Edit: Yuu | Beta: Thụy-
An An ở lại cho đến lúc phải ăn tối mới chịu rời đi.
Trước khi đi, cậu nhóc trịnh trọng ôm lấy Chiến Việt: "Chiến Việt, lần sau em sẽ lại đến thăm anh! Anh phải mau khỏe lại, chúng ta đi học cùng nhau nha."
Chiến Việt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu điên cuồng gật đầu, để bạn trai một mình đáng yêu như vậy ở trường, cậu nhóc cũng vô cùng lo lắng.
"Đây là con gấu yêu thích của em." Một ngón tay An An chỉ vào con gấu lớn chiếm nửa chiếc giường, do dự chốc lát rồi nói, "Vậy... bây giờ em sẽ đưa nó cho anh và để nó bảo vệ anh, anh có thích không? Không thích thì em lấy lại."
"Thích thích", Chiến Việt dùng chân cọ cọ lông gấu xù xì, cười tủm tỉm nói, "Anh rất thích. "
An An ngoan cố hỏi: "Thật sự thích sao? Thật ra gấu con còn có thể rụng lông, đôi khi đè lên người còn rất nặng, nếu không thì em đổi một món đồ chơi khác tặng cho anh nhé."
Chiến Việt sắp bị cậu nhóc làm cho cảm động bật khóc, tặng một món đồ chơi còn có thể lo lắng nhiều như vậy, bạn trai săn sóc tỉ mỉ như thế tìm đâu đây? Cậu nhóc hít mũi, giơ tay ôm lấy An An: "An An, anh rất thích em."
"Hả? Em cũng thích anh" An An không hiểu vì sao cọ cọ vào gò má Chiến Việt, sau đó lại lưu luyến nhìn thoáng qua con gấu lớn mình trân quý, nhỏ giọng nói, "Em phải đi rồi, anh và Hùng Hùng ở chung cho tốt, lúc nào không muốn thì nói cho em biết, em sẽ lấy lại. ".
||||| Truyện đề cử:
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
"Anh sẽ không không muốn nó đâu" Chiến Việt buông lỏng tay, kiên định nói, "Em chú ý an toàn trên đường, về nhà thì gọi cho anh."
"Được!"
Sau khi An An rời đi, Chiến Việt hạnh phúc vùi mặt vào lông tơ mềm mại của gấu bông.
Cùng lúc đó, thiếu gia nhỏ nhắn bảo bối của An gia nằm ở ghế sau xe lơ lửng xa hoa, vừa ăn bánh quy nhỏ vừa nghẹn ứ rơi nước mắt.
Bốn anh chàng vệ sĩ cường tráng ngồi xung quanh cậu nhóc cẩn thận đưa khăn giấy, không dám thở mạnh.
"Anh Tiểu Cường." An An lau nước mắt, nắm lấy ống quần của một trong số họ, "Gấu lớn của em không còn nữa, em đã tặng con gấu thích nhất cho bạn trai nhỏ của em rồi. "
Vệ sĩ: "Ấy, chuyện đó, tôi là Tiểu Tráng."
An An lập tức ghét bỏ buông tay ra, nhìn xung quanh: "Anh Tiểu Cường mua kẹo sữa cho tôi là ai?"
"Tôi." một vệ sĩ giơ tay lên, "Nhưng người mua kẹo sữa cho An An là anh Tiểu Lực, tôi mua nước chanh."
"..."
Có động lực thôi thúc là An An nên Chiến Việt trở nên đặc biệt cần cù, mỗi ngày uống thuốc không cần nhắc nhở nữa, huấn luyện phục hồi chức năng cũng vô cùng nghiêm túc, không đến mấy ngày đã khỏe lên quay về nhà.
Tiễn tổ tông nhỏ này đi, cuộc sống của Chiến Thần và Hứa Nặc cũng trở về quỹ đạo bình thường.
Khác với lúc trước, Chiến Thần trông coi Hứa Nặc kỹ càng hơn, hận không thể biến mình thành một sợi dây thừng buộc vào trên người Hứa Nặc.
Thời gian dài như thế khiến cho tinh thần của Hứa Nặc dị ứng cả rồi.
"Mấy chuyện này không dễ xuất hiện thêm lần nữa, anh không cần suốt ngày để ý như vậy đâu."
"Không được." Chiến Thần đi theo phía sau, nửa bước không rời Hứa Nặc, lải nhải nói "Không được Nặc Nặc, hiện tại xã hội càng ngày càng không an toàn, anh ở vị trí cao, người ghen ghét chắc chắn có rất nhiều, nhỡ đâu ngày nào đó tên nào không có mắt..."
Những lời này Hứa Nặc đã nghe mãi đến nỗi tai đóng kén rồi, cậu xoay người nhét một củ hành tây vào miệng hắn: "Cầm lấy, tối nay ăn hành tây xào."
Chiến Thần cầm củ hành tây, lẩm bẩm nói: "Anh không thích ăn hành tây."
Hứa Nặc cong eo tập trung lựa rau: "Vậy ngày mai cũng làm hành tây xào."
"..." Chiến Thần hơi cúi người, dùng lồng ngực nóng bỏng của mình dán lên lưng Hứa Nặc, "Bảo bối, đây cũng đâu phải đường hầm đâu."
"Anh làm gì thế!" Hứa Nặc vội vàng đứng dậy, đỏ mặt đẩy hắn một cái "Đang ở siêu thị, anh dựa sát vào làm gì!"
"Vợ anh, anh dựa vào không được sao" Chiến Thần không vui nói "Ai dám nhìn thì móc mắt người đó ra!"
"Đừng nói như vậy, bị người khác nghe thấy không khéo sẽ nói anh là quân liêu đáng sợ đó." Hứa Nặc nghiêm túc giáo dục, hoàn toàn bỏ qua vấn đề xưng hô 'Vợ' của ai kia.
"Không sợ" Chiến Thần sờ mũi, "Em biết anh không phải thế là được rồi"
Hứa Nặc lắc đầu, còn muốn nói gì đó nữa thì bỗng nhiên nhìn thấy quang não của Chiến Thần sáng lên.
"Nghe điện thoại trước đi."
Chiến Thần gật đầu rồi đi đến chỗ hẻo lánh tiếp nhận thông tin liên lạc.
Hứa Nặc đưa mắt nhìn về phía khu vực thịt, trong lòng suy nghĩ buổi tối ăn nên sườn kho hay là cá kho.
Đúng lúc cậu quyết định thì đã cất bước đi về phía khu hải sản, sau đó Chiến Thần vội vàng đi tới.
"Nặc Nặc, quân đội có việc gấp, anh đi xem một chút." Sắc mặt hắn rất nặng nề, "Anh đưa em về nhà, cơm tối em cứ ăn trước đi."
Trái tim Hứa Nặc giật thót: "Rất nghiêm trọng sao?"
Chiến Thần lắc đầu: "Một Alpha bạo phát... Chính là Kỷ Lân, chắc rằng em cũng biết, con nuôi của hắn nhảy lầu chết, hiện tại không ai khống chế được hắn, anh phải qua đó xem một chút."
"Vậy anh mau đi đi, lát nữa em tự mình trở về là được."
"Không được."
"... Được rồi," Hứa Nặc liếc nhìn cá đông lạnh trong tủ đông, "Chúng ta đi thôi."
Hai người vội vã ra khỏi siêu thị, phát hiện bên ngoài trời bỗng dưng mưa.
Cũng may cả hai lái xe tới đây, Chiến Thần đưa Hứa Nặc quay về nhà, nhiều lần dặn dò phải mặc thêm quần áo, ăn cơm đúng giờ, kế đó vội vàng chạy tới quân đội.
Hứa Nặc nhìn bóng dáng hắn biến mất trong màn đêm, tự nhiên không còn muốn nấu cơm nữa.
Dùng sức chà xát mặt xong cậu xoay người trở về phòng.
"Chủ nhân," Một con gấu trúc nhỏ mập mạp tiến lên, điên cuồng đi theo phía sau Hứa Nặc, "Tối nay mình ăn gì vậy?"
"Chiến Thần không ở nhà, làm đại chút gì đó thôi." Hứa Nặc liếc mắt nhìn nó một cái rồi thoáng khựng lại "Hình như mày lại mập rồi thì phải, ngoại hình này có thể biến hình không?"
"Tôi còn lâu mới mập!" Tiểu Mỹ tức giận đến phồng hai má, "Mỗi ngày tôi đều chăm chỉ rèn luyện!"
"Ồ."
"Chuyện, chuyện đó, chủ nhân, " Tiểu Mỹ tiến lại gần, ra vẻ thần bí nói, "Ngài sẽ kết hôn với Chiến Thần sao?"
"..." Hứa Nặc nghiêng đầu, "Tao vẫn chưa nghĩ tới. "
"Thật ra con người Chiến Thần cũng không tệ, mấy ngày trước không phải chủ nhân nằm viện sao, ngài ấy cả ngày ở nhà nghiên cứu nấu canh như thế nào, có mấy lúc làm không tốt là sẽ cuống cả lên, tôi thấy ngài ấy đối với chủ nhân rất chân thành."
"Vậy sao?" Hứa Hứa nhớ tới món canh kỳ lạ cổ quái mà Chiến Thần đưa tới thời gian trước, nhịn không được nhếch môi, "Thảo nào sao lại khó uống như vậy, thì ra là do chính anh ấy nấu."
Tiểu Mỹ lập tức chen vào: "Tôi cũng có giúp đó, vất vả vô cùng."
"Cực cho mày rồi, " Hứa Nặc xoa cái đầu lông của nó, "Khi nào quay trở lại sẽ mua cho mày một phụ kiện cảm biến ánh sáng mới."
"Hả? Thật sao! "Tiểu Mỹ vui mừng nói, "Vậy, vậy đúng là bất ngờ quá đi, chủ nhân thiệt là câu nệ mà, chuyện này khiến tôi hơi xấu hổ à nha..."
"Được rồi, nói chuyện hẳn hoi." Hứa Nặc tắt bếp, lẩm bẩm nói "Chỉ lo nói chuyện, hình như xào quá tay rồi"
Lúc Chiến Thần trở về đã là nửa đêm.
Gương mặt hắn vươn nét mệt mỏi, không chỉ mỗi việc trấn áp một Alpha điên cuồng tiêu hao sức mạnh cơ thể, mà còn vì dáng vẻ kiệt sức của Kỷ Lân làm cho hắn sợ hãi vô cùng.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Nặc Nặc... Hắn chợt rùng mình sau đó đưa tay vào tát vào mặt mình một cái.
Sao có thể nghĩ mấy chuyện linh tinh đó được!
"Chủ nhân, ngài về rồi sao?"
Giọng nói bất thình lình vang lên khiến hắn giật nảy mình, theo bản năng nhìn qua, trông thấy một cục tròn xoe nho nhỏ.
"Tiểu Mỹ, hai người chưa ngủ à?
"Chủ nhân ngủ rồi... Tôi có chuyện muốn nói với ngài," Tiểu Mỹ dùng bàn chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, nhỏ giọng nói, "Tối nay tôi nói nhiều lời tốt cho ngài lắm đó, chủ nhân vô cùng vui sướng, nom có thể trực tiếp kết hôn luôn cũng được... Ừm, chuyện là, chắc là ngài không để ý, nhà thiết kế mới ra trang phục dành riêng cho gấu trúc ý, rất đẹp luôn."
Chiến Thần: "..."
- Hết chương 52 -