Nữ sinh đứng dưới ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo trông cô ấy có chút cô đơn.
Dấu tay đỏ tươi trên má đặc biệt rõ ràng.
Giang Vãn nhìn chằm chằm cô ấy, môi mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng dường như bị thứ gì đó chặn lại, nửa ngày không mở miệng được.
Mắt chua xót, có chút đau nhức.
Ngược lại, Bắc Hòe lại cong môi dưới, giọng nói nhàn nhạt, như đang nói đùa lại như tự giễu.
"Tôi là người đánh còn chưa thế nào, mà cậu trông còn khó chịu hơn tôi."
Nghe vậy, mũi Giang Vãn cay cay, trong lòng lại càng đau.
Nhìn thấy vết thương trên mặt nữ sinh, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sao có thể ra tay nặng như vậy!
Cô mím môi, vô thức đưa tay ra, muốn chạm vào mặt Bắc Hòe.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm vào thì đã bị một bàn tay lạnh giá nắm lấy.
Giang Vãn sửng sốt, sau đó nâng lên mắt, đụng phải đôi mắt thâm thúy.
Bên trong chứa đựng vô số cảm xúc phức tạp.
Làm cô không thể nào nhìn thấu.
Nhưng sau đó, cô liền chú ý tới khớp tay bị trầy da còn rỉ ra ít máu.
Sắc mặt cô thay đổi, nắm lấy tay Bắc Hòe, hỏi: "Đây là làm sao?"
Bàn tay cô gái mềm mại tinh tế, Bắc Hòe cảm thấy bàn tay mình đang dần ấm lên.
... Không chỉ tay.
Cô ấy không được tự nhiên muốn rút tay ra, nhưng bị Giang Vãn giữ chặt nhất thời không rút ra được.
"Chắc lúc tôi đánh người không cần thẩn bị trầy da. Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu." Không có cách nào, cô ấy thở dài đành phải giải thích.
"Vết thương nhỏ? Trong mắt cậu đâu mới là vết thương lớn!"
Giọng điệu thờ ơ của Bắc Hòe làm cho Giang Vãn càng thêm tức giận, phồng má trừng lớn, nghiêm mặt giáo huấn.
Sau khi nói xong, cô liền lục lọi trong túi xách của mình, rồi lấy ra một cái băng go, cẩn thận dán vào chỗ bị thương của Bắc Hòe.
"Thật ấu trĩ." Bắc Hòe nhìn xuống cười nhẹ.
Đó là băng go có màu hồng in hình chú gấu nhỏ, cũng dễ thương như chủ nhân của nó.
Giang Vãn tức giận liếc cô ấy một cái: "Ngại ấu trĩ, thì sau này cậu hãy bảo vệ tốt bản thân mình cho tôi."
Thấy Bắc Hòe vẫn như cũ không để trong lòng, cô mím môi, gương mặt trắng nõn, đôi mắt hạnh nổi lên một tầng hơi nước, giống như khổ sở nói không lên lời.
"Tiểu Bắc, cậu không cần phải mạnh mẽ như vậy. Cậu không phải người máy không đau không ngứa, cậu cũng là một cô gái cần được che chở."
Mặt mày nữ sinh nhạt nhẽo, như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, Khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu giễu cợt: "Cậu sai rồi, không ai sẽ che chở tôi, tôi cũng không cần."
Người ta nói trẻ con khóc sẽ được ăn kẹo, nhưng cô ấy khóc khàn cả giọng, cũng không được một cái ôm an ủi.
Thất vọng hết lần này đến lần khác đã dạy cho cô ấy một bài học.
Cô ấy sẽ không tái phạm ngu xuẩn nữa.
"Ai nói vậy, tôi không phải là con người sao?"
Giọng nói ngọt ngào cắt ngang ký ức của Bắc Hòe, kéo cô ấy trở lại thực tại.
Cô gái nhỏ trước mặt mắt đỏ hoe, có vẻ rất tức giận.
Nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, lời nói thì hung ác, nhưng lại chẳng có lực uy hiếp gì cả.
"Cho dù trước đây không có, thì bây giờ liền có. Tương lai tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"
Bắc Hòe bị chọc cười.
Cô ấy nín cười xoa đầu cô gái: "Chỉ bằng chân tay nhỏ của cậu, còn đòi bảo vệ tôi? Tôi thấy cậu bảo vệ mình còn quá sức đấy."
Giang Vãn hất bỏ bàn tay xấu trên đầu ra, cứu chữa lại mái tóc, trừng mắt nhìn Bắc Hòe đang cười vui vẻ, vừa thẹn vừa quẫn: "Cậu xem thường ai!"
"Đi thôi." Bắc Hòe cười lắc đầu.
Giang Vãn bất mãn: "Đi đâu vậy?"
"Lăn lộn lâu vậy rồi, cơm còn chưa ăn, cậu muốn đi đâu?"
"Đi ăn lẩu?"
Dù quá trình có hơi thăng trầm nhưng cuối cùng vẫn là ăn lẩu.
Khi đang ăn, Giang Vãn mới phát hiện Bắc Hòe ăn cay liền dễ đỏ mặt.
Nữ sinh ăn được vài miếng thì mặt đã đỏ như trái táo chín, môi vừa đỏ vừa sưng.
Nhìn thấy nữ sinh đang liều mạng uống nước để bớt cay, Giang Vãn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
"Sao cậu không nói sớm mình không thể ăn cay? Uống từ từ kẻo bị sặc." Cô vừa vỗ lưng Bắc Hòe vừa rót cho cô ấy một ly sữa.
Sữa là giải pháp hữu hiệu nhất để giảm cay, càng uống nhiều nước càng cay.
"Tôi chưa bao giờ ăn thứ gì cay như vậy, nên cũng không biết mình không thể ăn." Phải một lúc lâu sau, Bắc Hòe mới đỡ hơn.
Môi vẫn còn hơi tê, cô ấy thật không biết Giang Vãn làm thế nào mà mặt không đổi sắc ăn cay như vậy.
Cô ấy không chú ý việc ăn uống, ngày thường chủ yếu là ăn thanh đạm.
Nhà hàng lẩu này có hương vị chính tông, nhưng cay thực sự cay.
Khi gọi món, Giang Vãn hỏi cô ấy có ăn được cay không, cô ấy nghĩ mình có thể ăn, hơn nữa muốn xem nó cay thế nào.
Không nghĩ tới, cô ấy đã đánh giá quá cao bản thân.
Cuối cùng, Giang Vãn xin ông chủ đổi thành nồi lẩu uyên ương, nửa cay nửa không cay, vừa lúc hợp cho hai người.
Vốn dĩ Bắc Hòe bị cay đến mức chán ăn, nhưng nhìn thấy nữ sinh ăn ngon như vậy liền nhấc lên cảm giác thèm ăn.
Ăn xong, trời cũng muộn.
Đã gần tám giờ chín giờ.
Hai người đi trên vỉa hè, hóng gió, câu được câu không trò chuyện.
Bắc Hòe quay đầu lại nhìn cô gái, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Cô ấy im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Lúc nhìn tôi đánh người tàn nhẫn như vậy, có phải cậu sợ tôi không."
Không ai biết cô ấy phải lấy bao nhiêu dũng khí để hỏi câu này.
Cứ tưởng mình không thèm quan tâm, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này trong lòng cô ấy như bị gai đâm, vừa ngứa vừa đau, không thể nào nguôi được.
Trong con hẻm, cô gái đứng cách cô ấy không xa, tay nắm chặt dây đeo vai của chiếc túi, sự sợ hãi và do dự trong mắt cô hiện lên rõ ràng.
Rõ ràng đến mức cô ấy không dám nhìn cô gái lần nữa, sợ giây tiếp theo sẽ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của đối phương.
