Hạ Bối sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô rời khỏi phòng ngủ, đi đến tấm ảnh gia đình của anh. Cô mỉm cười nhìn họ, nhẹ nhàng cúi đầu chào.
“Hôm nay anh đưa Hạ Bối đi thăm mộ của họ ha?”
“Vâng…”
Mộ Triết ôm Hạ Bối từ phía sau, giọng nói ôn nhu: “Hạ Bối đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn ha?”
“Dạ.”
Mộ Triết bắt taxi đưa Hạ Bối đến quán ăn để dùng bữa. Anh gọi ra mấy
món ăn truyền thống ở Đông Bắc, lần đầu tiên đưa Hạ Bối đến đây nên anh
cũng không biết phải tiếp đãi cô như thế nào ngoài việc dẫn cô đi ăn đặc sản Đông Bắc.
“Khẩu vị người Đông Bắc ăn hơi cay. Em ăn thử có hợp miệng không ha?”
Hạ Bối dạ một tiếng, cô gắp thức ăn đưa vào miệng nếm thử. Đôi mắt cô mở to: “Quả nhiên rất ngon!” Cô gắp thức ăn vào bát anh, giọng nói vui
vẻ: “Anh cũng ăn đi!”
Mộ Triết cười cười: “Thay gắp bỏ vào bát của anh, sao em không thẳng tay đút luôn vào miệng anh?”
“…” Hạ Bối đỏ mặt: “Anh, anh nói gì kì vậy? Anh có phải trẻ nhỏ lên 3 đâu?”
“Thật ra tâm hồn anh chỉ mới 3 tuổi thôi. Nên là Hạ Bối đút anh ăn đi.”
“Cái…”
“Cái người kỳ cục này?” Anh hỏi.
“Sao anh biết hay vậy?” Cô bất ngờ: “Bộ anh dọn nhà vào trong đầu em ở rồi à?”
Anh nhún vai: “Anh nghe em mắng nhiều nên nhớ.”
“…” Hạ Bối ngượng ngùng, cô mắng anh nhiều lắm sao?
Mộ Triết nhìn bộ dạng này của Hạ Bối, thừa sức biết cô nhóc này đang nghĩ cái gì. Anh khẽ cười: “Đang tự trách bản thân sao?”
“…” Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Sau này em sẽ hạn chế mắng anh.”
“Anh có nói là ghét em mắng anh đâu? Hạ Bối phải đanh đá thì sau này anh mới không dám ngoại tình chứ.”
Hạ Bối nhíu mày: “Anh dám ngoại tình? Em mà không đanh đá thì anh sẽ
ngoại tình? Mộ Triết, chúng ta còn chưa kết hôn mà anh dám nói về vấn đề ngoại tình?”
“…” Khuôn mặt anh cứng đờ, sao lại có thể quên được chuyện này nhỉ?
Hạ Bối vốn dĩ rất nhạy cảm về vấn đề này, ấy vậy mà anh lại dám đề cập ở trước mặt cô…
“Anh xin lỗi, về sau anh không dám nói như vậy nữa!”
“Còn có về sau sao?”
“Vĩnh viễn và mãi mãi anh không dám nhắc đến vấn đề này…” Anh ngừng lại: “Hạ Bối hung dữ với anh. Anh sợ lắm!”
“…” Hạ Bối hừ lạnh, miệng mồm anh ấy dẻo quá, cô không thể nào giận
lâu được. Cô đưa mắt nhìn sơ lược quán ăn này, tuy không gian không được lớn cho lắm nhưng khách ra vào lại rất đông, đồ ăn cũng rất ngon nữa.
Tầm mắt cô dừng lại ở bàn ăn đằng xa, đôi lông mày cô nhíu lại. Sao
lại gặp Liễu Giai ở đây? Còn nữa, sao chị ta lại nhìn cô bằng ánh mắt
đó?
“Em nhìn gì vậy?”
“À… Không có gì đâu!” Cô cười trừ.
“Hạ Bối ăn nhiều một chút. Ăn xong chúng ta đi tảo mộ.”
“Dạ…”
Sau khi dùng bữa xong, Mộ Triết đưa Hạ Bối đến khu nghĩa trang. Trên đường đi có ghé mua một ý đồ và hoa ly trắng.
Hạ Bối đứng trước ba hũ hài cốt đặt bên trong cửa kính, tâm trạng cô có chút chùng xuống.
“Cháu chào hai bác, cháu chào bà, cháu là Hạ Bối – người yêu của Mộ Triết!”
Mộ Triết cắm hoa vào bình thủy tinh, nghe Hạ Bối nói liền quay đầu ra nhìn: “Em phải nói là “chào ba mẹ, chào bà ngoại, con là Hạ Bối, là vợ
Mộ Triết” chứ nhỉ?”
“…” Hạ Bối bất lực nhìn anh, ở nơi nghiêm trang như thế này mà anh ấy vẫn có thể nói đùa được.
–
Kết thúc chuyến đi ở Đông Bắc, Hạ Bối cùng Mộ Triết trở về lại Lạc Hà để làm cho xong công việc.
Sắp đến năm mới, Hạ Bối bận rộn vì vừa phải lo thi học kỳ, vừa phải lo đi chụp hình cho thương hiệu.
Cô chán nản nằm lên đùi anh, thở dài: “Em đau lưng… Em đau vai… Cả người em đều mỏi…”
“…” Mộ Triết nhìn Hạ Bối, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Nhẹ nhàng mút lấy chiếc lưỡi của cô.
Anh rời khỏi môi cô, giọng nói có chút đắc ý: “Hết mỏi chưa?”
“Em than mệt chứ có bảo anh hôn em đâu? Anh hôn em làm gì?”
“… Anh giúp em chữa mệt mỏi.”
Hạ Bối nhíu mày: “Đào đâu ra định lý hôn môi là có thể chữa đau lưng mỏi cổ vậy?”
“…”
Chuông điện thoại Hạ Bối vang lên, cô ngồi dậy bắt máy: “Em nghe đây Hạ Sáng Dương.”
“Định khi nào về quê?”
“Tuần sau sẽ về.”
“Cái thằng trời đánh kia có về cùng không?”
Hạ Bối nổi giận: “Cái thằng trời đánh? Anh ấy có tên đàng hoàng nha nha!”