Đôi khi dục vọng lại là một nhân cách tốt. Bởi nó giúp anh vượt qua mọi giới hạn để tiến vào bên trong em, giúp anh khẳng định chủ quyền của chính mình.

Anh chỉ có một mối tình duy nhất, bây giờ và mãi mãi, anh tặng nó cho em!



Hạ Bối tỉnh lại, cả người có chút đau nhức, sao mà không đau cho được? Lần đầu ai không có cảm giác đau đớn? Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh ấy đang ngủ rất ngon.

Cô nhẹ nhàng chạm tay lên đôi mắt anh, khuôn miệng khẽ cười: “Mộ Triết, em thật sự yêu anh!”

“Anh cũng vậy.” Mộ Triết cầm lấy tay Hạ Bối, nhẹ nhàng hôn lên tay cô: “Sau này và mãi mãi, Mộ Triết anh chỉ yêu mỗi mình em.”

Cảm xúc dâng trào, đôi mắt Hạ Bối bắt đầu ướt, cô rướn người, áp môi mình lên môi anh. Hạnh phúc- hai từ hạnh phúc này cô phải viết đi viết lại bao nhiêu lần mới có thể diễn tả nổi được sự hạnh phúc mà cô đang có đây?

Hạ Bối bị anh ép ngủ thêm nên cô ngủ đến tận tối mới dậy. Lúc dậy thì đã thấy anh chu đáo chuẩn bị một bộ đồ mới để thay. Hạ Bối mỉm cười, cầm lấy bộ đồ đi một mạch vào nhà tắm của anh.

Mộ Triết bên ngoài loay hoay làm bếp, nghe thấy tiếng mở cửa anh liền quay lại nhìn.

“Hạ Bối dậy rồi à?”

Hạ Bối nhìn anh khẽ gật đầu: “Anh cần em phụ gì không?”

“Phụ anh ăn hết đống thức ăn này được rồi.”

“…” Hạ Bối ôm lấy anh từ đằng sau, giọng nói có chút nũng nịu: “Bộ anh ví em là heo sao? Nhiều như vậy em làm sao ăn hết được?”

Anh cười cười: “Em phải béo ra thì gia đình em mới yên tâm gả em cho anh chứ?”

“Mộ Triết… Đợi em tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn ha?”

“…” Hai tay anh ngừng lại, anh quay ra nhìn mặt Hạ Bối. Khuôn mặt đỏ ửng này khiến lòng anh hạnh phúc bội phần: “Em dám không kết hôn với anh sao? Chuyện bậy bạ nào cũng đều làm cả rồi. Em phải chịu trách nhiệm với anh chứ?”



Hạ Bối nhíu mày: “Câu này lẽ ra em phải là người nói mới đúng chứ?”

“Sao có thể được?” Mộ Triết nhướng mi: “Trinh tiết anh gìn giữ tận 30 năm, bây giờ bị em ngang nhiên ăn sạch. Người đáng thương rõ ràng là anh…”

Hạ Bối nổi giận: “Cái đồ vô liêm sỉ này!”

“Hạ Bối, không liêm sỉ, không cưới được vợ.”

“…”



Hạ Sáng Dương một mình uống rượu trong quán nhậu. Kể từ ngày hôm đó anh không còn liên lạc được với An Sơ Hạ nữa. Anh bị cô chặn số điện thoại, tìm đến nhà cô thì cô sớm đã chuyển đi. Anh cười lạnh, nhìn anh trông giống kẻ không đáng tin cậy lắm sao? Hay là An Sơ Hạ đem anh đặt chung cùng một loại người với tên khốn đó?

An Sơ Hạ đi dạo bộ trên đường, vô tình nhìn thấy Hạ Sáng Dương ngồi một mình uống rượu trong quán nhậu. Lòng cô liền thổn thức, kìm lòng không được mà đi vào quán nhậu để lôi anh về.

“Hạ Sáng Dương…”

“…” Anh đưa mắt lên nhìn, khóe môi khẽ cong lên: “Là tôi hoa mắt sao? Nhớ em, em liền xuất hiện?”

“Về thôi. Cậu uống say quá rồi!”

Hạ Sáng Dương ngoan ngoãn đứng dậy, cả người đi đứng không vững chỉ có thể dựa vào người của cô. An Sơ Hạ gồng mình đỡ anh ra khỏi quán rượu, giúp anh ổn định vị trí trong xe.

“Chìa khóa xe của cậu đâu?” Cô hỏi.

Hạ Sáng Dương nghe lời, lập tức lấy chìa khóa xe đưa cho cô.

“An Sơ Hạ, là em thật sao?”

“…” Cô thở dài: “Không phải mình thì là ai?”

Hạ Sáng Dương kéo cô lại, mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Anh sợ, sợ cô sẽ một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh.



“An Sơ Hạ… Tôi nhớ em, nhớ đến phát điên rồi.”

An Sơ Hạ không tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn đáp trả cái ôm của anh. Không chỉ có mình anh nhớ, cô cũng nhớ anh đến phát điên lên rồi!

“Tôi bảo em suy nghĩ chứ nào có bảo em biến mất khỏi cuộc đời tôi? An Sơ Hạ, mấy ngày qua em trốn ở cái xó nào vậy?”

“Cậu nói gì nghe ghê vậy? Mình làm gì biến mất?”

Hạ Sáng Dương buông cô ra, tỏ vẻ giận hờn: “Chặn số điện thoại của tôi còn dọn nhà đến nơi khác sống. Đấy không gọi là biến mất thì gọi là gì?”

“…” An Sơ Hạ bật cười: “Hạ Sáng Dương, trông bộ dạng cậu lúc say cũng thật dễ thương.”

“Trả lời tôi đi. An Sơ Hạ, mấy ngày qua em làm gì? Ở đâu hả?”

“Lý Hạo có vài lần tìm mình gây khó dễ nên mình mới dọn đến nhà ba mẹ ở. Còn điện thoại thì mới vừa đổi số.”

“Vậy tại sao lại không đến tìm tôi? Nếu như em không có ý lảng tránh tôi thì tại sao em lại không đến tìm tôi hả? Em có biết tôi vì chờ câu trả lời của em mà muốn phát điên lên rồi không?”

“…” An Sơ Hạ im lặng. Tránh mặt anh cũng không phải do cô muốn mà vì cảm giác bản thân mình không còn phù hợp với anh nữa…

Hạ Sáng Dương cầm lấy cánh tay cô, giọng nói có chút thống khổ: “An Sơ Hạ, em trả lời tôi đi. Đừng im lặng và cũng đừng lảng tránh tôi nữa. Trái tim tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi.”

“Hạ Sáng Dương, cậu đừng như vậy nữa mà… Mình không xứng, thật sự mình không còn xứng đáng với cậu nữa…” An Sơ Hạ ôm mặt khóc lớn: “Người mình bẩn lắm… Đến mình còn thấy ghê tởm bản thân mình…”

Nhìn cô khóc, lòng Hạ Sáng Dương đau như bị dao đâm. Anh gỡ bàn tay cô ra, nhẹ nhàng chạm trán mình với trán cô.

“Sơ Hạ, đừng khóc, tôi xin em đừng có khóc nữa. Thấy em khóc, lòng tôi đau lắm.”

“Hạ Sáng Dương, chúng ta vì sao lại thành ra như vậy? Tại sao lại phải khổ sở như vậy?”

“Là tôi không tốt! Sơ Hạ, tôi sai rồi, thật sự sai quá rồi. Đáng lý ra những lần em tỏ tình tôi, tôi nên mạnh dạng đền đáp lại mới đúng. Nếu như tôi đồng ý cùng em yêu đương thì mọi chuyện sẽ không đi quá xa như bây giờ. Và em cũng không bị tên khốn kia hành hạ…” Anh ngừng lại, lấy hết mọi can đảm để bày tỏ lòng mình: “Sơ Hạ, chúng ta bắt đầu lại đi. Chỉ cần em chịu buông bỏ chuyện tên khốn kia, tôi liền đem hết tài sản đến nhà em hỏi cưới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play