Hạ Bối nhốt mình ở trong phòng, sau lần gặp khi đó, ba cô đã cấm cô không được phép sử dụng điện thoại nữa. Đã nhiều ngày rồi không được gặp anh, lòng cô bức bối đến khó chịu. Tuy thỉnh thoảng Hạ Sáng Dương có lén cho cô mượn điện thoại để liên lạc với anh nhưng chỉ với bấy nhiêu đó cũng không thể nào thoả lòng nhung nhớ của cô cả. Đôi lúc cô muốn cùng ba nói chuyện cho ra lẽ nhưng lại bị anh ngăn cản, anh không muốn cô vì anh mà cãi nhau với ba mẹ mình. Cô thật sự không hiểu nổi anh, rõ ràng lúc trước anh mạnh miệng lắm cơ mà? Sao bây giờ lại lo sợ mấy chuyện cỏn con này vậy?

“Cốc… Cốc…”

Cô hướng mắt nhìn ra cửa phòng, chán nản đáp lại tiếng gõ cửa kia: “Cửa không khóa!”

An Sơ Hạ mở cửa vào trong, vừa nhìn thấy bộ dạng lúc này của Hạ Bối, liền nhất thời có chút bàng hoàng. Mấy ngày nay không gặp, Hạ Bối thật sự rất gầy!

“Hạ Bối, em có ổn không?”

“…” Hạ Bối vừa nhìn thấy An Sơ Hạ, cảm xúc nhanh chóng dâng trào. Cô ôm chầm lấy chị ấy, nghẹn ngào đáp lại: “Không ổn… Chị Sơ Hạ, em thật sự không chút nào… Trái tim em bây giờ đau lắm, đau đến mức ngay cả thở cũng đau…”

An Sơ Hạ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Hạ Bối. Vì cô cũng là người từng trải nên cô đương nhiên hiểu được cảm giác lúc này của Hạ Bối. Cái cảm giác yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau… Đó là một loại đau khổ tột cùng nhất!

“Hạ Bối xuống nhà với chị nhé? Chị thay em nói chuyện với ba mẹ.”

“Dạ…”

Hạ Bối xuống nhà cùng An Sơ Hạ, cô đưa mắt nhìn ba mẹ mình, liệu lần này sẽ thành công chứ?

“Con định trưng bộ dạng đó để tạm biệt ngày cuối năm à?” Ba Hạ nhíu mày. Dù rằng dạo gần đây nhìn con gái cưng của mình ngày một gầy gò ốm yếu, lòng ông cũng vô cùng bức bối khó chịu. Nhưng nếu ông không cứng rắn thì sao có thể chia cắt được hai đứa nó?

“…” Hạ Bối cúi mặt không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống.

An Sơ Hạ nhìn Hạ Bối rồi nhìn sang ba mẹ Hạ, khẽ cười: “Quá khứ đáng xấu hổ của con chắc hẳn cô chú đều biết rồi phải không?”

Mẹ Hạ gật đầu nhìn con dâu: “Ừm, Sáng Dương đều đã kể cho ba mẹ nghe hết rồi. Bộ có chuyện gì sao? Hay là cái người họ Lý kia lại đến quấy rối con?”



“Dạ không phải…” An Sơ Hạ lắc đầu: “Chỉ là con không thể hiểu nổi, tại sao cô chú có thể chấp nhận một người như con mà lại không chấp nhận con người của Mộ Triết? Nếu so sánh giữa con và Mộ Triết thì ann ấy không phải tốt hơn rất nhiều sao?”

Mẹ Hạ im lặng, không phải bà không muốn chấp nhận cậu ta mà là chồng bà không muốn nhận cậu ta làm con rể…

Ba Hạ nhíu mày nhìn An Sơ Hạ: “Bối Bối bảo con nói đỡ cho tụi nó?”

“Lúc trước con trốn Lý Hạo để chạy đến Lạc Hà, không những bị anh ta phát hiện mà còn bị anh ta đánh ngay trước mặt mọi người. Cũng may khi đó có Hạ Bối giúp đỡ nên con mới có thể thoát khỏi tay anh ta. Về sau con mới biết chuyện Hạ Bối và Mộ Triết yêu nhau. Mộ Triết rất yêu thương Hạ Bối, chăm sóc cho em ấy từng li từng tí một. Anh ấy còn nhiệt tình chiếu cố con, cũng giúp đỡ cho con và Sáng Dương không ít. Nên là…”

“Nên là con muốn cô chú chấp thuận cho tụi nó?” Ba Hạ nhíu mày: “Ý chú đã quyết. Không ai có thể thay đổi.”

“Chú…”

“Chị Sơ Hạ!” Hạ Bối cầm lấy tay An Sơ Hạ, khẽ lắc đầu cười: “Em cảm ơn chị, cảm ơn vì đã nói giúp cho tụi em.”

An Sơ Hạ gật đầu nhìn Hạ Bối, hẳn là em ấy đau lòng lắm…

Hạ Bối nhìn ba mình, cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, chúng ta gạt bỏ chuyện này sang một bên đi ha? Con xin phép lên phòng!”

Ba Hạ nhìn theo bóng lưng con gái, lòng ông liền trở nên nặng nề hơn hẳn. Rõ ràng là cười nhưng sao lại trông bi thảm như vậy? Hạ Bối thật sự yêu cậu con trai kia sao?

Ông nhìn vợ mình, lên tiếng dặn dò: “Em cùng các con ngồi chơi đi. Anh lên phòng làm chút việc.”

Mẹ Hạ gật đầu, bà nhìn sang con dâu và con trai, khẽ lắc đầu ngao ngán. Đến bà cũng không hiểu nổi chồng mình tại sao lại vui vẻ chấp nhận An Sơ Hạ làm con dâu nhưng lại không thể chấp nhận chuyện Mộ Triết làm con rể. Không lẽ chút danh dự đó lại quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến nổi làm con gái mình bị tổn thương?

Hạ Sáng Dương nhìn mẹ: “Ba định như vậy mãi sao? Bối Bối vì chuyện này mà gầy đi không ít…”

“Ba con nghĩ gì đến mẹ cũng không nắm rõ được.”



Hạ Bối ngồi tựa người vào cửa phòng, đôi mắt ướt nhẹp giờ cũng không còn nước mắt để chảy. Lồng ngực cô nhức nhói âm ỉ, nó làm cô đau đến mức ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau nhói.

Ba Hạ đứng bên ngoài cửa phòng Hạ Bối, ông ảm đạm đứng đó nghe con gái mình khóc lóc. Tiếng khóc của Hạ Bối làm lòng ông càng thêm phần não nè. Ông trở về phòng của mình, lục tìm điện thoại của Hạ Bối trong hộc tủ, mượn thân phận con gái để hẹn người kia ra ngoài.



Mộ Triết sau khi nhận được tin nhắn của ba Hạ Bối, anh liền tức tốc thay đồ rời khỏi khách sạn. Tại sao ba Hạ lại muốn gặp anh?

Anh chạy đến điểm hẹn, anh đi vào quán cà phê. Vừa nhìn thấy ba Hạ, cả người anh trở nên cứng nhắc, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ. Anh đi lại chỗ ông ấy, khẽ cúi đầu:

“Cháu chào chú!”

Ba Hạ gật đầu nhìn người kia: “Cậu ngồi xuống đi!”

Anh gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn ngồi đối điện ông ấy: “Chú hẹn cháu ra đây có chuyện gì không ạ?”

“Cậu thật lòng với con gái tôi?”

Anh kiên định: “Dạ, cháu thật lòng yêu Hạ Bối.”

“Cậu thích nó từ lúc nào?”

“Cháu không rõ là bắt đầu từ khi nào…” Anh dùng lại, khuôn miệng bất giác cười: “Chỉ biết rằng bản thân đã nảy sinh tình cảm với em ấy từ rất rất lâu rồi.”

“…” Ba Hạ nhíu mày, có cần phải trả lời một cách sến súa đến vậy không? Nghe thật nổi da gà!

“Nếu cậu lòng yêu nó vậy thì cậu hãy chứng minh đi. Hãy chứng minh cho tôi thấy tình cảm của cậu là thật lòng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play