất của con người, cô không quan tâm đến lời nói của người khác, cô chỉ quan tâm đến những gì mình nhìn thấy.
Kệ nó đi.
***
Bắc Hòe đang ngồi trước quầy bar, câu được câu không gõ vào điện thoại di động, hết lần này đến lần khác nhấp vào WeChat, rồi lại thoát ra.
"Không phải chứ, tớ trốn học cùng cậu đi uống rượu, cậu lại chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, cậu không nhìn thấy một người sống như tớ à?"
Sầm Kim nhấp một ngụm cocktail, tỏ ý không hài lòng với thái độ của Bắc Hòe.
Cô có dáng người cao ráo, đường nét rõ ràng, thuộc hạng thượng đẳng, cách ăn mặc mười phần ngự tỷ. Ngay cả khi cô ấy làm động tác khiếm nhã như trợn mắt thì vẫn xinh đẹp như vậy.
"Cậu nói... Nếu một cô gái muốn WeChat của cậu, nhưng cô ấy lại mãi không kết bạn với cậu, điều này có nghĩa là gì?" Không để ý lời oán giận của Sầm Kim, Bắc Hòe nghiêm túc hỏi.
"Phốc." Sầm Kim không nhịn được cười to.
"Đó là lý do tại sao cậu lại làm lơ tớ?" Cô ấy tấm tắc hai tiếng: "Là đại mỹ nhân nào khiến Hòe tỷ của chúng ta nhớ mãi không quên đây. Không đơn giản a không đơn giản a."
Bắc Hòe liếc cô một cái: "Nói nghiêm túc đấy."
Thấy Bắc Hòe không phải nói đùa, Sầm Kim cũng thu liễm nụ cười lại, cẩn thận phân tích kỹ càng.
"Một, chơi đại mạo hiểm thua."
"Cái này chắc chắn không phải." Bắc Hòe không nghĩ ngợi nói thẳng.
Sầm Kim liếc cô một cái rồi nói tiếp: "Hai, người khác nhờ giúp."
"Tuyệt đối không có khả năng."
"Ba, lạt mềm buộc chặt."
Lần này Bắc Hòe không nói gì, cô ấy nhíu mày trầm ngâm, như thể đang suy nghĩ vấn đề to lớn gì đó vậy.
"Nhưng cô ấy không có bất kỳ lý do nào để làm điều này."
"Cậu không hiểu à, cái cô ấy muốn chính là hiệu quả này. Nhìn này, không phải bây giờ cậu đang nghĩ về cô ấy sao?" Vẻ mặt Sầm Kim như kiểu "Ta có rất nhiều kinh nghiệm. Hãy tin tưởng ta đi".
"Thật là như vậy?" Bắc Hòe có hơi không tin.
"Chắc chắn rồi." Sầm Kim thề son sắt.
"Cho nên, cô gái đó là ai? Tớ có biết không?"
Bắc Hòe liếc cô một cái rồi lạnh lùng phun ra một chữ.
"Cút."
Sầm Kim: "..." Dùng xong liền không nhận người.
OK, cái này rất Bắc Hòe.
***
Lớp 6 năm 2.
Giang Vãn - người đang bị nhắc đến đang hắt hơi mấy cái, ngay cả bạn cùng bàn cũng lo lắng nhìn qua: "Cậu sao vậy, bị cảm à?"
Cô dùng khăn giấy xì mũi, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Bị cảm? Không nên a."
***
Editor: Lão bà tỷ nhớ tỷ đấy!! 🤧
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT