Editor: Nguyên Mạc

Đột nhiên có giọng nói vang lên làm Quan Quan hoảng sợ.

Cô vội vàng quay đầu lại, nhưng nhìn thấy nữ sinh tóc đỏ đứng cách đó không xa, đang cau mày nhìn hai người họ.

"Bắc Hòe, cậu đến thật đúng lúc!" Hai mắt cô sáng lên, như nhìn thấy cứu tinh.

"Các người... Đây là trốn học à?" Bắc Hòe nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên hàng rào không dám nhúc nhích, vẻ mặt kỳ quái.

Giống như rất khó tin với những gì đang xảy ra trước mặt.

Bị bắt gặp đang trốn học, tuy bình tĩnh như Giang Vãn cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Nhìn cậu nói lời này, không phải cũng đang ở bên ngoài sao? Đây chẳng phải trốn học giống bọn tôi à." Quan Quan tức giận trừng mắt nhìn Bắc Hòe.

Trời đất chứng giám, lần này Bắc Hòe thật sự không trốn học. Do hai tiểu đệ của cô ấy xảy ra mâu thuẫn, nháo còn khá lớn nên bất đắc dĩ phải nhờ cô ấy đứng ra hòa giải.

Cô ấy đi giáo huấn một hồi, vội vàng trở lại, vừa định trèo tường vào trường thì đụng phải hai người Giang Vãn.

Không để ý đến lời Quan Quan nói, Bắc Hòe hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ngồi trên hàng rào, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Xuống đi." Cô ấy đứng ở dưới chân tường, giang hai tay ra.

"Đúng đúng, Vãn Vãn mau xuống đi, hai người chúng tớ đều sẽ đỡ cậu, bây giờ không cần phải sợ." Quan Quan cũng vội vàng đưa tay ra.

"Tôi... tôi không dám." Giang Vãn do dự một lúc, nhưng vẫn không dám nhảy xuống.

Không phải cô làm ra vẻ, chỉ là nỗi sợ trong lòng nhất thời không thể khống chế được.

Quan Quan dụ dỗ nửa ngày cũng vô dụng, đang vội muốn chết rồi.

Lại kì kèo thêm nữa, chờ giáo viên tuần tra đi qua, các cô cũng đừng nghĩ đến việc đi concert.

Bắc Hòe đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt bất đắc dĩ lại bao dung: "Nhảy đi."

Ánh trăng mông lung chiếu xuống làm bóng dáng cô gái vô cùng dịu dàng, ngay cả vẻ lạnh lùng thường ngày cũng giảm đi không ít.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô luôn cảm thấy giọng điệu của cô ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Ngoan, tin tưởng tôi." Cô ấy ngẩng đầu, giọng nói không lớn nhưng lại có tác dụng trấn an lòng người.

Trong khoảnh khắc, Giang Vãn cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.

Dưới ánh mắt khích lệ của Bắc Hòe, trong lòng cô không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, ngắm chuẩn phương hướng, nhắm mắt rồi nhảy xuống.

Sau đó, cô rơi vào cái ôm ấm áp.

Chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng mát lạnh.

Rất thơm.

"Đây không phải là nhảy xuống rồi sao?" Giọng nói hàm chứa ý cười của Bắc Hòe vang bên tai.

Gương mặt Giang Vãn áp vào ngực nữ sinh, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được tiếng ồm ồm từ lồng ngực khi cô ấy nói.

Tai cô hơi đỏ lên, buộc mình phải giữ bình tĩnh, giãn khoảng cách với Bắc Hòe.

"Tiểu Bắc, cảm ơn cậu."

"Cho nên các người định đi làm gì?" Bắc Hòe bình tĩnh hỏi.

Giang Vãn giải thích: "Chúng tôi đi xem concert của Cao Viêm. Đây là một cơ hội hiếm có. Tôi không muốn bỏ lỡ nó."

"Được rồi được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, không thì không tới kịp bây giờ.'' Quan Quan đứng một bên thúc giục, kéo Giang Vãn chạy về phía trước.

Cô chạy theo, chỉ có thể ngoảnh đầu nhìn lại.

Lại thấy nữ sinh đứng tại chỗ, đôi mắt vẫn nhìn theo cô.

''Thứ Hai gặp lại nhé!" Cô vẫy tay thật mạnh, nói lời tạm biệt cuối cùng.

Bắc Hòe nhìn bóng dáng hai cô gái dần khuất vào màn đêm, thật lâu sau mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

"Hòe tỷ, có chuyện gì vậy?" Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, là giọng của một nam sinh, xung quanh dường như rất ồn ào, nên giọng nói có chút mơ hồ.

"Tôi nhớ, lúc trước cậu nói muốn đi xem concert, là của ai vậy?"

"A? Hòe tỷ, sao tự nhiên lại hỏi cái này, không phải chị không thích nghe nhạc à?" Nam sinh hiển nhiện có hơi kinh ngạc.

Bắc Hòe mặt không chút biểu cảm: "Nói trọng điểm."

"Ồ, ồ, ồ, là Cao Viêm. Em lúc này đang xếp hàng để vào nơi biểu diễn."

Cô ấy cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại: "Nói cho tôi biết vị trí."

***

Concert được tổ chức tại sân vân động Ninh Thị.

Sân vận động cách trường không xa không gần, nhưng sợ không kịp nên hai người trực tiếp bắt taxi đi.

Khi vừa đến sân vận động, buổi concert đã sắp bắt đầu.

Những người có thể đến tham gia concert về cơ bản đều là fans chân ái của Cao Viêm, trên sân không khí vô cùng nóng.

Năm nay là năm thứ mười Cao Viêm ra mắt.

Sau khi hát xong, anh ấy đứng trên sân khấu, bắt đầu nói về nhưng cảm thụ của mình trong những năm qua. Về những thất bại, về những khó khăn trong suốt chặng đường, về lòng biết ơn và tình yêu của anh ấy đối với người hâm mộ.

Vừa nói, giọng anh vừa nghẹn ngào, người hâm mộ cũng khóc theo.

Cảnh tượng mất khống chế một thời gian.

Quan Quan gào đến tê tâm phế liệt, Giang Vãn cũng nhịn không được rơi nước mắt.

Vừa khóc vừa phải dỗ dành Quan Quan, đề phòng cô bạn gào khản giọng, ngày mai lại không nói được.

Khi buổi concert kết thúc, đôi mắt Quan Quan đỏ như con thỏ, tất nhiên, Giang Vãn cũng không khá hơn là bao.

"Cao Viêm người thật sự còn đẹp trai hơn trên TV!" Quan Quan vẫn rất kích động.

"Không biết còn phải đợi bao lâu mới gặp lại Cao Viêm." Sau khi hưng phấn kết thúc, cảm xúc buồn chán liền kéo đến.

Giang Vãn cười: "Tớ nghĩ, trong hồi ức có một lần là đủ rồi. Càng nhiều thì trong lòng không còn thuần túy nữa."

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Nhà Quan Quan rất gần với sân vận động, chỉ đi vài bước chân là đến. Ngược lại, Giang Vãn phải đi hai tuyến xe buýt mới về đến nhà.

Vốn dĩ Giang Vãn nghĩ tự mình đứng đợi xe buýt, nhưng Quan Quan không đồng ý, thế nào cũng phải chờ cùng cô, muốn nhìn cô lên xe buýt thì mới trở về.

Cô không lay chuyển được nên chỉ có thể đồng ý.

Không đợi hai người đến bến xe buýt, Giang Vãn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nữ sinh ngồi dựa vào chiếc mô tô màu đen, đầu cúi thấp, trên tay xách theo một chiếc mũ bảo hiểm.

Một đầu tóc đỏ nổi bật trong đêm.

Nhìn bộ dáng rất khó chọc.

"Tiểu Bắc, sao cậu lại ở đây?" Giang Vãn kinh ngạc mở to mắt.

Giọng nói bởi vì quá ngoài ý muốn mà hơi thay đổi.

Bắc Hòe bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của cô gái, sắc mắt cô ấy lập tức thay đổi.

Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, giọng điệu chứa đầy tức giận: "Ai bắt nạt cậu?"

Giang Vãn: "???"

Quan Quan: "???"

''Bắc Hòe, cậu đang nói cái gì vậy, chúng tôi đi xem concert thì có thể bị ai bắt nạt được? Đây là xúc động rơi nước mắt!" Quan Quan bị chọc cười.

Bắc Hòe nhíu mày: "Thật sao? Ngay cả xem concert cũng khiến người ta khóc?"

Cô ấy thực không hiểu.

Sau khi biết buổi concert được tổ chức ở sân vận động, cô ấy đã trực tiếp đi xe máy đến, nhưng không ngờ lại bị chặn ở cửa.

Không có vé không được vào.

Cô ấy đã mua vé với giá cao từ bọn đầu cơ để vào xem, kết quả khán đài vẫn chật kín người. Nhìn hồi lâu, cô ấy mới thấy Giang Vãn ngồi ở một góc xa xa đang chăm chú xem biểu diễn, cô ấy liền không đi qua quấy rầy nữa.

Nhưng hội trường quá ồn ào.

Cô ấy chưa từng nghe qua bài hát của Cao Viêm, cũng không thích nghe nhạc, càng không thể được tâm lý của người hâm mộ.

Bị tiếng la hét chói toi của những người hâm mộ xung quanh làm tâm phiền ý loạn, Bắc Hòe đành phải ra ngoài.

Cô ấy liền đợi trên con đường nhất định Giang Vãn phải đi qua.

"Vậy, Tiểu Bắc, sao cậu lại ở đây?" Giang Vãn chớp mắt, cố gắng giảm bớt cơn xót trong mắt.

Bắc Hòe lạnh mặt, giống như đang giảng đạo: "Cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, về muộn như vậy có biết rất nguy hiểm không?"

"Nhưng bây giờ, cũng không tính là quá muộn." Giang Vãn xem điện thoại, ánh mắt vô tội.

Buổi biểu diễn chỉ kéo dài hai giờ, bắt đầu lúc 7 giờ 30. Bây giờ còn chưa đến 10 giờ, cũng gần như thời gian tan học bình thường.

Chẳng qua đoạn đường trở về dài hơn đến trường thôi.

Bị một giây phá đám, Bắc Hòe nhất thời nghẹn lại, vẻ mặt khó chịu: "Vậy rốt cuộc cậu có đi không?"

Cô ấy chắc vứt não rồi mới chạy đến, lo lắng người ta đi về một mình, thế mà còn không được cảm kính.

Nhưng Bắc Hòe xem nhẹ một điểm, tiểu đệ rõ ràng đang ở đây. Vì vậy cô ấy có thể chỉ thị cho tiểu đệ mình đưa Giang Vãn về nhà, không cần phải rắc rối như vậy.

Nhưng cô ấy vẫn làm vậy.

Phí công sức chạy đến, còn ngồi còng lưng đợi 2 tiếng, chỉ muốn gặp lại Giang Vãn.

"Đi thôi." Giang Vãn bật cười.

Cô cảm thấy trêu chọc Bắc Hòe rất vui.

"Nếu Bắc Hòe đã đưa cậu về, vậy tớ về trước đây. Khi nào về đến nhà thì nhớ gọi điện cho tớ." Sau một thời gian tiếp xúc, Quan Quan vẫn tin tưởng nhân cách của Bắc Hòe.

"Ừ, trên đường về cẩn thận một chút."

Nhìn Quan Quan rời đi, Giang Vãn mới lên xe máy.

"Vậy mà cậu còn biết lái xe a."

Bắc Hòe cười nhạo: "Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."

Mặc dù là vì đối nghịch với Vân Mạn Châu cố ý đi học. Điều mà Vân Mạn Châu nghiêm cấm cô ấy làm, cô ấy nhất quyết phải đi làm một lần.

Tuy nhiên, cô ấy không có hứng thú với đua xe, sau khi chơi thử vài lần, cảm thấy nhàm chán nên cất chiếc xe máy lại, lâu lâu mới lái một lần.

"Cậu lái xe tốt không?" Cô gái nghiêng đầu hỏi.

"Còn không có bằng lái xe đâu. Cậu thấy thế nào?" Bắc Hòe hừ hừ hai cái rồi đội mũ bảo hiểm lên, chỉ để lộ một đôi mắt đen.

Cô ấy lưu ban, đủ 18 tuổi, đã sớm thi bằng lái xe. Nhưng cô ấy nói vậy chỉ muốn hù dọa cô gái nhỏ.

Đáng tiếc cô gái nhỏ không hề sợ hãi mà còn mỉm cười: "Vậy tôi đây đem tính mạng của mình giao vào tay cậu đấy."

Sau đó, Bắc Hòe cảm thấy eo mình bị một đôi tay mềm mại ôm lấy.

Theo phản xạ, cơ thể cô ấy căng chặt.

Thậm chí còn không dám cử động.

"Tay... Bỏ tay ra."

Vốn muốn trách cứ, nhưng cứ mở miệng liền không chịu nổi mà nói lắp.

"Ồ." Cô gái nhỏ vui vẻ trả lời.

Sau đó ôm chặt hơn một chút.

Bắc Hòe: "..."

Cô ấy chỉ có thể may mắn vì bây giờ là trời tối, cô ấy còn ngồi ở phía trước.

Bằng không, Giang Vãn sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy.

Cô ấy mím môi, không nói nữa, khởi động xe, ý đồ muốn gió lạnh tạt vào để hạ nhiệt độ trên mặt.

Nhưng rốt cuộc cố kỵ người ngồi sau nên cô ấy không dám chạy quá nhanh.

Có Giang Vãn chỉ đường, Bắc Hòe trực tiếp chạy đến tầng dưới của khu nhà cô.

Giang Vãn nhảy xuống xe, vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi loạn, chắp tay sau lưng, nhìn Bắc Hòe cười nói: "Muốn vào nhà tôi uống ly trà không?"

Hôm nay Giang mẹ vừa lúc có việc phải đến nhà một người họ hàng nên Giang Vãn ở nhà một mình.

Bắc Hòe chế nhạo: "Ai hiếm lạ."

"Ồ, được rồi. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Hẹn gặp lại."

Bắc Hòe: "???"

Không phải, cậu không thể khách sáo hơn được vài câu sao?

Vài phút sau.

Bắc Hòe ngồi trên ghế sô pha nhà Giang Vãn.

"Ồ, hình như không còn lá trà nữa, chỉ có nước đun sôi thôi. Cậu chắp vá uống đi." Giang Vãn lục tìm không thấy lá trà, vì vậy cô rót một cốc nước đưa cho Bắc Hòe.

Bắc Hòe nhận lấy rồi liếc một vòng quanh nhà.

Căn nhà không lớn nhưng rất ấm áp, nhìn thoáng qua có thể thấy không khí gia đình rất tốt.

Cuối cùng mắt cô ấy cũng rơi vào bức ảnh gia đình treo tường trên TV.

Trong ảnh, Giang Vãn nắm tay cha mẹ nở nụ cười rạng rỡ.

Nhìn xem, thật là một gia đình hạnh phúc.

Cô ấy cảm thấy mắt mình đột nhiên có chút chua xót.

"Tối nay cha mẹ cậu không về à?" Cô ấy hỏi.

"Ừ, cha tôi thường đi công tác nên ít khi về nhà. Hôm nay mẹ tôi phải đến nhà họ hàng giải quyết việc, mai mới về." Giang Vãn rót cho mình một cốc nước.

Hôm nay cô hô rất lâu nên cổ họng hơi đau.

Nhìn thấy Bắc Hòe đang nhìn chằm chằm vào những bông hoa trên ban công, Giang Vãn mỉm cười nói: "Mẹ tôi là mở một cửa hàng hoa. Bà ấy thích giữ một ít cây, hoa ở nhà."

"Thật tốt." Bắc Hòe cũng mỉm cười.

Cô ấy cụp mắt xuống, vẻ mặt cô đơn trong giây lát.

Trồng hoa tốt biết bao, nuôi cái khác cũng vậy.

Nhưng Vân Mạn Châu thế nào cũng phải đem hết tâm tư tập trung trên người đàn ông đó.

Kết quả cuối cùng, căn bản là công dã tràng[1].

[1] công dã tràng: không đạt được.

***

Tác giả có chuyện muốn nói: Chúc mọi người ngủ ngon!

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play