An Sơ Hạ trầm ngâm hồi lâu, cô đương nhiên là hối hận chứ. Nhưng hối
hận thì có ích gì? Cô tự làm tự chịu, vả lại người con trai tốt như Hạ
Sáng Dương, cô làm sao có thể xứng đáng với cậu ấy? Lúc trước không
xứng, bây giờ càng không!
An Sơ Hạ nhìn Hạ Bối, khẽ cười: “Hạ Bối, em cho chị ở nhờ nhà em vài
ngày có được không?” Cô nói nói thêm: “Chị ở nhờ vài ngày rồi sẽ về lại
Bạch Sa…”
Hạ Bối vỗ vai An Sơ Hạ, khuôn miệng mỉm cười: “Chị muốn ở bao lâu cũng được. Ở luôn cũng không sao.”
An Sơ Hạ gật đầu cười trừ. Chuyện ngày hôm nay quả thật làm cô cảm thấy rất mất mặt. Đặc biệt là trước mặt Hạ Bối.
Hạ Bối bảo An Sơ Hạ vào phòng mình nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay hẳn đã
khiến tâm lý chị ấy bị tổn thương nặng. Dù sao cũng là phận con gái, Hạ
Bối đương nhiên hiểu rõ tâm trạng lúc này của Sơ Hạ.
Nhìn thấy An Sơ Hạ đã ngủ say, Hạ Bối ra phòng khách ngồi, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Sáng Dương.
“Gọi anh có chuyện gì?”
“Hôm nay em có gặp chị Sơ Hạ.”
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Liên quan gì đến anh mày à?”
“Chị ấy bị bạn trai đánh giữa đường. Trông bộ dạng rất thảm…” Hạ Bối
nói thêm: “Hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bạo lực với
chị ấy…”
“…” Hạ Sáng Dương im lặng. Tên họ Lý đó dám đánh An Sơ Hạ? Lòng anh
đau nhói, An Sơ Hạ mà anh hết lòng yêu thương, sao tên đó lại dám ra tay nào đánh cô ấy?
“Hạ Sáng Dương, chị ấy rất thảm. Anh có thể nào an ủi chị ấy không?”
“Không liên quan đến anh.”
Hạ Bối tức giận: “Này Hạ Sáng Dương, anh có còn chút lương tâm không? Tình cảm của anh hạn hẹp như vậy sao?”
Bên tai truyền đến tiếng “tút… tút”, Hạ Bối tức giận thiếu điều ném
bay điện thoại vào tường. Tên anh trai đó bị làm sao vậy? Thích người ta tận hơn 10 năm trời vậy mà giờ đây lại lạnh nhạt vô tâm?
An Sơ Hạ tựa người vào cửa, hai tay cô bịt chặt miệng mình, ngăn lại
những dòng cảm xúc. Trái tim cảm nhận rõ ràng từng đợt đau nhói, thừa
biết rằng Hạ Sáng Dương sẽ không bao giờ quan tâm đến việc của cô nữa
nhưng mà lòng cô vẫn đau nhói đến khó chịu. Cô đi lại giường ngủ, úp mặt vào gối khóc lớn. Tại sao cuộc đời An Sơ Hạ cô lại éo le đến như vậy?
–
Hạ Sáng Dương đặt điện thoại lên bàn, anh ngã người ra ghế tựa, thở
dài một tiếng. Tại sao bị người kia đánh đập lại không báo cho anh lấy
một tiếng? Tại sao lại nhẫn nhịn đến như vậy? Vì cô ấy yêu hắn ta sao?
Khuôn miệng Hạ Sáng Dương khẽ nhếch lên, giọng nói đầy chua xót: “An
Sơ Hạ ơi là An Sơ Hạ, em từ chối tôi để chọn một người hay làm em tổn
thương… Yêu hắn, em được gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT