Editor: Nguyên Mạc

Vòng chung kết của Cuộc thi Ballet Lạc Tang ở thành phố Ninh đã được lên kế hoạch tổ chức vào giữa tháng Tư.

Bài thi đầu tiên và thứ hai được tiến hành trực tuyến.

Là một thí sinh trong tổ dự thi, hai lần Giang Vãn đều rút được vị trí thứ nhất.

Mặc dù ban giám khảo của cuộc thi Ballet Lạc Tang không phải là những người có tên tuổi lớn nhưng họ cũng có chút danh tiếng. Điều này đủ để nhìn thấy hàm lượng của cuộc thi.

Vì trận thi đấu này, Giang Vãn đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong thời gian dài.

Đáng tiếc Giang mẹ không thể đến hiện trường xem trực tiếp.

Chị của Giang mẹ cãi nhau với chồng, hai người ở nhà cãi vã suốt ngày, dì họ nghĩ luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy sông tự tử, may mắn thay, cuối cùng dì ấy đã được người khác cứu.

Giang mẹ xưa nay luôn gần gũi với chị mình, từ khi còn nhỏ đã chăm sóc bà rất nhiều. Hơn nữa, chị mình bị nhà chồng vắng vẻ, bên nhà mẹ đẻ lại không có ai nên Giang mẹ liền vào bệnh viện chăm sóc, nhân tiện ngồi giảng đạo thêm.

Chỉ có thể uy khuất con gái.

Nhưng thật ra tâm trạng Giang Vãn tốt, ngược lại còn an ủi Giang mẹ.

"Không sao đâu, chỉ là mẹ không thể đến xem trực tiếp thôi. Đến lúc đó xem phát lại cũng giống nhau. Mẹ cứ yên tâm đi đi, tiện thể chào hỏi dì giúp con."

Ngày diễn ra trận chung kết, Quan Quan là người đầu tiên đến.

Quan Quan lẻn vào trong hậu trường, tự nhiên ngồi bên cạnh Giang Vãn, cười toe toét với cô: "Vãn Vãn tớ đủ tốt đi, tớ trốn học lớp bổ túc đến đấy."

"Cậu không sợ bị dì Quan biết sao?" Giang Vãn nhướng mày liếc mắt nhìn cô.

"Biết... biết thì biết, đến xem cậu biểu diễn một trận rất đáng giá!"

Quan Quan vỗ ngực nói rất hùng hồn, nếu có thể bỏ qua vẻ mặt thâm cừu đại hận của cô.

"Đừng lo lắng, tớ đã nói trước với dì Quan rồi." Giang Vãn lắc đầu cười.

Cô biết Quan Quan sẽ nói dối dì Quan đến xem cô thi đấu, vì phòng đến lúc đó sự việc bị bại lộ, Quan Quan không trách khỏi bị đánh một trận, cô tốn chút miệng lưỡi cũng không là gì.

"Ô ô, tớ liền biết Vãn Vãn không thể chịu được tớ bị đánh. Rốt cuộc, thương ở thân ta, đau ở tâm ngươi. ~" Quan Quan cảm động đến nước mắt lưng tròng, mở miệng toàn lời âu yếm đầy dầu mỡ.

Giang Vãn lộ vẻ ghét bỏ suýt chút nữa trực tiếp đá cô ra ngoài.

"Mà này, Bắc Hòe không tới sao?" Quan Quan lè lưỡi, trở nên nghiêm túc.

Giang Vãn dừng lại, mặt mày ủ rũ, giọng nói hơi trầm xuống: "Hôm nay cậu ấy tham gia cuộc thi vật lý, chắc là không tới kịp được."

Mặc dù cô đã sớm biết lịch trình của họ sẽ xung đột, nhưng không gặp được người, cô vẫn không khỏi có chút thất vọng.

Quan Quan tâm lớn, không để ý đến cảm xúc của bạn mình, cảm khái tắc tắc hai tiếng: "Thật không thể tin được, cậu ấy cũng im lặng hai năm rồi, tự dưng lại bay lên. Chỉ trong hai tháng, từ đội sổ trở thành học sinh mũi nhọn, đây không phải hắc mã là gì."

"Bây giờ thầy giáo lớp tớ cứ lấy cậu ấy làm tấm gương kể chuyện truyền cảm hứng suốt ngày, nghe đến lỗ tai ai cũng thành cái kén." Cô bĩa môi, có vẻ đối với việc này rất có oán khí.

Nghe được lời than thở, Giang Vãn không khỏi bật cười, nhưng đồng thời trong lòng cũng rất vui mừng.

Cô nghĩ, đây mới là cuộc sống mà Tiểu Bắc nên có.

Đủ xán lạn, đủ rực rỡ, được khen ngợi, ngưỡng mộ, yêu thích.

"Đúng rồi, cậu và Sầm tỷ của cậu thế nào rồi?" Giang Vãn như nghĩ ra điều gì, nhìn Quan Quan đang uống nước, đột nhiên hỏi.

Mấy ngày nay tâm trạng của Quan Quan rất thấp, luôn buồn bực không vui. Lúc đó cô có hỏi như thế nào, Quan Quan cũng không chịu nói nguyên nhân, nhưng gần như cô đã đoán ra được có liên quan đến Sầm Kim.

Nhưng sau mấy ngày, Quan Quan lại trở về dáng vẻ tỏa nắng, hoạt bát vô tư như trước đây, như không có chuyện gì xảy ra.

Khi đó, Giang Vãn vừa bận rộn việc luyện tập vũ đạo, vừa lo lắng việc học, cố gắng để không chậm tiến độ. Với sức lực có hạn, tự nhiên cô lại quên mất chuyện của Quan Quan.

Bây giờ chợt nghĩ lại, thấy vẻ mặt của Quan Quan không có chút mù mịt nào, liền yên tâm lớn mật hỏi.

Nhưng mà, Quan Quan hiển nhiên không ngờ tới vấn đề này, liền ho khan một tiếng.

"Khụ, khụ, giữa tớ và chị ấy thì có thể xảy ra chuyện gì." Cô đặt cốc nước xuống, xua tay lần nữa, nhưng giọng điệu rõ ràng đã trầm xuống, không còn vui vẻ như trước.

"Sầm Kim sắp thi đại học rồi. Tất nhiên, tớ không thể đến gặp chị ấy thường xuyên nữa, như vậy sẽ làm chị ấy mất tập trung."

Cô nhún vai, nói với giọng điệu không thèm để ý: "Tớ đã nghĩ kỹ rồi, chờ chị ấy thi đại học xong, tớ sẽ tỏ tình với chi ấy. Dù chị ấy có đồng ý hay không thì ít nhất tớ đã không mù quáng yêu thầm lâu như vậy. Tác phong giấu trong lòng như vậy không phải Quan Thiều Dung ta!"

Tuy cô biết rằng, 90% đối phương có khả năng sẽ từ chối.

Cô nghĩ, có lẽ mình ngụy trang quá kém, cảm xúc vui buồn đều viết hết trên mặt, khiến Sầm Kim có thể nhìn rõ.

Sầm Kim quả thực là một người rất dịu dàng, ngay cả lời từ chối cũng tinh tế ôn như như vậy.

Vừa nhẹ nhàng vừa tuyệt tình, làm cô không thể tìm ra dấu vết để lừa mình dối người.

"Quan Quan..." Cẩn thận như Giang Vãn, làm sao có thể không nhìn ra vẻ u buồn ẩn chứa trong mắt cô gái.

Quan Quan có chút cười không nổi: "Cái kia, bên trong máy sưởi ấm quá, tớ ra ngoài hít thở không khí, khi nào cậu lên sân khấu, ở bên dưới tớ sẽ cổ vũ cho cậu!"

Cô nói xong, liền quay người rời khỏi.

Giang Vãn có chút lo lắng nhìn bóng lưng cô ấy, trong lòng thở dài.

Đột nhiên, có hai cô gái từ cửa bước vào.

Một người hai tay ôm ngực, tư thế cao ngạo, người kia nhướng mày mặt mày mang ý cười, nhưng nụ cười có chút giả tạo.

Vừa lúc, Giang Vãn quen biết hai người này.

Lần trước có buổi thi đấu nhỏ được tổ chức ở thành phố Ninh, các cô đều tham dự, đã xảy ra một số tranh chấp.

Giang Vãn cũng lười để ý tới, chỉ là không biết tại sao hai người bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào cô, chỉ cần nhìn thấy cô, là lại tức giận bắt đầu âm dương quái khí.

Quả nhiên, cô gái cao hơn nhìn thấy cô, đôi mắt của cô ta gần như đảo ngược.

"Đây là nơi nào mà chó mèo đều có thể vào được?"

Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, đều dời tầm mắt, ngầm có ý đánh giá.

Không điểm danh nói tên, nhưng mọi người có thể biết là đang nhằm vào Giang Vạn.

Câu này ám chỉ cây hèo mắng tang, làm Giang Vãn có chút buồn cười.

Cô không nhàn nhã để người ta vây xem như một con khỉ, từ từ đứng dậy đi thẳng về phía nữ sinh kia.

"Chó ngoan không cản đường." Cô đứng yên mỉm cười, đôi mắt sáng như nước, giọng điệu ôn nhu.

Nếu không phải lỗ tai mọi người không có vấn đề, tất cả đều cho rằng cô đang nói xin lỗi.

Một nữ sinh tính tình nóng nảy, ăn mặc kềnh quàng, cô ta có thể nói về người khác, nhưng người khác không thể nói cô ta.

Lập tức bắt đầu chửi bới: "Mày có bản lĩnh lặp lại lần nữa!"

Nữ sinh đứng bên cạnh thuận theo vội vàng khuyên nhủ: "Nhiên tỷ, chị đừng nóng giận, em không nghĩ là cô ấy không phải cố ý làm vậy, bỏ qua đi, có lẽ thật sự chặn phải Giang Vãn rồi. "

Câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt lại khiến "Nhiên tỷ" càng thêm cáu kỉnh: "Dựa vào cái gì phải cho qua! Cô ta nghĩ cô ta là ai? Tại sao tao phải cho qua!"

Nữ sinh kia rùng mình, làm như bị dọa sợ, cô ta rụt cổ không dám nói một lời.

Điều này khiến mọi người xung quanh nhìn "Nhiên tỷ" có chút phiền chán.

Giang Vãn không tỏ thái độ, mà như có suy nghĩ liếc nhìn nữ sinh có bộ dạng ủy khuất đang chịu đựng.

Không biết trong lòng ngột ngạt quá hay sao mà cô luôn cảm thấy có cảm giác khó tả, thật không yên ổn, muốn làm chút gì đó.

Lười cãi vã với bọn họ.

Giang Vãn đi đường vòng từ phía sau hậu trường ra.

Vị trí dự thi của cô ở số 25, không còn bao lâu nữa là lên sân khấu. Thay vì cãi nhau với họ, còn không bằng đi khởi động làm nóng người, chuẩn bị bài thi.

Nhìn thấy Giang Vãn trực tiếp phớt lờ mình, nữ sinh tức giận đến mức cũng đi theo cô, âm dương quái khí nửa ngày, bọn họ cũng mặc kệ cô ta, chỉ tập trung ép chân.

"Nhiên tỷ tỷ, chúng ta đừng làm phiền người khác, vạn nhất... lại chọc tức Giang Vãn thì không tốt." Nữ sinh nhu nhược nói lời thỏa đáng.

Nữ sinh tức giận đến bật cười: "Tao còn sợ cô ta tức giận?"

