Nhanh nhẹn rửa sạch sẽ chén đũa, Chiến Thần lau lau tay, vừa đi về phía phòng đi tới vừa cao giọng nói: "Em yêu, ăn trái cây không?"
Chờ hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, mới phát hiện Hứa Nặc đang gọi điện thoại.
"Ai, đúng vậy, chưa đâu, mới vừa ra quyết định này thôi..."
"Không không không, anh ấy không có ép con... Dạ, là con tự nguyện."
"Người khách sáo như vậy làm gì, mấy ngày này con học được rất nhiều thứ, khi nào lại làm từng cái cho người nếm thử." Hứa Nặc một tay đỡ tai nghe vô tuyến, quay đầu nhìn Chiến Thần liếc mắt một cái, làm khẩu hình nói "Mẹ của anh".
Chiến Thần hiểu rõ gật gật đầu, ở trên giường ngồi xuống, xoa một cặp chân dài, híp mắt thưởng thức eo nhỏ mông vểnh của Hứa Nặc.
"Ngày mai? Được, con hỏi Chiến Thần một chút xem anh ấy có rảnh hay không, Chiến Thần, ngày mai dì Bạch muốn cho hai chúng ta về nhà ăn cơm, anh có rảnh không?"
Thấy cậu nhìn lại đây, Chiến Thần vội vàng thu tầm mắt sắc tình lại, nghiêm túc gật gật đầu: "Được đó, gần đây anh rất nhàn."
"Dạ, Chiến Thần nói anh ấy có rảnh... Được, ăn cái gì đều được, con không kém chọn, ngài dựa theo khẩu vị của chính mình với Việt Việt là được... Không khách sáo, thật sự không khách sáo... Dạ, vậy được,tạm biệt..... Cái gì? Được." Hứa Nặc mím môi, nhỏ giọng nói. "Tạm biệt, mẹ."
Xưng hô này làm Chiến Thần trong lòng nhảy dựng lên, bỗng nhiên nảy lên một loại cảm giác hạnh phúc không cách nào tưởng tượng được. Hắn vươn tay ôm quá eo Hứa Nặc, dùng lực một chút, đưa người tới trước mặt chính mình.
Hứa Nặc cúp điện thoại, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo một cái lảo đảo, trực tiếp ngồi ở trên đùi Chiến Thần, nhịn không được mặt già đỏ lên: "Anh làm gì đó?"
"Muốn ôm em." Chiến Thần ôm cậu tới trong lòng ngực, vừa cười vừa sờ đôi môi non mềm của cậu. "Xấu hổ? Vừa mới gọi mẹ gọi rất là thuận miệng mà."
"Anh còn không biết xấu hổ nói, nhanh như vậy đã truyền tin tức đi hết, nửa ngày này, em nhận được không ít tin nhắn đó, nhắn lại nhắn đến mỏi cả cổ tay."
Chiến Thần vội cho xoa xoa cổ tay cho cậu, cúi đầu hôn hai cái: "Hôn hôn thì không đau rồi."
"Dỗ trẻ con sao." Hứa Nặc ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại rất là vui vẻ. Cảm giác được người yêu chiều thật sự là quá thích, làm cậu khống chế không được giơ khóe miệng lên. "Em muốn ăn táo."
"Anh đi lấy cho em." Chiến Thần cười nói: "Quả cam có muốn hay không?"
"Cũng lấy một ít đi."
"Được rồi ~"
Nếu là như trước kia, đánh chết Chiến Thần cũng không nghĩ tới sẽ có người sai bảo được chính mình, nhưng hiện tại, hắn ước gì Hứa Nặc có thể sai bảo chính mình nhiều một chút, chỉ cần Hứa Nặc có thể vui vẻ, bảo hắn làm cái gì hắn đều vui vẻ.
Khi tung tăng đi tẩy quả táo, Chiến Thần bỗng nhiên nghĩ tới một từ, đó chính là "Thê nô"... Vẫy vẫy đầu, hắn chẳng hề để ý mà nghĩ, bị bà xã sai khiến, có cái gì mất mặt chứ.
Hơn nữa, Hứa Nặc thích chính mình như vậy, nếu bị từ chối chắc chắn sẽ đặc biệt thất vọng, nói không chừng còn sẽ khóc. Ai, bà xã quá thích làm nũng cũng là không có biện pháp gì, chính mình lại yêu chiều cậu nhiều một chút là được.
Trong phòng, trải qua một ít thời gian bị gián đoạn như vậy, Hứa Nặc cũng không có thời gian gọi cho dãy số thần bí kia, cậu cho tờ giấy để lại vào trong hộp, phải cất giữ thật tốt.
...
Ngày hôm sau, Chiến Thần dậy rất sớm.
"Nặc Nặc, dậy thôi, chúng ta phải đi đăng ký kết hôn."
Tối hôm qua hai người lải nhải nói rất lâu, lúc này Hứa Nặc thật sự rất buồn ngủ, cậu vỗ một cái tát cái bàn tay to đang làm phiền trên mặt cậu ra, lại để khuôn mặt chôn vào trong chăn, lẩm bẩm nói: "Đừng nói chuyện, buồn ngủ..."
"Dậy đi, bảo bối." Chiến Thần bám riết không tha mà dính đi lên, nhéo nhéo lỗ tai của cậu. "Rời giường, đồ lười nhỏ này."
"Đừng chơi nữa.."
"Mặt trời đều rọi tới mông rồi!"
Hứa Nặc: "..." Cậu đẩy Chiến Thần ra, để hẳn một đầu tóc rối ngồi dậy, chậm rãi quay đầu, híp mắt nhìn về phía Chiến Thần, sợi oán niệm kia đường như sắp muốn hóa thành thật thể.
Chiến Thần sờ sờ cái mũi, ha ha cười hai tiếng: "Em mặc quần áo vào trước đi, anh muốn đi sớm một chút, 8 giờ rưỡi là Cục Dân Chính bắt đầu làm, chúng ta phải là người đầu tiên làm mới được."
8 giờ rưỡi làm mà bây giờ mới có 7 giờ!
Hứa Nặc hít sâu hai hơi thở, xoa xoa khóe mắt, nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người một trận.
Hai người qua loa ăn xong cơm sáng, sau đó đi tới trung tâm thương mại mua một đống đồ dinh dưỡng mua tới bao lớn bao nhỏ đều chất đầy, đến khi tới Cục Dân Chính, thời gian đúng lúc tới giờ.
"Hai người là muốn kết hôn?"
Chiến Thần đang định nói đúng, đã thấy Hứa Nặc cười tủm tỉm mà nói: "Là tái hôn."
"Tái hôn?" Nhân viên công tác là một cô gái đáng yêu beta, nghe vậy đôi mắt đều sáng, đã tự động não bổ ra một câu chuyện tình yêu có cái tra công quay đầu lại biến thành trung khuyển công. "Ngài nghĩ kỹ rồi sao?"
"Hả?" Hứa Nặc nhìn Chiến Thần liếc mắt một cái, cười nói: "Cô vừa hỏi như vậy, đột nhiên tôi còn cảm thấy mình phải nên suy nghĩ lại một chút."
Chiến Thần: "......" Hắn nắm chặt tay của Hứa Nặc, mặt nghiêm túc nói: "Nhanh lên một chút, chẳng lẽ khi các người làm việc đều nói nhiều như vậy hả?"
Khí tràng của hắn vốn dĩ đã rất mạnh, dọa cô gái nhỏ sợ trong lòng nhảy lên, vội cúi đầu thành thật mà lấy ra tờ khai, trong miệng như pháo liền dây giống nhau, bùm bùm đặt một đống câu hỏi.
"Tên họ tuổi, có mang giấy chứng nhận không? Quang não ID cũng muốn xác nhận một chút, cầm tờ khai ghi rõ, sau đó đi tới chỗ người máy chụp ảnh."
Tính tình của Hứa Nặc đều rất tốt đều trả lời toàn bộ hết, nhận lấy tờ khai xong liền nghiêm túc ghi vào.
Chiến Thần thì ở một bên động tay động chân, một lát lại ôm ôm eo, một lát lại sờ sờ tóc.
Hứa Nặc bị phiền tới không có biện pháp gì, mặc kệ để cho tay trái của hắn chơi, dùng một bàn tay để viết chữ.
Chiến Thần tóm được hắn tay trái, ở trên mặt cọ cọ, không đã ghiền, cúi đầu hôn hai khẩu, vẫn là không đã ghiền, lại bắt lấy hắn sờ sờ chính mình cơ bụng.
"Ngồi yên một chút đi." Cuối cùng Hứa Nặc ghi xong. "Lấy quang não đưa ra đi, xong rồi chúng ta đi chụp ảnh."
"Được."
Người máy chụp ảnh chọn hình thức phục cổ, ngoại hình của nó cùng với tiền nhân ngàn năm trước sử dụng như cái "Đầu to dán cameras" không khác biệt lắm, nhưng mà chất lượng ảnh chụp thì tốt hơn rất nhiều.
"Một hai ba, cà tím!"
Hứa Nặc vừa dứt lời, Chiến Thần đột nhiên nghiêng một bên đầu, nhanh chóng hôn lên gương mặt của cậu một cái.
"Ai, anh đừng quấy rối nữa." Hứa Nặc mang ảnh chụp ra vừa thấy, đôi mắt mặt trên của chính mình trừng tới to tròn, thật sự rất giật mình, mà Chiến Thần thì lại híp con mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười...... Vậy mà còn khá là xinh đẹp.
"Không tệ đó." Chiến Thần vừa lòng gật gật đầu nói: "Cứ như vậy đi, cái này rất tốt."
"Cái này cũng không quá nghiêm túc đi."
"Thoải mái đi nào." Chiến Thần vươn tay nhấn xác định. "Đi, chúng ta đi lấy sổ kết hôn đi."
Chứng kiện của Đế quốc noi theo hình thức trong quá khứ, là một cái màu đỏ rực cuốn sổ.
Tính toán, thì đây là lần thứ hai bọn họ đăng ký kết hôn, nhưng mà lúc hai người lần đầu tiên tự mình lại đây xử lý...... Lại nói tiếp còn rất xấu hổ, thượng một lần là Chiến gia phái người tới làm, liền chụp ảnh chung đều là hợp thành.
"Cuối cùng cũng lấy được sổ đăng ký kết hôn." Chiến Thần cầm cái quyển số nhỏ, thỏa mãn mà thở dài nói: "Thật tuyệt vời."
Cảm xúc trong lòng của Hứa Nặc bây giờ cũng giống như Chiến Thần, cậu vươn tay vuốt ve một bên mặt bóng loáng, nhẹ giọng nói: "Lần đầu tiên là ba của em bán cho anh..... Bây giờ, em lại đem bản thân mình bán cho anh."
"Cái gì bán hay không." Chiến Thần một lấy ôm Hứa Nặc, nghiêng đầu hôn một cái. "Là anh mời em về nhà, tiền lương thẻ ngân hàng anh đều đưa cho em."
"Ừ..... Từ từ, anh dùng tiền gì để mà mua nhẫn vậy?"
"Ựa" Chiến Thần do dự một chút, hàm hồ nói: "Là dùng tiền tích cóp để mua tiền......"
"Nói thật."
"Được rồi, nói ra em cũng không được tức giận đó." Chiến Thần cẩn thận mà nhìn nét mặt của Hứa Nặc, nhỏ giọng nói: "Anh đi tìm Ayer, nói muốn cầm một phần tiền của em đi ứng trước một khoản dự chi của một bộ phận...... Hắn biết quan hệ của hai ta, không dám không cho."
Lập tức mắt của Hứa Nặc trừng thẳng nhìn hắn: "Anh......"
"Đừng nóng giận đừng nóng giận, ơ kìa, mẹ anh gọi điện thoại tới." Chiến Thần vội móc ra quang não, nghe điện thoại, lấy lòng mà hướng Hứa Nặc cười cười. "Đi, chúng ta cùng nhau nghe."
"... a lô, mẹ?"
Âm thanh vui vẻ của Bạch Tuệ từ tai nghe bên kia truyền tới: "Khi nào tới ăn cơm vậy? Nghe nói các con đăng ký kết hôn xong rồi?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vừa mới đăng ký kết hôn xong." Hứa Nặc ngắm Chiến Thần liếc mắt một cái, cười nói, "Ngài nơi đó nghe tới thực náo nhiệt."
"Mời mấy người bạn bè, làm mọi người cùng nhau ăn bữa cơm." Bạch Tuệ cười nói: "Các con mau tới đây, đang ồn ào náo nhiệt nè."
Nghe đầu bên kia, thấy tiếng thét chói tai của Tiểu Mỹ cùng Việt Việt An An vui cười âm thanh, còn có mấy cái âm thanh quen thuộc, Hứa Nặc tự dưng cảm thấy trong lòng ấm áp: "Được, bây giờ liền đi trở về."
"Chờ em~"
"Được."
Thấy Hứa Nặc cúp điện thoại, trên mặt tươi cười còn không có rút đi, Chiến Thần vội vàng cầm tay cậu nói: "Đi thôi, bà xã, mẹ còn ở nhà chờ đó..... Em không tức giận đó chứ?"
"Không tức giận nữa, vừa rồi lúc gọi điện thoại đột nhiên hiểu ra." Trong mắt của Hứa Nặc có mỉm cười nói: "Anh dùng tiền của em mua nhẫn, xem như là em cầu hôn?"
"Này......" Chiến Thần cứng đờ, hắn chỉ xấu hổ khi nghĩ tới phải xin tiền Hứa Nặc đòi tiền mà lại hoàn toàn quên mất chuyện này.
Nhìn dáng vẻ kia của hắn, Hứa Nặc nhịn không được bật cười nói: "Được rồi, đang đùa anh thôi, hai ta còn chia anh với em cái gì, mau về nhà đi."
"Được." Chiến Thần nhẹ nhàng thở ra, hôn cái trán của cậu, ánh mắt toàn là ôn nhu ý cười. "Về nhà anh."
Trời xanh, hai người tay chặt chẽ nắm ở bên nhau, vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
– Hết chương 57 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT