Trời vào những ngày cuối năm, thời tiết bắt đầu lạnh lẽo hơn. Tuyết bắt đầu rơi trắng khắp nẻo đường, Hạ Bối lặng lẻ đứng trước cửa trường chờ Viên Hạo. Dạo này cô với cậu ta khá thân thiết với nhau.

“Chờ mình có lâu không?”

Hạ Bối lắc đầu: “Thầy giáo gọi cậu có việc à?”

“À, thầy thể dục gặp mình bàn chút việc. Lạnh lắm không? Về thôi!”

Hạ Bối không nói gì, gật đầu rồi cùng Viên Hạo đi về. Dạo gần đây Hạ Bối rất ít khi liên lạc với Mộ Triết, lần gần nhất cũng đã cách đây khoảng một tháng trước. Nghe bảo anh ấy đang bận rộn làm việc.

“Hạ Bối, đêm giao thừa cậu có dự định đi ngắm pháo hoa không?”

“Không biết nữa. Trước nay đều cùng gia đình đón giao thừa tại nhà.”

Viên Hạ mỉm cười: “Sao cậu không thử năm nay đón giao thừa bên ngoài đi? Rất vui đó!”

“Chắc không đâu. Mình không định thức khuya tới đó.”

“… Đành chịu vậy.” Viên Hạo gượng cười.



Hạ Bối chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cô có nên chủ động gọi cho anh không?

Chuông điện thoại vang lên, Hạ Bối nhìn vào màn hình điện thoại, khuôn mặt vui vẻ nghe máy.

“Anh Mộ Triết!”

“Ừm… Dạo này học hành thế nào rồi?”

Trông giọng của anh có vẻ mệt mỏi quá, Hạ Bối nhỏ giọng quan tâm: “Dạo này anh bận lắm hả?”

“Ừm.”

“Đã chuẩn bị gì cho năm mới chưa?”

“…” Mộ Triết cười trừ: “Chưa. Bận quá nên không kịp mua sắm gì.”

“Vậy sao? Mà anh này…”

“Hửm?”

“Giao thừa năm nay… Chúng ta đón cùng nhau được không?”

“Anh không rảnh để bay đến Bạch Sa.”

Hạ Bối vội nói: “Không cần phải bay đến đây đâu. Chúng ta cùng nhau đón qua điện thoại cũng được.”



“Ừm… Tuỳ em vậy.”

“Vậy anh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Hạ Bối cúp máy, làm người lớn ai cũng đều bận rộn như vậy sao? Ba mẹ cũng vậy, Hạ Sáng Dương cũng vậy, anh Mộ Triết cũng vậy. Ai nấy cũng đều bận rộn kiếm tiền. Không cần thấy khuôn mặt, chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ hiểu anh ấy mệt mỏi đến nhường nào. Hạ Bối đau lòng, giá mà lúc này cô được ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy. Dù không thể nào giúp anh gánh vác bớt công việc nhưng chí ít cô có thể giúp đỡ anh về mặt tinh thần.

Hạ Bối rúc mình vào trong chăn, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống. Cô nhớ anh, nhớ anh đến phát điên rồi…



Hạ Bối cố gắng hoàn thành xong nhiệm vụ mà hội trưởng hội học sinh giao cho. Cô dọn dẹp cặp sách, nhanh chóng ra về.

Mùa đông năm nay kéo dài hơn mùa đông năm ngoái, bây giờ đã là cuối tháng một rồi mà tuyết vẫn không ngừng rơi. Xem ra Tết Nguyên Đán năm nay đón trong cản tuyết rơi rồi.

Hạ Bối hà hơi tạo ra một làn khói trắng, đưa tay chỉnh lại khăn choàng cổ. Nghe nói thời tiết Đông Bắc thấp hơn Bạch Sa vài độ. Không biết anh ấy ở nơi đó có tự chăm sóc tốt cho bản thân hay không. Tự nhiên cô cảm thấy buồn người, một người không tự chăm sóc bản thân lại đi lo lắng cho một người có thể chăm sóc tốt bản thân. Cô đúng là ngốc mà!

“Đứng lại!”

Hạ Bối quay đầu nhìn mấy bạn nữ sinh kia. Gọi cô sao?

“Mày là Hạ Bối?”

“Có chuyện gì không?”

“Nghe nói mày ở trường được nhiều trai theo đuổi nhỉ? Còn có cả Viên Hạo nữa.”

“Muốn gì?” Hạ Bối nhìn ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ. Vấn nạn bạo lực học đường không phải là chuyện hiếm gặp. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ được sẽ có ngày cô lại trở thành nạn nhân của loại vấn nạn này.

Cô bạn tóc búi ngông nghênh nhìn thẳng vào mặt Hạ Bối: “Muốn cảnh cáo mày. Tao cấm mày giả vờ thanh cao trong mắt mấy tên nam sinh đặc biệt là Viên Hạo. Tao cấm mày làm thân với cậu ấy.”

“Các cậu biết mà nhỉ? Mức phạt của bạo lực học đường có thể dẫn đến bị đuổi học.”

Cô gái tóc xoăn lạnh lùng nhìn Hạ Bối, không chút thương tiếc giáng tay tát vào mặt cô.

Hạ Bối mở to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

“Đây là cái tát cảnh cáo. Nếu mày còn không biết điều thì đừng trách bọn tao ác.”

“…” Hạ Bối chỉ đành bất lực nhìn bọn họ đi. Cô đưa tay ôm mặt mình, vừa nóng vừa rát.

Mọi người xung quanh hỏi Hạ Bối có sao không, cô cũng chỉ lắc đầu bảo rằng mình ổn. Cô nhanh chóng rời khỏi nơi ấy. Chuyện này đến quá nhanh khiến cô không biết nên phải xử lý ra làm sao. Nếu nói cho thầy cô biết thì mấy bạn học đó chắc chắn sẽ bị đuổi học, còn nếu không nói thì biết đâu được một ngày nào đó sự việc lại phức tạp hơn bây giờ?

Hạ Bối trở về nhà, cũng may ở nhà chưa có ai đi làm về. Cô lên phòng cất cặp sách rồi xuống nhà tìm thuốc mỡ bôi lên. Tuy có hơi sưng đỏ một chút nhưng cũng không đến nổi nghiêm trọng.

“Bối Bối, sao không xuống ăn cơm? Có thật là mày đã ăn ở ngoài rồi không?” Hạ Sáng Dương đứng ở ngoài cửa phòng Hạ Bối hỏi. Nhóc con này trước giờ không bỏ bữa cơm lấy một lần, nay lại nói ăn ở ngoài mà không chịu xuống nhà. Đáng ngờ đến vậy mà ba mẹ lại không để tâm.

“Em ăn ở ngoài thật mà. Anh đừng có mà phiền em học bài nữa!” Hạ Bối nói vọng ra. Chết tiệt, vết hằn vẫn không bớt sưng chút nào!



“Mày buồn chuyện gì à? Sao giọng nói nghe như vừa khóc xong vậy?”

“Em không có…”

“Đừng nói là vì chuyện yêu đương mà khóc nha?”

“…” Hạ Bối bực bội: “Đã nói là không có mà! Anh đừng có hỏi nữa. Em không tập trung học được!”

“Rồi, rồi.” Hạ Sáng Dương cũng đành chịu thua.

Hạ Sáng Dương quay trở lại phòng mình, anh trăn trở trên giường ngủ. Người mà nhóc con đó thích là kẻ nào vậy? Kẻ điên nào đám làm em gái anh khóc?

Bực bội quá thể, Hạ Sáng Dương cầm điện thoại nhấn gọi đến cho Mộ Triết.

“Mình nghe.”

Âm thanh trầm lạnh truyền đến từ bên đầu dây bên kia. Hạ Sáng Dương bực bội: “Nhóc con nhà mình hôm nay rất giống với kẻ thất tình. Cứ chui rúc trong phòng, không chịu ra ăn cơm, còn khoá cửa khóc lóc trong đó nữa.”

“…” Mộ Triết im lặng hồi lâu, giọng nói của anh dần trở nên buốt lạnh: “Thất tỉnh?”

“Đoán chừng là vậy chứ người như Hạ Bối sao có thể khóc lóc vì những chuyện vặt được.” Hạ Sáng Dương nhẹ giọng. Cậu ta lạnh nhạt với anh làm gì chứ?

“Ừm.”

Mộ Triết cúp máy, anh ném điếu thuốc vừa hút xong vào gạt tàn, tay với lấy thêm một điếu thuốc nữa. Hạ Bối thất tình? Anh vào trang cá nhân của Hạ Bối, thường những thiếu nữ mới lớn rất chăm đăng dòng trạng thái lên mạng. Nhưng anh không ngờ được Hạ Bối lại là trường hợp ngoại lệ, trên trang cá nhân của cô nhóc này chỉ toàn chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ.

Mộ Triết rít một hơi thuốc dài, chầm chậm nhả khói ra. Anh nhấn vào dãy số di động của Hạ Bối.

“… Em nghe.”

“Nghe Hạ Sáng Dương nói em thất tình?”

Hạ Bối im lặng hồi lâu. Hạ Sáng Dương có cần gọi điện thoại nói cho anh ấy mấy chuyện vô bổ này không?

“Em không có thất tình.”

“Vậy biểu hiện ngày hôm nay là sao?”

Hạ Bối nãy giờ một mình ngồi khóc lóc vì cái tát vô duyên vô cớ lúc chiều. Nay nghe giọng nói vừa lạnh vừa nhạt của anh càng khiến lòng Hạ Bối cảm thấy vừa tủi vừa nhói. Đơn phương anh đã mệt vậy mà lại bị anh hiểu lầm thành thất tình…

“Em mệt, em muốn nghỉ ngơi. Em tắt máy ha?”

“… Tiểu Hạ Bối, em còn nhớ em từng hứa với anh những gì không?”

Hạ Bối rũ mi, ngữ điệu lần này so với khi nãy còn lạnh lùng hơn!

“Em xin lỗi. Em tắt máy đây…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play