Hai giờ chiều, tất cả các lớp thuộc khối 10 đã có mặt trước sân khấu của khu cắm trại nằm trên sườn đồi. Giữa khu cắm trại dựng đài quan sát, đừng từ trên đài nhìn về phía Đông là khu vực sân khấu. Cánh rừng xanh ôm lấy khu cắm trại cứ như bốn bức tường thành đầy lỗ hổng quây xung quanh. Khu cắm trại này và khu nghỉ dưỡng gần đó là cùng một người chủ xây nên, từ cổng vào đi một đoạn là có thể thấy những khóm hoa hồng quen thuộc được trồng trước cửa biệt thự.

Bãi cỏ xanh mơn mởn trải dài từ con đường đá dẫn du khách vào tới rìa thành ngăn cách, hướng thẳng ra sông, sau lưng lại có núi rừng che chở. Trong làn sương mù nhạt màu, hòn đảo tan dần theo khí trời mát lạnh.

Đúng 10 giờ, toàn bộ các lớp phải trả phòng, mang hết hành lí đặt trong cốp xe, lên đường tới nhà hàng rồi di chuyển thẳng sang khu cắm trại. Thẩm Quyền nhìn đám học sinh mặt nhăn nhó dọn quần áo, hiển nhiên là biết bọn nó còn chơi chưa đủ. Ở lại thêm một ngày là khoản tiền gia đình đóng vào càng nhiều.

Ăn xong, đoàn xe di chuyển tới khu cắm trại.

Mỗi lớp sẽ được cho một khu vực riêng dùng để cất đồ, có lớp được nhận nhà sàn, có lớp là một khu đất dưới mái che, sau khi sinh hoạt trên sân khấu xong sẽ tập trung tại khu vực của lớp mình.

Vẫn cái cậu MC ở trên bãi biển ấy chủ trì, lần này anh mặc áo khoác đồng phục của công ty du lịch, dưới là quần bò dài che lấp cổ chân, đội cùng một kiểu mũ với Như Ý và các hướng dẫn viên khác, trên khuôn mặt đầy tàn nhang mang theo nét thân thiện dễ nhìn.

"Các bạn có thích ở đây nữa không hay muốn về nhà nào?!"

"Ở đây ạ!"

"Anh không nghe thấy các bạn nói gì hết! Các bạn trả lời cho anh biết nào, các bạn có thích ở lại khu nghỉ dưỡng nữa không?"

"Có ạ!"

"Ở thêm một ngày nữa đi!"

"Ở thêm một tuần nữa!"

"Em ở đây cả đời cũng được!"

Anh thanh niên đứng trên sân khấu gật đầu rất hài lòng, lại hét vào loa:

"Lớp nào hét to câu trả lời nhất được cộng 10 điểm!"

Lớp có số điểm cao nhất hiện tại là 10D1 khi thắng cả trò trang trí cờ và lụm vỏ sò được giải nhì. Tiếp sau đó là 10D7 và lớp Tạ Hưng là 10A6. Còn lí do vì sao 10D7 không thắng ván nào mà lại ngang hàng với lớp bọn họ là bởi vì trang trí cờ quá ấn tượng, vẽ nguyên hình mặt anh MC lên lá cờ nên được nhận điểm sáng tạo. Tổng điểm sẽ được tính vào cuối chương trình, lớp chiến thắng có cơ hội dành được phần quà bí ẩn từ ban tổ chức.

Con người ai chẳng có tính tò mò, hiển nhiên là hai từ "bí mật" này đã đẩy không khí cao trào lên một bậc.

"Anh nghe thấy các bạn phía bên trái hét rất to, các em là lớp nào nhỉ?"

"10D7!"

"Anh không nghe rõ! Các bạn là lớp nào nhỉ?!"

"10D7!!"

"10 điểm cho các bạn lớp 10D7! Lớp nào sẵn sàng nhận điểm cộng nào?!"

Thẩm Quyền cảm thấy mình quá già để cảm thấy trò này thú vị nhưng thấy đám học sinh của mình sôi nổi như vậy, hắn cũng cảm thấy vui.

"Bây giờ anh cần một bạn đại diện lên sân khấu tham gia cùng anh, trở thành "thuyền trưởng" cho các bạn ở phía dưới!"

Tiết mục này đã lặp đi lặp lại hơn chục lần đi thăm quan từ cấp 1 tới cấp 3 nhưng tinh thần ấy vẫn còn nguyên vẹn, cháy hừng hực như ngọn đuốc Olympic.

Lê Văn Long là lớp trưởng văn nghệ, hiển nhiên là nó sẽ là một trong những người lên đầu tiên. Có những lớp chọn mãi không được một người, đùn đẩy nhau lên, có những lớp lại tranh nhau lên sân khấu, tiếc không thể toả sáng một lần, trở thành kỉ niệm đẹp trong lòng người khác, được trở nên đặc biệt một lần trong đời.

Đám đông bên dưới ồn ào không dứt, hoà vào tiếng nhạc inh ỏi phát ra từ hai cái loa to gấp đôi một người đàn ông trưởng thành. Bầu không khí xung quanh theo đó nóng bừng lên.

"14 bạn được chọn hãy xếp thành một hàng ngang trên sân khấu cho anh nào."

"Các bạn có thể giới thiệu bản thân cho anh được không? Bắt đầu từ đại diện lớp 10A1 nhé."

Toàn bộ đoạn giới thiệu này đều không có gì đặc biệt, hầu hết mọi người đều chỉ giới thiệu tên tuổi, học lớp nào. Chỉ có một số người là giới thiệu thêm tài lẻ của mình như nhảy đường phố, đánh piano, biến thức ăn thành màu đen,...

"Em có tài lẻ gì không?"

Thẩm Quyền đứng phía dưới chụp ảnh, dùng câu của MC để bắt chuyện với cậu. Hắn thấy người kia nghĩ nghĩ một hồi, đáp ngây ngô:

"Đen đủi có phải tài lẻ không?"

Thẩm Quyền bật cười:

"Do em không nhận ra thôi."

"Vậy anh thử nói xem em có tài lẻ gì?"

Thanh âm khàn khàn của người kia hoà vào trong đám đông.

"Không hề coi thường ai ngay cả khi người đó ngu dốt, bẩn tính tới đâu cũng là một tài năng hiếm có."

"Còn anh thì sao?"

"Tôi có thể chụm mắt lại, nhướng một bên lông mày, đi 100 mét không cần mở mắt, bẻ khớp ngón tay, tạo hình động vật bằng bàn tay, ngón út không khép lại nữa nè."

Ngón út không khép lại khi chụm bàn chân là một loại tài lẻ...?

Tạ Hưng cũng bật cười theo, hướng mắt lên sân khấu.

Thực ra hắn còn biết đọc vị, bói sinh tử, chơi piano, đánh đề, đoán đáp án bài kiểm tra nhưng chắc chắn là khi Thẩm Quyền nói ra, cậu sẽ không tin. Ai mà ngờ được một tên chỉ biết đấm đá lại từng đánh piano bao giờ, nhất là khi người khác nhìn khuôn mặt hắn đã đánh giá hắn thiên về vận động mạnh hơn. Thẩm Quyền cũng không có ý định kể cho người khác nghe, ngay cả mẹ hắn còn không biết hắn biết chơi piano.

Anh MC bật một đoạn nhạc trẻ với tiết tấu giật liên hồi, từng nhịp như đấm vào tai người nghe nhưng lại vô cùng thích hợp để làm nóng không khí. Lớp nào có người đại diện nhảy hăng nhất sẽ được cộng 15 điểm, các thành viên bên dưới ủng hộ nhiệt tình, hò hét to nhất được cộng thêm 10 điểm. Nổi bất nhất không thể không kể đến bạn nữ đến từ lớp 10A3 biết nhảy đường phố, ngoại hình lại ưa nhìn còn rất tự tin, khuôn mặt trắng nõn rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Lê Văn Long vừa nhìn thấy cô, hai mắt đã sáng lên.

"Các em có thể nhờ một bạn lên nhảy cùng để phối hợp với mình nhé!"

"Châu Hot Boy, lên nhảy cùng tao!"

Lê Văn Long nhảy xuống sân khâu. Chẳng biết nó kiếm đâu ra một bộ trống mới toanh, đeo trước cổ. Châu Đăng Khoa nâng mí mắt, kéo tay Lưu Trường An:

"Chọn nó, nó biết đánh trống."

Lưu Trường An ngạc nhiên. Cậu thậm chí còn không nhớ mình đã kể với bạn bè chưa, không ngờ Châu Đăng Khoa lại nhớ tài lẻ của cậu.

"Tốt lắm người anh em, lên đây với tao!"

"Tao ngại lắm."

"Mày không cần phải làm gì cả, cứ đánh theo điệu nhạc thôi."

Mẹ mày, nói chuyện nghe đơn giản quá vậy?!

Cuối cùng, Lưu Trường An vẫn bị nó kéo lên sân khấu phụ họa. Khả năng này không phải là do cậu bỏ tiền ra đi học mà là khi còn nhỏ cậu học nhờ bác hàng xóm, đến cả trống còn chưa mua. Tuy Lưu Trường An toàn tiếng xấu nhưng những người đồn thổi về cậu hầu như chưa từng thấy mặt cậu bao giờ, đây mới là lần đầu tiên Lưu Trường An đứng trước ánh mắt của toàn thể học sinh khối 10.

Cậu nuốt nước bọt, vô thức muốn tìm Lê Văn Long làm chỗ dựa thì thấy tên kia đã xum xuê với bạn nữ nhảy đường phố lớp 10A3 từ bao giờ.

Không thể phủ nhận, khả năng cảm thụ âm nhạc của Lưu Trường An cực tốt, có thể nhanh chóng làm quen với nhịp điệu bài hát mà đánh trống theo, để lại ấn tượng tốt trong mắt giáo viên.

Một đứa trẻ học nhanh thế này đáng nhẽ ra phải ở trong đội nghi thức nhà trường từ đầu năm rồi mới phải.

Lê Văn Long cũng đoán được lớp 10A3 chỉ cử duy nhất một người đại diện lên, không ai có thể bắt chước theo cô. Nó tiến lại gần bạn nữ sinh vẫn đang nhảy vô cùng nhiệt tình, cúi người lộn mấy vòng trên sân khấu.

Phía dưới phát ra tiếng cảm thán cùng sửng sốt.

Quả nhiên, bạn nữ kia đã chú ý tới Lê Văn Long. Chưa đầy 5 phút sau, hai người họ từ nhảy đơn đã biến thành nhảy đôi, mắt như toé ra lửa, càng lắc lư trên sân khấu càng hăng hái. Anh MC đứng bên cạnh cũng không nhịn được bồi thêm một câu:

"Cặp đôi hoàn hảo này đến từ lớp nào đây!"

"10A3 và 10A6 ạ!"

Nói xong, Lê Văn Long lại đối diện với bạn nữ nọ, trên khuôn mặt mang theo ý cười không hề che dấu.

"Chúng mày đoán xem thằng chim công này mất bao nhiêu thời gian để cua được con bên lớp 10A3?"

"1 tuần."

"4 ngày."

"2 ngày là đủ rồi."

"Có khi đến sáng mai là chúng nó hẹn hò luôn."

Lê Văn Long vẫn nhảy nhót nhiệt tình, không hề biết cái đám bạn tốt phía dưới đang đem mình ra cá cược. Có thêm Lưu Trường An phối hợp ăn ý, tạo cảm tình với giáo viên, lớp bọn họ nghiễm nhiên nhận được 15 điểm. 10A3 ít hơn, được 10 điểm song chỉ nhờ điệu nhảy đôi ấy mà bầu không khí đã được làm nóng lên đến đỉnh điểm.

"Các bạn có cảm thấy nóng không?!"

Hai tay Lưu Trường An bắt đầu cảm thấy mỏi, đáp yếu ớt:

"Có ạ."

"Vậy những bạn trợ giúp có thể trở về được rồi. Ngay bây giờ, chúng ta sẽ chơi trò tiếp theo. Anh sẽ phát cho mỗi bạn một cục đá, các bạn có nhiệm vụ dùng cơ thể mình để làm cách nào cho tan đá, đá của ai tan nhanh nhất sẽ được cộng 10 điểm! Lưu ý là các bạn không được nhờ người khác trợ giúp và phải đứng trên sân khấu, cũng không được dùng dạo cụ. Các bạn có thể cho vào miệng, nhét vào áo, nhét trong giày, ôm ấp thế nào cũng được nhưng không được đập vỡ mà bắt buộc phải dùng cơ thể. Các bạn hiểu rõ luật chơi chưa?

14 người đứng trên sân khấu gật gật đầu. Trong lười thi trước chỉ có 5 người nhảy, 7 học sinh còn lại đều ngượng ngùng không chịu, hiển nhiên là không thể đổ mồ hôi nhiều như nó được.

Lê Văn Long nhìn chằm chằm cục đá trên tay anh thanh niên, ngay khi cục nước đông ấy đến tay nó, Lê Văn Long nhét ngay vào nách.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play