Tạ Hưng ngồi trên thành cầu, lặng thinh không nói gì. Cậu bỗng cảm thấy hối hận, vốn đã hạ quyết tâm nói hết cho hắn nghe cuối cùng lại im như thóc mà ép người kia tốn thời gian ngắm cảnh với mình. Thẩm Quyền không muốn cậu lúng túng bèn nhét vào tay cậu một lon bia, mỉm cười:

"Uống không?"

"Ừm..."

Tạ Hưng lúng túng, không biết mở miệng thế nào cho được. Trong khoảnh khắc, cậu lại ngửi được hương hoa nhài từ mái tóc đen bay bay trong gió, mùi hương ấy khiến cậu bình tĩnh lại.

Muốn Thẩm Quyền tin tưởng cậu, trước hết cậu phải tin tưởng hắn đã.

"Cậu có định học cao lên không? Hoặc dạy thêm gì đó để kiếm thêm tiền?"

Thẩm Quyền hớp một ngụm bia, hỏi Tạ Hưng.

"Em đang học thạc sĩ."

"Anh ủng hộ em. Học thạc sĩ có thể đưa em trở thành cán bộ nguồn trong một vài thập kỉ tới."

"Em định sẽ từ chức sau khi lấy được danh hiệu giáo viên tốt, có bằng thạc sĩ và có tiếng. Nghề này vốn không kiếm được bao nhiêu tiền, sau này em muốn làm việc tại các trung tâm giáo dục hoặc các trung tâm tiếng Anh. Họ thường nhận người trẻ nhiều hơn vậy nên em phải cố gắng lấy bằng thạc sĩ sớm hoặc chuyển qua bộ phận khác." Tạ Hưng cụp mắt: "Tuy nhiên em không biết mình có đang lựa chọn đúng hay không nữa? Em rất yêu ngôi trường này, trở thành giáo viên không chỉ vì tiền mà còn phải có tâm, liệu em có đang đặt nặng tiền bạc quá không?"

"Em không sai khi đặt nặng tiền bạc."

Thẩm Quyền cười:

"Tinh thần đủ đầy mà vật chất thiếu thốn thì không thể hạnh phúc. Tiền bạc không phải là tất cả nhưng để sống trong xã hội này thì trước tiên chúng ta phải có tiền trước đã. Cứ suy nghĩ kĩ đi, dù em có chọn cái gì anh cũng ủng hộ em."

Trong lòng cậu như trút bớt gánh nặng, thở ra một hơi. Mây trời bồng bềnh trôi, lặng thinh như làn nước mùa thu. Dù mây có dày tới đâu cũng không thể che lấp ánh sao rực rỡ.

"Có người từng nói với em, con người khi chết đi sẽ hoá thành những vì sao trên bầu trời và người mình yêu thương sẽ là ngôi sao sáng nhất." Giọng Tạ Hưng nhỏ dần, đôi mắt đen láy hướng về phía khoảng không đen nhánh phía trước: "Em rất thích trẻ con cũng là bởi vì trước đây, ngày nào cũng có người chết trên giường ngủ. Tay chân chúng gầy rộc và đôi má hõm sâu, em nghĩ một ngày nào đó mình cũng giống như những người anh em trong trại trẻ mồ côi, trở thành những ngôi sao."

Thẩm Quyền mím môi, không nhịn được nắm lấy tay cậu.

"Nhà thờ ở trên đồi không phải nơi em từng ở, trại trẻ mồ côi cũ đã gỡ đi, thay vào đó là khu vui chơi cho trẻ em. Trước khi tới trường em đã ghé qua đó, lần em trở về sau 7 năm sống ở thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, em cũng chẳng còn nhớ năm ấy có bao nhiêu ngôi mộ được xây trên bãi cỏ cằn cỗi."

"8 năm trước em đã gặp 1 người, người đó tên là Doãn Tú Kiệt."

Nghe đến cái tên này, Thẩm Quyền ngồi thẳng dậy, lắng nghe cậu nói.

"Cậu ấy nói cậu ấy thích Trần Mạnh Hưng, Trần Mạnh Hưng ngu ngốc khờ dại đã đồng ý thử hẹn hò với cậu ta. Có lẽ là do ở với nhau lâu, Trần Mạnh Hưng dần có tình cảm với Doãn Tú Kiệt. Doãn Tú Kiệt nằm trong diện học sinh cần được trợ giúp bởi mẹ cậu ấy mất sớm, cậu ấy bị cha mình bạo hành. Ông ta thường xuyên bán đồ dùng của Doãn Tú Kiệt đi lấy tiền cá cược, mua xổ số. Không có tiền, Doãn Tú Kiệt buộc phải nghĩ ra cách. Người cậu ấy nhắm tới là bạn trai mình."

