Vạt âu phục bị gió đêm thổi hơi gợn lên, hương thơm tươi mát từ xa tới gần, quanh quẩn bên chóp mũi một lát rồi lại nhanh nhẹn bay xa không thể nắm lấy.
Ngụy Dịch Trần nhìn Yến Song một thân thoải mái nhẹ nhàng mang theo chút hơi nước trước mặt, chính mình cũng như biến thành thằng nhóc 17-18 t.uổi.
Thanh xuân của hắn nhàm chán lại u ám, ngoại trừ khao khát nhanh chóng trưởng thành thì không còn thứ gì dư thừa, đó là những năm tháng mà hắn nóng lòng vứt bỏ, nhảy vọt qua tất cả những tình cảm chớm yêu, nhịp đập con tim, hay chua xót ngọt ngào.
Hắn cho rằng cả đời này hắn cũng không có cơ hội trải qua những cảm xúc trẻ con lại thừa thãi như vậy.
Cho tới bây giờ, nó mới từ trên trời giáng xuống đây.
Nó đến muộn.
Nhưng nó vẫn tới, mang theo uy lực mạnh mẽ tích lũy qua năm tháng, đánh bại hắn trong nháy mắt.
Hắn rút bàn tay chôn trong túi quần, cất bước về phía trước, ngay khi tới gần, lòng bàn tay đã nâng gương mặt Yến Song lên.
Hết thảy đều vừa vặn tốt.
Môi chạm nhau, một cảm giác tê dại từ đỉnh đầu lan truyền tới tứ chi.
Thật là kỳ lạ.
Chẳng qua là hai bộ phận cơ thể đơn giản chạm nhau thôi, vì sao trong nháy mắt này hắn lại chấn động như thế?
"Lạch cạch ——"
Bao nilon rơi xuống mặt đất, có con mèo hoang nhảy qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng đạp lên từng cành hoa lá.
Bả vai bị người đàn ông ôm chặt, Yến Song nhắm mắt dựa vào lòng Ngụy Dịch Trần, đôi tay túm sườn eo âu phục của hắn, nắm cho bộ âu phục tỉ mỉ loạn tùng phèo.
Hầu kết không ngừng lăn lộn, nuốt xuống.
Người đàn ông này quả là nhẫn nại lâu lắm rồi.
Tới hôn môi cũng gấp gáp như vậy.
Nhưng hắn lại cực kỳ...... dịu dàng.
Đầu lưỡi, hô hấp, thậm chí cả cánh tay ôm người của hắn, giống như một bức tường kiên cố, cho người ta một cảm giác an toàn vô tận.
Chỉ cần hắn còn ở đây, hắn vĩnh viễn sẽ là đường lui cho người.
"...... Lên không?" Yến Song ngẩng mặt, mắt kính Ngụy Dịch Trần phủ một lớp hơi nước nhàn nhạt, đôi mắt luôn trầm tĩnh kiềm chế kia giờ hóa thành đóa hoa trong sương mù, tản ra ánh áng mê người nhàn nhạt, "Hay là...... thuê phòng?"
Ngụy Dịch Trần nhìn chăm chú vào Yến Song, hắn muốn từ biểu cảm trên mặt y tìm ra tâm tư chân chính.
Nhưng hắn thất bại.
Hắn chỉ thấy một tấm mặt nạ tinh xảo.
Y không chịu để hắn thấy.
"Vì sao?"
Giọng quản gia trầm thấp tao nhã, hơi độn.g tình, tương trợ cùng dáng vẻ mê người tối nay của hắn.
Yến Song bật cười, "Vì sao gì cơ?" Y vươn ngón tay, nhẹ nhàng miêu tả sườn mặt quản gia, "Anh có tình, tôi có ý," hàng mi dài giương lên, ánh mắt chớp động, "Ăn nhịp với nhau, không được sao?"
Tùy ý lại ngả ngớn.
Từ lần đầu họ gặp nhau, Yến Song vẫn luôn thế này.
Ngụy Dịch Trần từng cho rằng đó là bản tính phó.ng đãng, nhưng hiện tại hắn đã không thấy vậy nữa.
Yến Song chỉ là không thèm để ý bất cứ kẻ nào.
Toàn bộ đều là món đồ chơi, toàn bộ đều sẽ bị vứt bỏ.
Trong nháy mắt bị y lấy được, hạn sử dụng của những người này liền bắt đầu đếm ngược.
Có người dài, có người ngắn, nhưng tất cả những món đồ chơi bị chơi chán rồi cuối cùng đều sẽ quy tụ trong thùng rác.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã từng bị quá nhiều người vứt bỏ.
Ngụy Dịch Trần nhìn thật sâu chăm chú vào khuôn mặt Yến Song, hắn thấp giọng nói: "Không được."
Không muốn bị vứt bỏ.
Đặc biệt là không muốn bị người này vứt bỏ.
Yến Song hơi ngẩn ra, y thật sự không dự đoán được Ngụy Dịch Trần sẽ từ chối, y lập tức kiểm tra hậu trường, tiến độ tuyến tình cảm Ngụy Dịch Trần 99%.
Nói cách khác, chỉ thiếu chút nữa là bọn họ kết thúc.
Theo lý mà nói, lăn giường xong tuyến tình cảm chắc chắn sẽ tăng lên 100%, ngay cả Tần Vũ Bạch kiệt xỉ cũng không ngoại lệ.
Nhưng Ngụy Dịch Trần thế mà lại từ chối y???
Là đêm nay y không đủ dăm, hay Ngụy Dịch Trần không thể nâng súng?
Nhìn Yến Song ngạc nhiên không thèm giả vờ, Ngụy Dịch Trần cười, hắn cười cực kỳ dịu dàng, lại cúi đầu hôn lên đôi môi hé mở của Yến Song, lặp lại lời cự tuyệt, "Không được."
Yến Song: "......"
Cực kỳ tức giận.
"Là anh không được chứ gì?" Yến Song không khách khí nói.
Ngụy Dịch Trần chỉ nhìn y mà cười, thậm chí còn không biện bạch cho mình.
Yến Song: Oa, đám tra công thật sự người này kinh hơn người kia, chuyện này cũng có thể nhịn?
Ánh mắt Yến Song quét Ngụy Dịch Trần từ trên xuống dưới, ngữ khí uy hiếp, "Đồ đã mua mà anh không dùng, tôi cầm cho người khác dùng."
Ngụy Dịch Trần buông lỏng tay, khom lưng nhặt bao nilon trên mặt đất, lấy ra nhìn thoáng qua kích cỡ trên bao bì, "Đây là size của tôi."
Yến Song: "......" Cút mọe đi, anh từng dùng rồi còn giả bộ cái gì,
"Tôi nhận."
Yến Song: "......"
Đồ thì nhận, người thì trả hàng?
Yến Song quả thực sắp nổi giận, hỏi một câu không biết đã hỏi bao nhiêu lần: Rốt cuộc y có phải tổng thụ của thế giới này không hả?!
"Thôi, nếu anh bỏ lỡ đêm nay, đời này anh cũng đừng hòng ngủ với tôi!"
Ngụy Dịch Trần không nói chuyện, ánh mắt dịu dàng nhìn Yến Song tức giận trong chốc lát, duỗi tay xoa đỉnh đầu Yến Song lại bị y tránh đi, Yến Song hung hăng trừng mắt liếc hắn, "Đừng chạm vào tôi."
"Thật sự giận tới vậy sao?"
"Anh như vậy là sỉ nhục nhân cách của tôi đó hiểu không?"
"Tôi không hề."
"Anh......" Yến Song vẫy vẫy tay, hít sâu một hơi, "Thôi thôi, coi như tôi xui xẻo, gặp phải một tên bệnh liệt dương, chờ đó, giờ tôi gọi một cuộc là có thể triệu hồi mãnh nam ưu tú hầu tôi qua đêm, làm như tôi hiếm lạ anh lắm không bằng......" Y vừa nói vừa thật sự duỗi tay móc điện thoại.
Mà người đàn ông đối diện y đang nhìn y bấm loạn màn hình, yên lặng móc ví tiền ra, cầm tiền đưa tới trước mắt Yến Song.
Yến Song giương mắt, "Làm gì? Cho là cho tôi tiền thì tôi không tìm trai nữa à?" Y không chút khách khí giật tờ tiền trước mặt, làm bộ làm tịch mà đưa điện thoại lên tai, "Tôi không chỉ tìm, còn phải tìm nhiều thêm mấy người!"
"Cầm đi mua đồ."
Yến Song đang nói tía lia đột nhiên im bặt.
Y từ từ quay mặt lại, nhìn về phía Ngụy Dịch Trần.
Ngụy Dịch Trần vẫn là dáng vẻ vững vàng nói: "Vẫn phải chú ý an toàn."
Yến Song: "......"
Cánh tay cầm điện thoại cứ thế rũ xuống, Yến Song nghẹn họng nhìn trân trối, đối mắt với Ngụy Dịch Trần một lát, chậm rãi nói: "Ngụy Dịch Trần, Ngụy quản gia, Ngụy đại ca, tôi phục, tôi thật sự phục anh......"
Được rồi, là y chưa lý giải đúng tên cuồng NTR này!
Yến Song không nói gì xoay người, cánh tay lại bị giữ chặt, Yến Song chẳng thèm quay đầu lại, dùng ngữ điệu cứng nhắc trả lời: "Ban nãy là tôi cố ý kíc.h thích anh, anh yên tâm, người ngủ được với tôi phải qua ngưỡng cửa, anh không ngủ với tôi thì cùng lắm tôi đi ngủ một giấc với Kỷ Dao, thật sự an toàn, anh không cần nhọc lòng, thân."
Ngụy Dịch Trần phía sau lại không nói lời nào, một lát sau, bàn tay cuộn lại của Yến Song bị duỗi ra, đặt vào một tấm thẻ lành lạnh mỏng manh mà cứng cáp.
Y vừa quay đầu lại, Ngụy Dịch Trần đang cuộn tay y nắm lại lần nữa.
Yến Song cúi đầu nhìn qua, hai bên sườn bàn tay lộ ra một ít viền vàng của tấm thẻ.
Con tim Yến Song đập thình thịch, giương mắt nhìn Ngụy Dịch Trần, Ngụy Dịch Trần cũng đang nhìn y chăm chú, ánh mắt sau thấu kính khôi phục bình tĩnh.
"Thẻ lương."
Yến Song: "......"
"Mật mã là sáu số không."
Yến Song giương mắt, vốn là y muốn giận, nhưng hắn cho thật sự quá nhiều!
Yến Song không nhịn được lộ ra một chút vui mừng, "Bên trong đại khái có bao nhiêu tiền?"
Ngụy Dịch Trần nói ra một con số khiến Yến Song lại muốn mạnh mẽ xỉ vả con số của Tần Vũ Bạch lần nữa.
Hóa ra keo kiệt với y tới mức này?!
"Nếu, tôi là nói nếu......" Yến Song hiếm có mà xấu hổ trước mặt Ngụy Dịch Trần, "Tôi muốn quyên tiền ra ngoài......" Y ngước mắt lên, hàng mi chớp chớp, "Anh có...... không vui không?"
Ngụy Dịch Trần thản nhiên nói: "Bây giờ nó là của em, em có thể tùy ý sử dụng."
Yến Song: Ông tha thứ cho anh!
Yến Song bật cười, nhét tấm thẻ về tay Ngụy Dịch Trần, sau khi nghe được lời hứa sẽ đem đi quyên của hắn, giang hai cánh tay đột ngột nhào vào lòng Ngụy Dịch Trần, nhảy tại chỗ hai cái, lại hôn mạnh một cái lên sườn mặt hắn, rúc vào lồ.ng ngực Ngụy Dịch Trần, ngón tay nhẹ nhàng vòng qua cà vạt hắn, "Ngụy ca ca, tôi thích anh lắm á."
Ngụy Dịch Trần không hỏi loại vấn đề ngu xuẩn như "Là thích tôi, hay thích tiền của tôi".
Hắn từng nghĩ tới, nếu Yến Song thật sự là kỹ nam thì tốt rồi.
Dùng tiền là có thể mua được y, vậy thì tiện nghi biết bao nhiêu.
Ngụy Dịch Trần rũ mắt, nhẹ vu.ốt ve khuôn mặt Yến Song, Yến Song quét sạch sự hung dữ trước đó, ngoan ngoãn mà lộ ra nụ cười ngọt nào
Ngụy Dịch Trần cúi đầu, nhẹ hôn môi y, "Tôi muốn...... làm người cuối cùng."
Cảm giác mềm mại đè lên môi, Yến Song không tự chủ được mà hé môi hôn lại.
Trong nụ hôn dịu dàng mà đòi hỏi của Ngụy Dịch Trần, bỗng hiên y được khai sáng.
Ngụy Dịch Trần...... căn bản không thể gọi là cuồng NTR.
Chỉ là hắn quá sợ hãi bị vứt bỏ......
Từ nhỏ đến lớn lang bạt đầu đường xó chợ, hắn quá khát vọng một quan hệ ổn định lâu dài.
Người kia sẽ chỉ cần một mình hắn.
Chỉ có một mình hắn.
Nhưng hắn đã bị vứt bỏ quá nhiều lần, không còn tin tưởng bất cứ kẻ nào sẽ thật sự lựa chọn hắn.
Trừ khi Yến Song vỡ nát, không ai quan tâm, hắn mới có thể yên tâm đi nhặt về một Yến Song vết thương chồng chất.
Hắn muốn làm đường lui của cậu, như vậy...... hắn sẽ không phải lo lắng việc bị bỏ rơi nữa.
Ngụy Dịch Trần hôn môi Yến Song, cuối cùng lại hôn trán y.
"Ngủ ngon."
Lý do hắn đến đây chính là muốn chính miệng nói với Yến Song hai chữ này.
Yến Song nhìn theo hắn rời đi, nghĩ thầm: Dựa theo cái kiểu này của Ngụy Dịch Trần, xem ra sắp xếp của y lại phải điều chỉnh một lần nữa.
Không nắm chắc 100%, Ngụy Dịch Trần sẽ không ra tay.
Yến Song chán chường ngồi xổm xuống, cào cào tóc trong gió đêm rồi lại đứng lên.
Chỉ một chút suy sụp nho nhỏ như vậy sao có thể cản trở y về hưu chứ?
Tuy không cày nốt được một chút điểm tuyến tình cảm cuối cùng, nhưng y có được một khoản tiền dưỡng lão kếch xù luôn.
Không lỗ.
Yến Song khẳng định những gì thu hoạch được tối nay, chắp tay sau lưng mà lên lầu, vừa đi vừa nghĩ tuyến tình cảm của Ngụy Dịch Trần 99% là nhiệt tình nộp thẻ lương, vậy tuyến tình cảm của Tần Vũ Bạch mà cày đầy, có phải hắn sẽ......
Khóe miệng Yến Song vừa nhoẻn cười rồi lại hạ xuống ngay.
Thôi, tiền của gã kẹt xỉ thì đừng nghĩ tới nữa.
Yến Song lắc đầu lên lầu, bỗng nhiên điện thoại lại vang lên, liền lấy ra xem.
Thôi Trịnh.
Ôi, hôm nay không có tâm trạng, mặc kệ.
Yến Song quyết đoán cúp máy.
Vài giây sau bên kia lại gọi đến.
Yến Song lại cúp.
Bên kia lại gọi tới, cái kiểu bám riết không tha đó cứ như là có việc gì khẩn cấp lắm vậy.
Yến Song không thể hiểu được, lúc định nhận thì điện thoại lại tắt máy.
Ngay sau đó, lại nhận được một cuộc điện thoại khác.
Tiêu Thanh Dương.
Thế này là chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Khả năng cao là Tiểu Kỷ có chuyện.
Yến Song chậm rì rì nghe máy, không đợi y nói chuyện, trong điện thoại đã truyền ra tiếng gầm giận dữ, âm thanh nền rất ồn ào, hình như có người đang chửi bậy.
"Mày mau tới trại nuôi ngựa! Không, trước tiên mày giải thích ——"
Yến Song nghe thấy một loạt âm thanh bùm bụp từ đầu dây bên kia, sau đó, chính là tiếng chửi của Thôi Trịnh.
"Đ*t mẹ mày, bố mày ngủ với nó đấy, thì làm sao?!"
Yến Song: "?" Ai ngủ ai?
"Mẹ nó mày tìm chết rồi ——"
Yến Song: "......" Đây chẳng phải giọng Tiểu Kỷ sao?
"Thôi Trịnh, mẹ nó mày đừng có nói hươu nói vượn!"
Đây là Tiêu Thanh Dương.
Yến Song: Hay hay hay, mở họp phụ huynh, các mẹ đều tề tựu ở đây.
Tiêu Thanh Dương bên kia can ngăn thất bại, chỉ có la lên với điện thoại: "Mẹ kiếp! Bây giờ giải thích không rõ đâu! Mày qua đây ngay lập tức! Muộn thêm là có mạng người con mẹ nó đấy!"
Giọng nói trong điện thoại nhẹ nhàng.
"Bây giờ muộn quá."
"Xe buýt chỗ tôi ngừng hoạt động rồi"
Tiêu Thanh Dương: "......"
"Mày không biết gọi xe à?!"
Đầu bên kia bình tĩnh nhàn nhã, "Tôi không có tiền gọi xe."
"Anh trả cho mày!" Tiêu Thanh Dương tức giận rống to, suýt chút nữa phải thêm hai chữ tổ tông vào.
"Được rồi, tôi gọi xe tới, anh bảo bọn họ chậm chút hẵng đánh, tranh thủ kiên trì đến khi tôi tới khuyên can, không thì tối nay tôi đi một chuyến tay không mất."
Tiêu Thanh Dương: "......" Anh ta hẳn nên mở loa ngoài, để hai thằng ngu kia nghe chút xem rốt cuộc bọn họ đánh nhau vì một người như thế nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT