“Kiến ba khoang rất độc. Lần sau con nhớ chú ý, đừng để nó cắn nữa!”
Hạ Bối cười trừ, à dạ cho qua chuyện. Cô nhanh chóng xin phép lên
phòng, không hiểu vì gì mà cô cảm thấy nếu như còn ở lại cùng ba một
giây thì mọi chuyện sẽ bị phanh phui hết thảy.
Mộ Triết ở đầu dây bên kia nghe được cuộc trò chuyện của Hạ Bối cùng
ba, anh chỉ biết lắc đầu cười trừ. Từ khi nào dấu hôn của anh lại bị
biến thành dấu cắn của kiến ba khoang vậy?
–
Buổi tối Hạ Bối nhanh chóng rời khỏi nhà để đi gặp người yêu, cùng anh đi dạo phố Tết.
“Khi nào em quay lại Lạc Hà?”
“Chắc tầm hết tuần này. Vì em còn phải đăng ký thực tập sớm.” Hạ Bối cầm lấy tay anh: “Còn anh thì sao?”
“Mùng 3 anh bay về Lạc Hà.”
“Nhanh thế sao?”
“Ừm.” Anh nắm tay Hạ Bối đưa lên môi mình, nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay cô: “Phải kiếm tiền cưới Hạ Bối chứ?”
Hạ Bối ngại ngùng, khuôn mặt bắt đầu đỏ ủng, lần đầu tiên anh hôn cô bằng cách này.
Mộ Triết nhìn dấu hôn trên xương quai xanh của cô, trong lòng thầm thèm thuồng. Anh nhìn cô, nhẹ giọng gọi: “Hạ Bối này…”
“Em nghe?”
“Em có muốn bị kiến ba khoang cắn thêm một lần nữa không?”
“Kiến ba khoang?” Hạ Bối nhíu mày: “Sao anh lại nhắc đến kiến ba khoang?”
Mộ Triết nhướng mày: “Không phải khi sáng em nói ba rằng em bị kiến
ba khoang cắn sao? Vậy giờ em có muốn bị loài kiến đó cắn nữa không?”
“…” Hạ Bối vừa kịp tiêu hoá xong câu nói của anh, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh chiếm giữ đôi môi.
Mộ Triết nhanh chóng mút lấy cánh môi Hạ Bối, anh mạnh bạo tiến vào
khoang miệng của cô. Ngang nhiên chiếm giữ tiện nghi của cô. Anh rất
thích nhìn Hạ Bối chật vật trong lúc hôn, càng thích nhìn cô ngại ngùng
giữa chốn đông người.
Hạ Bối đẩy anh ra, ngượng ngùng nhìn mọi người xung quanh. Dù cho bọn họ không nói gì, thậm chí còn cỗ vũ nồng nhiệt nhưng cô vẫn cảm thấy
rất ngượng.
“Anh…”
“Anh biết là anh có chút hư hỏng nhưng rõ ràng em cũng nồng nhiệt đáp trả nó kia mà?”
“…” Hạ Bối không nói gì, lúc này cô thật muốn tìm một cái hố để chui vào.
Mộ Triết nhìn bộ dạng này của cô liền bật cười. Anh kéo cô ra khỏi
đám đông còn không quên nói với mọi người câu nói: “Xin lỗi, da mặt bạn
gái tôi có chút mỏng!”
Anh dẫn cô về nhà, trên đường còn không quên trêu ghẹo cô vài câu. Hạ Bối vì nể tình hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới nên cô mới không để bụng chuyện bị anh trêu.
“Anh mau về đi!”
“Sao em nôn đuổi anh về quá vậy?” Mộ Triết thở dài: “Kiến ba khoang còn chưa kịp cắn kia nữa mà…”
“Anh im ngay cho em!” Hạ Bối tức giận, cô nhanh tay kéo vạt áo che đi dấu hôn trên người. Cô bĩu môi chê trách: “Đồ mặt dày không biết liêm
sỉ!”
Anh bật cười: “Yêu em cần gì liêm sỉ?”
“Anh…”
“Nếu biết liêm sỉ thì anh đã không thể nào yêu Hạ Bối rồi!”
Hạ Bối im lặng, lời anh ấy nói không phải không đúng. Nếu như anh
không mặt dày, không liêm sỉ thì bây giờ cô và anh sợ rằng vẫn còn giữ
khư khư mối quan hệ anh em rồi.
“Mộ Triết, giờ ngẫm lại thì chuyện tình của tụi mình cũng thật hơi khó tin ha?”
“Sao lại khó tin?” Anh hỏi.
“Lần đầu gặp anh dưới mái hiên, trái tim em đã rộn ràng không ngừng.
Biết anh là bạn thân của anh trai, lòng em thật sự rất bối rối. Khoảng
thời gian cùng anh sống chung một mái nhà, quả thật đã khiến con tim em
không ngừng rung động. Lúc đó em còn không dám tin rằng sẽ có ngày cùng
anh nói chuyện yêu đương.” Cô tặc lưỡi: “Mà cũng đúng! Làm sao mà em dám tin cho được chứ? Lúc đó em cũng chỉ là một cô bé 15 tuổi, còn anh thì
tận tuổi 25…”
Mộ Triết đưa tay che miệng cô lại, anh không muốn Hạ Bối của anh nhắc về khoảng thời gian đó nữa. Vì đó là khoảng thời gian khiến trái tim
nhỏ bé của cô tổn thương. Nếu đã là tổn thương thì không nên nhắc lại.
Anh nhìn cô, giọng nói ôn nhu mười phần: “Không phải bây giờ anh đã
thuộc về Hạ Bối rồi sao? Em không cần quan tâm chuyện của quá khứ nữa.
Hãy nghĩ đến chuyện tương lại đôi mình là được.” Anh mỉm cười: “Em hãy
nghĩ đến chuyện làm vợ của Mộ Triết và chuyện làm mẹ của con anh đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT