Trong mắt người ngoài cuộc, yêu đơn phương là thứ tình cảm hèn nhát, không đáng để phải khổ sở chịu đựng như vậy. Nhưng trong suy nghĩ của người trong cuộc, sự đau đớn ấy hệt như vị đắng của cà phê, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích vị ngọt sẽ không thể hiểu nổi và cũng không thể giải thích được bằng lời.

Yêu đơn phương là thứ tình cảm không ai mong muốn, kể cả người yêu lẫn người được yêu. Thế nhưng, nó vẫn tồn tại trên đời suốt hàng ngàn năm qua…



Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hạ Bối đã trúng tuyển vào một ngôi trường nổi tiếng ở Lạc Hà- thành phố nhộn nhịp nhất cả nước. Hạ Bối trúng tuyển ngành truyền thông với mức điểm cao ngất ngưởng, cô là thủ khoa của ngành học này của trường.

Hạ Bối dần trở nên sống khép kín hơn, cô chuyên tâm làm công việc mẫu ảnh mà mình thích, cũng thỉnh thoảng làm những điều mình muốn làm. Hạ Bối không sống ở kí túc xá mà thuê hẳn một căn hộ riêng, vừa thoải mái vừa tiện cho công việc. Dù sao tiền Hạ Bối kiếm được cũng không ít.

Hạ Bối và anh thỉnh thoảng có nhắn dăm ba câu hỏi thăm và việc cô trúng tuyển trường đại học ở Lạc Hà cô cũng chưa từng nói cho anh biết. Còn anh thì cứ nghĩ rằng cô hiện đang học ở một nơi nào đó thuộc Đông Bắc. Không phải Hạ Bối không muốn đến Đông Bắc học tập mà là vì cô ngại phải gặp anh. Lỡ như một ngày nào đó anh dắt người ấy ra mắt với Hạ Bối, cô sợ rằng trái tim mình không đủ mạnh mẽ để có thể chịu đựng được.

Không hiểu vì sao mà Hạ Bối vẫn cứ ngu muội thích anh, vẫn cứ mỗi ngày nhung nhớ đến anh. Nhưng mà sắp tới đây, có lẽ cô cũng nên buông bỏ thứ tình cảm này rồi. Yêu anh, lòng cô thật sự rất mệt mỏi.

Chuông điện thoại vang lên, Hạ Bối đưa mắt nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình. Anh vì gì mà gọi cho Hạ Bối?

“Em nghe.”

“Dạo này bận rộn quá không tiện gọi hỏi thăm em. Em đang học trường nào vậy?”

“…” Hạ Bối im lặng trong giây lát. Có lẽ bây giờ cũng nên nói cho anh biết rồi: “Em đậu ngành truyền thông của một trường thuộc thành phố Lạc Hà.”

Mộ Triết nhíu mày: “Không phải em dự định học ở Đông Bắc sao?”

“Đúng là em định học ở đó nhưng mà chợt nhận ra ngành truyền thông học ở Lạc Hà vẫn tốt hơn.”

“Vậy sao?” Anh thở dài: “Cứ tưởng em học ở Đông Bắc. Anh còn định mời em đi ăn sau khi làm xong công việc.”

“Tiếc thật đấy… Vậy thôi em cúp máy ha?” Hạ Bối tắt máy. Kể từ ngày hôm đó, mọi cuộc gọi đều được Hạ Bối kết thúc trước. Không biết là chuyện nên vui hay nên buồn vì ngày trước cô còn giận dỗi anh vì tội anh luôn là người cúp máy trước.

Mộ Triết tựa đầu vào ghế tựa. Giá mà anh nên giành chút thời gian để hỏi thăm chuyện học hành của Hạ Bối hoặc là mặt dày hỏi thăm tin tức từ Hạ Sáng Dương. Hạ Bối mấy tháng nay cứ luôn tránh né anh, có lẽ là còn giận anh chuyện khi đó. Nghĩ cũng lạ, tại sao lúc ba Hạ Bối bảo anh đừng nên có tình cảm đi quá giới hạn với Hạ Bối thì anh lại nói rằng mình đã có người yêu nhỉ? Bây giờ anh có hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi…



Chẳng mấy chốc lại gần hết một năm, Hạ Bối nhanh chóng trở về lại Bạch Sa để đón Tết cùng gia đình.



Hạ Bối kéo hành lý đứng trước cổng sân bay, cái tên anh trai này lúc nào cũng chậm chạp như vậy.

“Hạ Bối…”

Hạ Bối nhìn theo hướng gọi, vừa nhắc người người đã tới. Hạ Sáng Dương đứng bên kia đường nhìn Hạ Bối. Quái thật, chỉ có mấy tháng không gặp mặt mà nhóc con nhà anh lại lớn ra thêm mấy phần rồi.

“Chờ anh có lâu không?”

Hạ Bối nhìn anh trai, miễn cưỡng trả lời: “Không lâu. Tầm 32 phút.”

Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Lại còn cả phút nữa à?”

Hạ Bối nhún vai tỏ ý không muốn đáp lại. Hạ Sáng Dương thấy vậy cũng chả buồn nói thêm.

Hạ Bối chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài, thuận miệng hỏi: “Nghe nói anh bị mẹ ép đi xem mắt?”

“Con nít con nôi hỏi làm cái gì?” Hạ Sáng Dương cáu gắt.

“Người ta cũng gần 19 tuổi rồi, con nít cái gì nữa. Cơ mà anh khó chịu với em làm gì? Em gái quan tâm cũng không được à?”

“Miễn đừng lôi chuyện xem mắt ra nói thì anh đây sẽ rất hoan hỉ tiếp chuyện với mày.” Hạ Sáng Dương thở dài. Công việc của anh bận rộn đến nổi thời gian chơi bời còn không có huống hồ là chuyện tìm kiếm người yêu. Chưa kể mẹ Hạ lại tìm mấy đối tượng xem mắt thật khiến cho anh phải lắc đầu ngao ngán. Gu chọn con dâu của mẹ từ khi nào lại kém như vậy?

Hạ Bối không thèm nói chuyện với anh trai nữa. Dù gì chuyện yêu đương của Hạ Sáng Dương, cô cũng không muốn quan tâm mấy.

“Nghe nói mày hơn nửa năm nay không thèm liên lạc với Mộ Triết?”

“Ai đồn ác nghiệt vậy? Em vẫn thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với anh ấy mà?”

Hạ Sáng Dương nhún vai: “Anh đoán vậy.”

Hạ Bối lạnh nhạt nhìn anh trai: “Dẹp ngay mấy cái suy đoán xàm xí và đi kiếm người yêu đi.”

“…”

Hạ Bối về nhà, ba mẹ Hạ đã đi tỉnh để dự đám cưới của người bà con thân thiết. Hạ Bối trong lòng có chút thất vọng nhẹ, cô cử tưởng ba mẹ đang ở nhà và nóng lòng chào đón cô chứ.



“Con gái chú Diên ngày mai đám cưới nên ba mẹ buộc phải đi.” Hạ Sáng Dương nhìn ra tâm trạng của em gái. Dù gì đây là lần đầu tiên Hạ Bối sống xa nhà nên anh cũng có thể hiểu được.

Hạ Bối không nói gì chỉ ừ cho qua chuyện. Cô đem hành lý đi lên lầu, căn phòng nhỏ của Hạ Bối vẫn vậy, không có gì thay đổi. Cô cảm thấy thật nực cười, mới rời khỏi nhà mấy tháng thì lấy đâu ra thay đổi chứ?

Buổi chiều, Hạ Bối ngồi xem ti vi ở dưới phòng khách, tiện thể nghịch điện thoại. Hạ Sáng Dương đi xuống nhà, nhìn thấy Hạ Bối liền thuận miệng hỏi: “Anh định đi chơi với tụi bạn. Em có muốn đi không?”

Hạ Bối nhíu mày: “Bạn bè của anh, em đi làm gì?”

“Có vài người em biết đấy.”

“Ai?”

“Lý Đồng, Mộ Triết.”

“…” Hạ Bối bất ngờ: “Anh Mộ Triết không phải ở Đông Bắc sao?”

“Cậu ta nói Tết năm nay đón ở Bạch Sa.”

“Sao có thể? Gia đình anh ấy ở đó mà? Đáng ra phải ở Đông Bắc đón Tết chứ?”

“Hửm? Cậu ta sống một mình thì đón Tết ở đâu chả vậy?” Hạ Sáng Dương bực bội: “Rốt cuộc là mày có đi cùng không? Anh sắp trễ giờ rồi.”

“… Đợi em thay đồ.”



Hạ Bối ngồi trong xe anh trai, trong lòng luôn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hạ Sáng Dương: “Cậu ta sống một mình thì đón Tết ở đâu chả vậy?”- anh ấy sống một mình sao? Không phải quê hương của anh ở Đông Bắc sao?

“Anh, lúc nãy anh nói anh Mộ Triết sống một mình là sao ạ?”

“Mày không biết chuyện nhà của cậu ta sao?”

Hạ Bối lắc đầu.

“Ba của Mộ Triết bị kết án oan nên dùng cái chết để chứng minh bản thân mình trong sạch. Sau không ông ấy mất thì cảnh sát mới tìm ra được bằng chứng ông ấy không phải là kẻ giết người. Mẹ cậu ta vì tiền đền bù cho nạn nhân mà lao đầu vào kiếm tiền không may bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật. Mẹ cậu ta qua đời chắc tầm được 3 năm rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play