Làm rơi quan tài là điều cấm kỵ, xung quanh người ta xì xào bàn tán.

Tám người nâng quan tài toát mồ hôi hột và thay dây mới, nhưng khi tám người cùng khiêng quan tài lại không nhấc lên được.

Tiếng bàn tán trong đám tang càng lúc càng lớn, có người mắng người vận chuyển quan tài không có lực, một thanh niên vận chuyển quan tài nóng nảy, bắt bẻ người đang nói chuyện một cách mỉa mai: "Đến khiêng đi! Coi nào bạn có thể làm gì. Bạn không thể nâng một thứ gì đó quá nặng - "

Trước khi anh ta có thể nói hết lời phàn nàn của mình, anh ta đã bị người mang quan tài lớn tuổi chặn lại.

Khi khiêng quan tài, kiêng nói những từ như "rơi", "nặng".

Người mang quan tài lớn tuổi nói gì đó với anh cả nhà họ Lục, mặt anh cả họ Lục trông rất khó coi tìm kiếm thì phát hiện có tám người trẻ tuổi cường tráng, trong đám tang có tổng cộng mười sáu người khiêng quan tài.

Lần này anh nhấc nó lên và đi được vài bước thì sợi dây lại đứt.

Tiếng "rầm" bị bóp nghẹt đập vào lòng, những người đến giúp khiêng quan tài đều sợ hãi, một mực từ chối.

Cuối cùng, gia đình họ Lục phải từ bỏ cách mang quan tài truyền thống của địa phương, tìm người khiêng quan tài lên xe tang rồi chở đến tận nhà tang lễ để hỏa táng.

Ngồi trong đoàn xe, Đường Ninh bí mật gọi điện cho Lão Hách và nói với ông ta về sự bất thường của đám tang, Lão Hách an ủi Đường Ninh và bảo Đường Ninh nhất định phải một đường đưa tiễn. Sau khi chôn cất, lấy một nắm đất từ

mộ của Lục Anh Hưng. Chỉ bằng cách này, thảm họa này mới có thể được giải quyết.

Đường Ninh liều mạng gật đầu, gật đầu được nửa đường, cậu mới nhận ra rằng Lão Hách không trả lời mình, vì vậy cậuhạ giọng, nhẹ nhàng đáp lại.

Trước khi thi thể của Lục Anh Hưng được đưa đi hỏa táng, mọi người có thể đưa tiễn Lục Anh Hưng trong sảnh tiễn biệt. Đường Ninh cũng đứng trong sảnh tiễn biệt đầy vòng hoa như những người khác..

Không hiểu vì sao Đường Ninh luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, quay đầu nhìn những người xung quanh, tất cả đều mặc đồ đen, buồn bã nhìn lên di ảnh, và không ai nhìn Đường Ninh.

Tuy nhiên, cảm giác bị chú ý ngày càng mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức Đường Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu, nghi ngờ bản thân đang bị choáng ngợp nên tiếp tục hít thở sâu để bình tĩnh lại.

Sau một thời gian, Đường Ninh đã quen với cảm giác bất an rùng rợn, giống như mọi người xung quanh, cậu ngẩng đầu lên và nhìn vào di ảnh đen trắng của Lục Anh Hưng.

Trong bức ảnh, Lục Anh Hưng không có biểu cảm gì, anh ta nhìn thẳng vào Đường Ninh với đôi mắt đen láy, anh ta đang mặc một bộ vest chỉnh tề, làm mất đi khí chất lầm lì mà Đường Ninh vẫn nhớ, và anh ta trông như một con người khác.

Nhìn bức chân dung được bao quanh bởi những bông hoa cúc trắng, Đường Ninh cảm thấy như thể cậu đang ở một thế giới khác.

Khi tang lễ kết thúc, các nhân viên đã đưa thi thể của Lục Anh Hưng đi hỏa táng, Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bị nhìn chằm chằm trước khi cậu quay lưng rời đi vẫn còn đọng lại.

Đường Ninh không thể không quay đầu lại, không có ai đang nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ có một di ảnh của Lục Anh Hưng treo sau lưng cậu ta.

Ước chừng trong khoảng thời gian này cậu căng thẳng nên sinh ra nghi ngờ, Đường Ninh lắc đầu đi về phía bên trái đại sảnh, ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, Đường Ninh liếc mắt nhìn lại.

Dưới ánh đèn băng giá, anh nhìn thấy tròng mắt của Lục Anh Hưng trên di ảnh di chuyển sang trái, bắt gặp ánh mắt cậu.

Cơ thịt của Đường Ninh lập tức căng lên, nghi ngờ cậu là chính xác, cậu dụi mắt nhìn bức ảnh lần nữa, hai tròng mắt của Lục Anh Hưng trở lại trung tâm.

Đó quả thực là một ảo tưởng.

Đường Ninh bước ra khỏi ngưỡng cửa, một ánh mắt lạnh lùng dán chặt lên lưng Đường Ninh như một con rắn độc, Đường Ninh tự nhủ không được nghĩ bậy bạ, nhưng cậu không thể không quay đầu lại -

cậu nhìn thấy Lục Anh Hưng trên di ảnh đang từ từ nứt ra các góc, và anh ấy nở một nụ cười kỳ lạ!

Lúc này, cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân dâng lên đầu, Đường Ninh da đầu như muốn nổ tung, cả người toát mồ hôi lạnh tại chỗ!

Đường Ninh hoảng sợ chạy ra khỏi sảnh tiễn biệt cố gắng thoát khỏi di ảnh, rùng mình lấy điện thoại di động ra gọi cho Lõa Hách, sau khi Lõa Hách nghe thấy tiếng kêu cứu không vững của cậu, Bình tĩnh nói: "Không sao, miễn là được cậu tôn thờ cậu ta như tôi đã nói, sẽ không có vấn đề gì. "

Với sự đảm bảo của Lão Hách, Đường Ninh đã bình tĩnh trở lại.

Tiếp theo, Đường Ninh vào đội tang lễ đưa linh cữu của Lục Anh Hưng đến nghĩa trang. Nghĩa trang ở trên núi rất gần khu biệt thự của Mộ Diệc Kỳ, Đường Ninh ghi nhớ lời dặn của Lão Hách và cứ bảy bước lại quay lại. Sau khi chôn cất Lục Anh Hưng, Đường Ninh muốn đi lấy một nắm đất trước mộ, nhưng nghĩa trang hiện tại đã được sửa sang quá tốt, xung quanh là ngói, và nơi duy nhất có thể lấy đất là nơi bên cạnh ngôi mộ để nuôi cây xanh.

Vì để lấy đất nên phải đợi mọi người đi hết.

Đường Ninh đợi gần một tiếng đồng hồ, mọi người lần lượt rời đi, nhưng Lục Quân Trì vẫn đứng trước lăng mộ.

Lục Quân Trì trông phờ phạc hơn hôm qua, bộ râu ra chưa được cắt gọn, trên người mặc một bộ vest đen, thắt nơ đen, đi giày da đen.

“Đường Ninh.” Lục Quân Trì nhìn vào ngôi mộ của Lục Anh Hưng và chậm rãi nói, “Tôi không biết Anh Hưng có nói với cậu về một số điều hay không, nhưng tôi nghĩ là không có, mặc dù em ấy có vẻ là người dối trá, nhưng một số bí mật được giữ tốt hơn bất kỳ ai khác. "

Đường Ninh có chút sững sờ.

"Trong lúc tranh cãi với Anh Hưng, Anh Hưng đã gặp phải một loạt chuyện kỳ

lạ, buổi tối đi ngủ sẽ nghe thấy tiếng phụ nữ lạ khóc, âm thanh này dù có đeo nút tai cũng không biến mất được. Có vẻ như nó vang lên trong đầu em ấy"

" Khi em ấy đang đi thang máy, cửa thang máy mở mà không có lý do, và đóng lại không có lý do, và sau đó em ấy nghe thấy thang máy quá tải. "

" Em ấy đang tắm trong phòng tắm và vòi hoa sen chảy ra nước đỏ.Em ấy là một cậu bé tóc ngắn, nhưng đường ống trong nhà thường bị chặn bởi mái tóc đen dài. "

"Đó có lẽ chỉ là những điều nhỏ nhặt thường ngày trong cuộc sống. Lúc đầu khi em ấy nói với tôi, tôi đã nghĩ rằng em ấy lại tội nghiệp. Sau cùng, bạn biết rằng anh ấy là người không có liêm sỉ chút nào".

“Lát sau, tôi đến chỗ em ấy thuê nhà tìm em ấy, tôi nhìn thấy, em ấy lấy tay tự bóp lấy cổ mình, như muốn tử tự vậy.” Lục Quân Trì trầm giọng nói: "Đường Ninh, cậu không nghĩ là lạ sao, một người làm sao có thể lấy tay bóp cổ tự tử?" "

Đường Ninh ngơ ngác nhìn Lục Quân Trì. Những lời tiếp theo của Lục Quân Trì khiến cậu ớn lạnh xương sống: “Nhưng em ấy suýt chết ngay trước mắt tôi.”

“Tôi đưa em ấy đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng vẫn không đỡ. Sau đó, tôi đã tìm được một vị Sư phụ nào đó, thật vô ích, và sau đó Anh Hưng chia tay với cậu qua điện thoại. Tôi xem cuộc điện thoại của em ấy, và của em ấy luôn mỉm cười với cậu, nhưng cậu biết không? "

" Em ấy vừa khóc vừa cười. "

Đường Ninh sững sờ, theo lời kể của Lục Quân Trì, cảm giác ớn lạnh lại dâng lên, và trước mắt cậu dường như có một bức chân dung với nụ cười kỳ lạ trong hội trường tiễn biệt.

Lục Quân Trì tiếp tục: "Anh Hưng đã nói với tôi rằng em ấy không muốn liên lụy cậu vào một chuyện kỳ

lạ như vậy."

"Sau một hồi, có lẽ đạo sĩ mới tìm được rất cường đại. Hắn đã loại bỏ những thứ này. Đáng tiếc, lúc đó cậu đã có bạn trai mới, quan hệ của cậu và em ấy vừa mới cắt đứt."

   "Tôi không có mục đích gì khi nói cho cậu những chuyện này, người đã chết rồi, bụi thành bụi, tro thành tro, tôi chỉ không muốn tình cảm của em ấy đối với cậu bị chôn vùi trong cát bụi như cát bụi."

Lục Quân Trì nói xong liền xoay người rời đi, để lại Đường Ninh một mình trong nghĩa trang.

Gió thổi qua nghĩa trang trống trải phát ra tiếng hiu hiu yếu ớt, ngay cả giữa trưa, Đường Ninh cũng cảm thấy mát mẻ sảng khoái.

Là nỗi ám ảnh của Lục Anh Hưng với anh ta?

  Vì vậy, anh không muốn rời đi ngay cả khi anh chết?

Đường Ninh vô cùng bối rối, chưa kể việc tiếp theo sẽ làm là nắm 1 nắm đất trong mộ.

Nếu là "Đường Ninh" trong phó bản,anh ta có thể cảm động trước tình cảm của bạn trai cũ, nhưng Đường Ninh không hề có cảm tình với Lục Anh Hưng, và hơn hết là cảm thấy có lỗi, những tình bạn này thật cảm động, nó khiến cậu ấy khó thở.

“T-tôi nhất định sẽ đốt nhiều giấy hơn cho anh trong tương lai,” Đường Ninh hoảng sợ nói, nhấn giọng xuống. Khi cậu đang ăn trộm đất, cảm giác bị nhìn chằm chằm một lần nữa lan tỏa khắp cơ thể cậu ta.

Đường Ninh biết rằng di ảnh của Lục Anh Hưng cũng được đăng trên bia mộ.

Lục Anh Hưng trong bức ảnh này cũng đang nheo mắt nhìn cậu ấy phải không? Trên khuôn mặt tái nhợt của anh ấy có một nụ cười rùng rợn, có máu và nước mắt chảy ra từ bức ảnh?

Đường Ninh không muốn nghĩ tới, nhưng càng để cho bản thân không nghĩ tới, càng nghĩ càng không kiểm soát được.

Tay cầm xẻng run lên bần bật, đất tràn ra ngoài, Đường Ninh không dám nhìn Lục Anh Hưng trên bia mộ.

Bên trong nghĩa trang chết chóc, tiếng bước chân lộn xộn của Đường Ninh vang lên.

  xào xạc.

  Xào xạc.

Đang đi, tiếng bước chân đột nhiên trở nên dị thường, giống như có người khác đang đi phía sau Đường Ninh.

Một làn gió mát lạnh thổi qua cổ Đường Ninh, lạnh đến mức có thể xuyên thấu qua da thịt, Đường Ninh rùng mình một cái. Tiếng bước chân của cậu ngày càng nhanh, sau đó là một âm thanh khác.

Điều đó cũng bắt đầu chạy!

Lòng bàn chân của Đường Ninh lạnh như băng, cứ mỗi bước đi như thể có thứ gì đó giẫm lên gót chân Đường Ninh.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây!

Tim cậu đập càng lúc càng nhanh, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Đường Ninh, Đường Ninh gần như thở không ra hơi, hai chân nặng như chì, lan tràn như thủy triều, từng chút từng chút bắt kịp thân thể Đường Ninh.

Một cảm giác khác thường quen thuộc, giống như khi cậu đến cộng đồng tìm Lão Lưu, cậu nhảy cầu thang với thi thể của Lục ANh Hưng trên lưng, lúc này mới vừa lạnh vừa nặng.

Trong tầm mắt của cậu bị mồ hôi lạnh làm nhòe đi, Đường Ninh nhìn thấy bóng dáng một ông già đi ra khỏi khu rừng bên cạnh nghĩa trang, đó là một ông già mặc áo dài Trung Quốc.

Khi ông lão xuất hiện, sự lạnh lẽo rút đi như thủy triều. Đường Ninh dừng lại, choáng váng và gần như ngã quỵ xuống đất.

Ông lão đi tới trước mặt Đường Ninh, vươn tay vỗ vai Đường Ninh.

Đường Ninh lúc đầu không có bao nhiêu khí lực, nhưng sau khi bị lão nhân vỗ vài cái, khí lực của cậu như được nâng lên, cậu như sống lại, nghe thấy lão nhân trước mặt lạnh lùng nói: "Không được chạy trong đây."

Đây là một ông lão có vẻ vô nhân tính, nhưng Đường Ninh cảm thấy lúc này ông lão kia là ông lão tốt bụng nhất thế giới, vội hỏi:" Ông ơi, ông có thể xuống núi với tôi được không? ”Ông lão gật đầu.

Đường Ninh cùng đối phương bước xuống núi, nhận thấy chân của lão nhân gia rất ngay ngắn, bước đi lại nhanh như bay, khi đi tới lối ra của nghĩa trang, lão nhân gia liền dừng lại.

Đường Ninh sửng sốt một chút, sau đó cô quay đầu lại, nhìn thấy ông lão quay đầu đi về phía nghĩa trang, “Ông không đi với tôi nữa sao?” Ông lão nghiêm nghị nói:

“Tôi là bảo vệ nghĩa trang ở đây. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play