Cô ấy không phải là người tốt, thậm chí khinh thường làm người tốt. Nhưng chính vào lúc này, cô ấy hi vọng mình trong ấn tượng của cô gái nhỏ không tệ lắm.
Giống như một cuộc hành quyết công khai, Bắc Hòe cúi đầu chờ đợi kết cục của mình.
Một giây, hai giây.
Không có âm thanh nào, chỉ là sự im lặng.
Cô ấy do dự ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy cô gái đang nghiêng đầu, mỉm cười nhìn mình, đôi mắt khẽ động dịu dàng.
"Ừm, mới đầu quả thực có bị dọa, nhưng sau này không còn sợ hãi nữa."
Giọng nói nữ sinh nhẹ nhàng nhẹ tựa lông hồng, đáp lên đầu quả tim cô ấy vừa ngứa vừa mềm.
"Tại sao?" Cô ấy khàn giọng hỏi.
"Bởi vì, chính là cậu." Ánh mắt Giang Vãn sáng ngời, như có thể quét sạch tất cả mây mù.
Vì biết đó là Tiểu Bắc nên cô không sợ.
Ánh trăng cong cong, ngôi sao sáng chói.
Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, kéo dài bóng hai người.
***
Vốn dĩ Giang Vãn nghĩ tự mình bắt xe buýt về là được, nhưng đáng tiếc Bắc Hòe không nghe, thế nào cũng phải đưa cô đến dười tầng tiểu khu.
"Cậu đưa tôi về, rồi lại phải ngồi xe về nữa, thật phiền phức." Giang Vãn cảm thấy có chút rắc rối.
Bắc Hòe bình tĩnh nói: "Nhà tôi ở gần đây, tiện thể đưa cậu về."
"Thật không?" Giang Vãn tỏ ra nghi ngờ.
"Nếu không?"
Đối phương đã nói vậy, Giang Vãn không thể lại từ chối.
Chờ đưa Giang Vãn đến tầng dưới của tiểu khu, tạm biệt Bắc Hòe xong, trong đầu cô mới lóe lên điều gì đó.
Vỗ vào trán: "Chết rồi, chúng ta mua đồ quên mang về!"
Mấy cái túi vẫn nằm trơ trọi trong con hẻm đó, lúc đó có quá nhiều việc nên cô quên mất.
Khi trở về, trong lòng cô luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Bây giờ đã muộn thế này không thể quay lại tìm. Hôm nay, mẹ cô ở nhà, quy định phải về nhà đúng giờ trước 10 rưỡi, nếu muộn mẹ cô sẽ lo lắng.
"Có phải là con hẻm đó không?" Bắc Hòe nhíu mày hỏi, nếu không phải cô gái còn nhắc đến, có lẽ cô ấy cũng không nhớ ra.
Giang Vãn gật đầu, vẻ mặt như đưa đám.
"Quên đi, ngày mai chúng ta đi tìm." Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng biết gần như là không thể.
Ngày mai chắc sẽ không tìm thấy.
Tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là quần áo và trang sức cô mua, đều là những thứ cô rất thích.
"Không sao đâu, Tiểu Bắc, mau về đi, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút!" Giang Vãn mỉm cười chào tạm biệt Bắc Hòe.
"Cậu cũng vậy." Bắc Hòe liếc cô một cái rồi nhẹ giọng đáp.
Cô ấy quay người rời đi, đi thẳng đến chỗ khuất, xác nhận Giang Vãn không nhìn thấy mới dừng lại.
"Đồ ngốc." Cô ấy nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Sau đó bắt một chiếc taxi, chạy đến quản trường Thắng Vinh.
Về nhà, Giang Vãn và Giang mẹ chia sẻ mấy chuyện thú vị trong ngày hôm nay, tự nhiên cũng bỏ qua một số điều không vui.
Sau khi tắm rửa thay bộ đồ ngủ thoải mái, Giang Vãn nằm trên giường, ôn tập lại từ đơn trong mười phút, rồi cùng Quan Quan nói chuyện phiếm một hồi.