Nói xong, trong lòng không nén được ngọn lửa không tên, trực tiếp đẩy Giang Vãn xuống.

"Này, mày là người câm à? Tao đang nói chuyện với mày đấy!"

Giang Vãn biết cô ta ngốc, nhưng không ngờ cô ta lại ngốc như vậy, lại trực tiếp đẩy cô.

Theo lý mà nói cô ta không đẩy quá mạnh, chỉ cần giữ vững trọng tâm là được.

Nhưng ngay lúc đó, Giang Vãn biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Khi nữ sinh kia đẩy.

Cô bị trượt chân.

"A——!!"

"Vãn Vãn!!"

Đang lúc ngã ngửa, một tiếng hét kinh hãi vang lên bên tai cô.

Giống như cô bị ảo giác...

Thế mà còn có thể nghe thấy giọng nói của Tiểu Bắc, làm sao Tiểu Bắc có thể xuất hiện ở đây?

Giây tiếp theo, cô cảm thấy sau đầu đau nhói, nhưng eo được một đôi tay đỡ lấy, không đau lắm nhưng rất khó chịu.

Ngay sau đó, cô rơi vào cái ôm có hơi lạnh.

Một trận hoa mắt chóng mặt.

"Vãn Vãn, cậu không sao chứ, Vãn Vãn!"  Ánh mắt nữ sinh tóc đen đầy hoảng sợ, quỳ trên mặt đất bất chấp hình tượng của mình, cẩn thận đỡ lấy cổ của Giang Vãn, không dám chạm vào, giọng nói run run, ngón tay cũng run rẩy.

Trong hậu trường đã sớm lộn xộn, có người tìm tới người phụ trách, cũng có người liên hệ với bệnh viện.

Còn thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này, sắc mặt tái nhợt đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt vô hồn, chỉ biết lầm bầm: "Không thể trách tôi, không thể trách tôi, là do bản thân cô ta không đứng vững."

Giang Vãn dựa vào trong lòng Bắc Hòe, cô chỉ cảm thấy đầu đau muốn lứt ra, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ.

Đầu cô như sắp nổ tung, vô số hình ảnh vụt qua.

Lượng thông tin khổng lồ, lượng cảm xúc chênh lệch quá lớn khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi.

Cho đến khi hình ảnh cuối cùng dừng lại ở vụ tai nạn xe hơi, sau đó vỡ thành từng mảnh nhỏ rời rạc.

Cô mở to mắt, hít thở gấp gáp, như thể người chết đuối cuối cùng được cứu lên bờ.

"Vãn Vãn, cậu bây giờ thế nào rồi, ý thức còn tỉnh táo không?" Bên tai có giọng nói dồn dập lo lắng, thậm chí còn có chút hối hận.

Giang Vãn sững sờ một lúc, cô như người xa lạ nhìn xung quanh, rồi từ từ đưa mắt nhìn người đang ôm mình.

Là khuôn mặt quen thuộc, có vài phần xa lạ hiện lên trong mắt cô.

Như tiếng sét đánh ngang.

Đồng tử cô giãn ra từng chút một, nhìn Bắc Hòe chằm chằm không chớp mắt.

Đôi mắt cô chợt đỏ lên.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Bắc Hòe, giống như đang thận trọng đối đãi với bảo bối.

"Tiểu... Bắc..." Cô khàn giọng nói, vẻ mặt rất kỳ quái, giống như buồn như vui.

Đây là Tiểu Bắc của cô.

Là mơ sao?

Nếu vậy, làm ơn hãy để cô không bao giờ thức dậy nữa.

Cô đã đợi rất lâu rất lâu rồi.

Lâu đến mức cây xương rồng đều khô héo.

***

Tác giả có điều muốn nói: tất cả những thứ liên quan đến múa ba lê trong truyện đều là do mình bịa ra.

Chúc mọi người ngủ ngon!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play