"Vì sao lại là Trần Mạnh Hưng? Bởi vì cậu ấy nhút nhát, dễ mềm lòng, ngây ngô, yếu ớt, hướng nội, bởi vì cậu ấy mặc những chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ mỗi khi đến lớp. Lần đầu mượn tiền thành công thì sẽ có lần 2, lần 3. Doãn Tú Kiệt tìm cách lừa bạn trai mình để moi thêm tiền, không chỉ để mua đồ dùng mà còn dùng để làm dáng với nhóm con gái. Một trong những nhóm thân với cậu ta là nhóm của một cô gái tên Phùng Bích Thư."

Tạ Hưng sẽ không bao giờ quên được cái tên này. Lý Hà Vi có thể đanh đá nhưng người hại cậu lại là có gái mờ nhạt vẫn luôn đi kè kè bên cạnh.

"Trần Mạnh Hưng cảm thấy mình bị lợi dụng nhưng không cánh nào thoát ra cũng không thể nói với giáo viên vì cậu là người đồng tính, cậu bèn kể với bạn mình là Vũ Minh Hiền. Vũ Minh Hiền đòi bảo vệ cậu khỏi đám kí sinh trùng nhưng chỉ được 1-2 ngày vì cậu ấy sợ. Doãn Tú Kiệt rất khỏe, bạo lực như người cha cậu ấy vậy. Tuy nhiên, Vũ Mình Hiền có một người bạn học chung từ cấp 2 cũng học trong lớp này, cô ấy là Chu Đường Lâm."

Như nghĩ tới gì đó, Tạ Hưng bỗng nhìn hắn, bật cười:

"Đừng nhìn chị ấy trông dịu dàng, phúc hậu, chị ấy khỏe lắm đó, vẻ ngoài thục nữ hiện tại là do công ty bắt, đó không phải con người thật của cậu ấy."

Thẩm Quyền cũng đoán được đại khái khi gặp Chu Đường Lâm, lặng thinh chờ cậu kể tiếp.

"Cứ mỗi lần Doãn Tú Kiệt có ý định kéo Trần Mạnh Hưng theo để trả tiền thay, Chu Đường Lâm sẽ xuất hiện và nói với cậu ta rằng mình hẹn Trần Mạnh Hưng trước rồi kéo cậu ta đi ăn. Phùng Bích Thư thừa biết Doãn Tú Kiệt không có tiền mà nguồn thu chính là Trần Mạnh Hưng, thấy cây tiền của mình bị người khác cướp mất thì cảm thấy khó chịu. Chu Đường Lâm trở thành người bạn thân nhất của Trần Mạnh Hưng."

"Sau đó, Phùng Bích Thư đã nói với giáo viên rằng Doãn Tú Kiệt đang hẹn hò với cậu. Yêu người cùng giới là cái gì đó dơ bẩn hay ít nhất nó chính là suy nghĩ của vị hiệu trưởng trước đây. Bà ấy cam đoan sẽ để mắt tới hai người họ nhiều hơn, thậm chí còn đòi mời phụ huynh, sỉ nhục những người đồng tính. Doãn Tú Kiệt tưởng Trần Mạnh Hưng mách lẻo, đòi ra gặp riêng với cậu ta ở trong nhà vệ sinh. Doãn Tú Kiệt vốn là trai thẳng, cậu ta không thể chấp nhận được việc mình bị vơ đũa cùng một đám dị hợm trái tự nhiên. Cậu ta trách Trần Mạnh Hưng tại sao lại vơ cậu ta vào và chửi cậu là đồ kinh tởm, Trần Mạnh Hưng nói mình không có sai, đồng tính không phải trái tự nhiên. Vậy nên..."

Tạ Hưng chỉ vào vết sẹo mờ trên trán mình:

"Doãn Tú Kiệt đã đập đầu cậu ta lên vòi rửa tay."

Thẩm Quyền nghẹn họng, không biết phải nói gì. Vết sẹo ấy sẽ không biến mất như vết tích đau xót từ quá khứ, nhắc nhở cậu không được quên đi. Hắn cảm thấy như có người đang bóp chặt trái tim mình, đau xót không thôi.

Nếu hắn sinh sớm 5 năm, người kia sẽ không khổ đến vậy. Trên con đường số mệnh không có nếu, Thẩm Quyền hiểu điều đó hơn bất cứ ai.

"Sau đó thì sao? Chẳng lẽ không có người phát hiện ra cậu...không phải, phát hiện ra Trần Mạnh Hưng?"

"Có. Chu Đường Lâm đã thấy bạn mình bị đánh tới toác đầu. Doãn Tú Kiệt năm tóc cậu, đập mạnh lên vòi rửa tay rồi lại nhúng xuống bồn nước phía dưới, cứ như thế 2-3 lần, cả bồn rửa tay đều dính đầy máu tươi."

Lúc đó Trần Mạnh Hưng đã nghĩ mình không nên sinh ra, cứ chết ở đây thì tốt hơn. Cậu không thở được, hai cánh mũi đầy nước, hương vị tanh tưởi tràn vào khoang miệng.

Bởi vì cậu yêu đàn ông nên cậu không bình thường, vì cậu nhu nhược nên cậu mới bị bắt nạt.

"Chu Đường Lâm rất khỏe nhưng cô ấy không phải đối thủ của Doãn Tú Kiệt. Trong phút chốc, cô ấy đã mất kiểm soát, tuy cô ấy có thể áp chế Doãn Tú Kiệt phần nào nhưng suy cho cùng, cô ấy vì Trần Mạnh Hưng mà mất một cái răng. Người đã hạ gục Doãn Tú Kiệt và báo với giáo viên, đồng thời đưa hai người kia đi viện là bạn nối khố của Chu Đường Lâm, Huỳnh Nam Phong."

"Huỳnh Nam Phong là người tốt, cậu ấy học giỏi, khỏe mạnh, không ai có thể bắt nạt cậu ấy và chuyện tình cảm của cậu ấy cũng thật dễ dàng, không như em." Tạ Hưng bật cười: "Đôi lúc em cảm thấy thật ghen tị với cậu ta."

Thẩm Quyền vân vê bàn tay cậu, lẳng lặng không nói gì.

Hắn không đọc được những chuyện này cũng không hề biết người kia đã từng sống không bằng chết, Thẩm Quyền chưa từng trải qua nỗi đau của người khác, hắn chỉ biết im lặng.

"Nhưng hiệu trưởng lại nói lỗi là của em, bởi vì em không bình thường nên mới dẫn tới hành vi mất kiểm soát của Doãn Tú Kiệt. Lúc đó Trần Mạnh Hưng phải nằm viện, bố mẹ cậu ta không biết chuyện đó, họ còn phải đi công tác. Trần Mạnh Hưng muốn đi du học, đó là ước mơ của cậu ấy. Vào thời điểm đó, Tạ Hưng ở trong đội tuyển tiếng Anh. Nếu cậu ta dành được giải nhất cấp thành phố, nó sẽ trợ giúp hầu hết học phí khi đi du học vào lớp 12. Nhưng việc cậu ta nằm viện đã khiến cậu bỏ lỡ kì thi và không có cách nào vãn hồi. Khi đó, Trần Mạnh Hưng đã sụp đổ."

"Huỳnh Nam Phong nói với cậu ấy rằng cậu ấy còn năm lớp 11 để cố gắng, hiện tại cứ yên tâm nghỉ ngơi. Doãn Tú Kiệt phải chuyển lớp, Trần Mạnh Hưng cảm thấy yên tâm phần nào. Trần Mạnh Hưng ở trong viện khoảng 3 ngày, trong 3 ngày, hai người kia thường xuyên tới thăm cậu. Lần đó Huỳnh Nam Phong bận việc nên không tới đưa vở cho Trần Mạnh Hưng trong bệnh viện được. Cậu ta đã nhờ một học sinh mới về trường. Đó là lần đầu tiên Trần Mạnh Hưng gặp Cao Phúc Minh."

"Em đã từng gặp rất nhiều người đẹp, trong đó có cả Huỳnh Nam Phong và Nguyễn Trường Nhất, hai người họ đều đẹp hơn Cao Phúc Minh nhưng em lại chẳng thấy gì. Lần đầu tiên Trần Mạnh Hưng gặp Cao Phúc Minh, cậu ấy đã thích người con trai đứng trước mặt, thích nụ cười ấm áp và cách nói chuyện chẳng có gì nổi bật. Vì vậy em tin anh." Tạ Hưng mỉm cười: "Tin rằng anh thật sự thích em từ cái nhìn đầu tiên bởi vì trước đây em cũng đã từng có cảm giác ấy với một cậu con trai khác như cái cách mà anh thích em."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play