Ngay khi đang chuẩn bị ngủ thì cô nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của mẹ mình ở ngoài cửa.
"Đây là cái gì?"
Giang Vãn nghi ngờ mở cửa phòng ngủ, nhìn thoáng qua đã thấy trước cửa có một đống túi đồ.
Đó là những gì cô mua, không bị mất.
"Vừa rồi có người gõ cửa. Vừa mở ra liền thấy những thứ này, nhưng không thấy ai." Mẹ Giang giải thích.
Vẻ mặt của Giang Vãn thay đổi, cô bước nhanh ra cửa, đưa mắt nhìn xung quanh.
Quả thực, như mẹ nói, không có ai cả.
Cô mím môi chạy xuống tiểu khu, áo ngủ cũng không kịp thay.
"Tiểu Vãn, con làm gì vậy!" Mẹ Giang kinh ngạc hét lên từ phía sau.
Cô thở dốc chạy đến sân dưới tiểu khu, không kịp lấy lại hơi, cô đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh, mong được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Bộ đồ ngủ trên người mỏng manh, nửa đêm gió thổi qua khiến cô nổi hết da gà.
Điện thoại không mang, người cũng không thấy.
Giang Vãn không còn lựa chọn nào khác đành mất mát quay về.
Mà ở nơi cô không nhìn thấy, nữ sinh tóc đỏ đang dựa vào tường, lông mi cụp xuống, nhẹ nhàng xoa lên khớp ngón tay dán băng go của mình, trong mắt trào lên tình cảm lưu luyến.
Bắc Hòe chạy đến đó đã muộn, kết quả là không tìm được đồ vật. Cô ấy hỏi thăm từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, lại tiêu tiền kiểm tra giám sát, phải mất rất nhiều công sức mới tìm được mọi thứ.
Làm nhiều như vậy cũng chỉ vì biểu cảm không vui của cô gái nhỏ.
Bắc Hòe cảm thấy mình có chút điên.
Cô ấy cần phải suy nghĩ lại cho tốt, trước đó nhất định không thể để nhất cử nhất động của Giang Vãn ảnh hưởng đến mình.
Vì vậy, cô ấy không đi ra ngoài gặp Giang Vãn.
Cô ấy sợ khi vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ, não cô ấy liền trở nên rối loạn.
Sầm Kim vừa gọi cho cô ấy, hỏi cô ấy đang ở đâu.
Chính là Bắc Kỳ trộm nói với Sầm Kim về chuyện ngày hôm nay, khi Sầm Kim xong việc thì đến nhà Bắc Hòe nhưng không thấy ai cả. Cô đã tìm đến vài nơi mà nữ sinh thường lui tới, nhưng vẫn không có ai ở đó.
"Ở bên khu Khê Xuyên." Cô ấy nhàn nhạt nói.
"Chạy xa như vậy?" Sầm Kim hơi kinh ngạc.
Từ khu Khê Xuyên đến nhà Bắc Hòe phải mất hai giờ lái xe.
Trên thực tế, nhà của Bắc Hòe và Giang Vãn không gần nhau, là hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.
"Thế nhưng, sao tớ lại thấy tâm trạng của cậu cũng không tệ lắm vậy?" Sầm Kim nhướng mày.
Trước đó, Bắc Hòe tuyệt đối sẽ không tâm bình khí hòa nói chuyện với cô như vậy.
Mỗi lần cãi nhau với bọn người Vân Mạn Châu, Bắc Hòe chính là bộ dạng không sống không chết.
Hôm nay thật kỳ lạ.
Bắc Hòe sửng sốt một chút.
Nếu Sầm Kim không đề cập đến, cô ấy gần như quên mất hôm nay cô ấy đã xảy ra tranh chấp với Vân Mạn Châu và Bắc Vinh.
Có lẽ là vì Giang Vãn đã ở bên cô ấy.
Cô ấy dường như không còn... cũng không còn thấy khó chịu nữa.
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta yêu mọi người!
Chuc moi nguoi ngu ngon!
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT