Edit: Lhanh | Beta: Thụy

-

Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không mây, thật sự là thời tiết tốt để đi du lịch.

Hứa Nặc mặc áo thun quần dài ngồi vào ghế sau xe cùng với Chiến Việt, nhâm nhi ăn đồ ăn trong làn gió mát, thật sự là quá thích.

"Anh dâu" Chiến Việt ăn một miếng bánh kem dâu tây nhỏ, thỏa mãn thở ra một hơi rồi nói: "Ăn ngon thật đó, em có thể mang một ít về nhà được không?"

"Tất nhiên là được rồi, chỉ cần em có thể tự kiềm chế không ăn hết toàn bộ thôi."

Chiến Việt liếm môi, nhớ tới vợ nhỏ đáng yêu nhà mình, thế là dứt khoát đem bánh kem bỏ vào trong hộp: "Anh dâu, anh giúp em cất vào đây đi, bây giờ em không thể ăn được."

"Nghiêm túc như vậy à?" Hứa Nặc mỉm cười, tay nắn bóp khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc. "Đang đùa em thôi, em ăn đi, khi nào về anh lại làm cho em. Đúng rồi, em muốn nói cho anh chuyện gì?"

Nhắc tới việc này, hai mắt Chiến Việt sáng hẳn lên: "Anh dâu, anh còn nhớ An An không, lúc trước ở công viên thể dục em nói có đụng phải Alpha chính là người đó đó."

"A... Là nhóc ấy à, em vừa nói như vậy thì anh nhớ ra rồi."

Chiến Thần gật đầu: "Cậu ấy có phải thật xinh đẹp đúng không?"

"Thật sự rất đẹp."

"Ừm, cậu ấy, cậu ấy thích em." Mặt Chiến Việt đỏ hồng, trong ánh mắt lộ ra một ít kiêu ngạo. "Anh xem, cậu ấy rất đáng yêu, em thật sự rất thích cậu ấy... Ừm, ý em là cậu ấy rất biết làm nũng, ừm, anh dâu, anh không biết, cậu ấy sẽ làm nũng cực nhiều luôn, còn khóc lóc đòi em phải làm bạn trai cậu ấy, nhìn dáng vẻ mềm như bông kia làm lòng em muốn vỡ tan ra luôn... Em muốn nói là em thật sự không có cách nào hết, chỉ đành phải đồng ý với cậu ấy thôi, ai biểu cậu ấy thích em như vậy!"

Hình như chuyện này không giống với những gì mình thấy nhỉ? Hứa Nặc cố nén ý cười, ra vẻ giật mình hỏi: "Thật sự vậy ư, mị lực của Việt Việt cũng thật lớn, vậy em có thích An An không?"

Nghe vậy, Chiến Việt kiên định gật đầu nói: "Có thích một chút! Sau này em muốn cưới cậu ấy, em đã suy nghĩ kỹ rồi, phòng tân hôn của bọn em muốn trải thảm thật là mềm, như vậy hai bọn em có thể thỏa thích lăn lộn, a, đúng rồi, còn có đống đồ chơi đầy lông của An An, cậu ấy đồng ý lần sau sẽ mang em đi xem."

Như này là đã nghĩ tới kết hôn rồi hả?

Hứa Nặc mở miệng muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn không nói việc hai người đều là Alpha ra với cậu nhóc.

Việt Việt còn nhỏ, tình cảm rất đơn thuần, lần đầu tiên tiếp xúc với cảm xúc gọi là thích, là yêu này, Hứa Nặc cũng không muốn để cho cậu nhóc mới bây giờ mà đã phải xoắn xuýt với những thứ suy nghĩ phức tạp của người lớn. Hơn nữa, cái thích của con nít tuổi còn chơi đồ hàng thì có thể kéo dài bao lâu?

Buồn cười khẽ lắc đầu, Hứa Nặc bèn dặn dò cậu nhóc: "Nếu em đã có bạn trai nhỏ rồi thì phải đối xử tốt với người ta, không thể chọc cho người ta khóc nhè... Đúng rồi, nhà bọn họ làm nghề gì?"

Chiến Việt nghiêng đầu suy nghĩ, nói với vẻ không chắc chắn: "Chắc là mở tiệm cơm? Hình như còn có bán tạp hoá nữa."

Hứa Nặc yên lòng một chút: "Kinh doanh hộ gia đình nhỏ à? Vừa mở tiệm cơm vừa bán tạp hoá, nghe có vẻ rất khó khăn... Em không thể bởi vì anh trai của em là thượng tướng mà xem nhẹ nhà người ta hoặc làm chuyện xấu gì đó đấy, phải có thái độ đứng đắn, bình thường phải che chở cho người ta nhiều hơn, có việc gì khó khăn nhớ phải giúp đỡ."

"Em biết rồi..." Chiến Việt nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu nhóc không mặt mũi nào mà nói cho Hứa Nặc biết, mỗi lần An An đi học thì bên cạnh đều sẽ có hai người vạm vỡ đi theo, khí thế kia cậu nhìn mà sợ hãi, làm gì có gan dám chuyện xấu gì... Tất nhiên, làm một Alpha đầu đội trời chân đạp đất, cậu nhóc sẽ không thừa nhận là cậu sợ hãi đâu!

Vì vậy, tập đoàn trùm thương nghiệp Vũ Hoàn của đế quốc không ai mà không biết bị trở thành tiệm làm ăn kinh doanh hộ gia đình quy mô nhỏ, mà con út được yêu thương nhất của An gia cũng bị Hứa Nặc não bổ thành đứa trẻ nghèo khổ đáng thương.

Đến nỗi bởi vậy mà hiểu lầm sinh ra đủ chuyện rắc rối, song những chuyện này để nói sau đi.

Hai người vừa nói vừa cười, không một ai chú ý tới xe đang lặng lẽ quẹo một khúc cong, chậm rãi lệch khỏi đường đi lúc ban đầu.

Cho đến khi chiếc xe đi vào một con đường nhỏ gồ ghề lồi lõm, khi thân xe bởi vì không chịu được mà bị xóc nảy, lúc này Hứa Nặc mới nhận thấy được có gì đó không đúng.

Ý cười trên mặt dần dần rút đi, cậu giang tay ôm chặt lấy Chiến Việt, cất giọng bình thường nói: "Tài xế, chúng ta định đi đâu vậy?"

Ra khỏi ngoại thành, vẻ mặt của ông chú tài xế hoàn toàn không thấy rõ, một lúc lâu mới nghe được âm thanh trầm thấp truyền tới: "Chiến phu nhân, có người muốn gặp cậu."

Mặt Chiến Việt lúc này trắng bệch.

Hứa Nặc nhéo tay của cậu nhóc, cho cậu nhóc một ánh mắt, chậm rãi nói: "Tôi đi theo anh, anh mau thả Việt Việt ra, nó còn nhỏ, trẻ nhỏ là vô tội."

Người nọ cười: "Phu nhân, ruồi bọ cho dù nhỏ thì cũng là thịt mà... Tiểu thiếu gia cũng không cần nghĩ gọi cho ai đâu, quang não của bọn cậu lúc đi vào trong này đã bị hư rồi."

Mặt Hứa Nặc biến sắc, kỹ thuật dùng ánh sáng phá hư quang não chỉ có nhân viên cao cấp trong quân bộ cùng với thành viên trung tâm hoàng thất mới biết được.

Đến cùng là ai muốn lấy mạng của bọn họ?

Chiến Thần sau khi tan họp thì cầm lấy văn kiện trên bàn rồi rời khỏi phòng.

Ánh nắng từ ban chiều chân trời chiếu sáng đến lóa mắt xinh đẹp, hắn híp mắt nhìn một lát rồi nhấc tay gọi điện cho Hứa Nặc.

Lúc này, bọn họ hẳn là đang ăn uống gì đó hoặc đang trên đường về.

Tâm trạng của Chiến Thần rất tốt mà, hắn chờ một lúc, ý cười nơi khóe miệng theo tiếng tút kéo dài mà chầm chậm hạ xuống.

Cho đến khi cuộc gọi tự động cắt, tinh thần hắn dường như mới tỉnh táo lại, rồi nhanh chóng gọi tiếp cho Chiến Việt.

Vẫn không có thanh âm đáp lại.

"Mẹ nó!"

Giác quan thứ sáu của quân nhân nói cho Chiến Thần biết, bọn họ đã xảy ra chuyện.

Hắn cũng không dám chậm trễ giây nào, xoay người nhảy lên xe huyền phù, sau khi khởi động, chiếc xe như mũi tên rời cung bay ra ngoài.

Hai tay nắm thật chặt tay lái, trong đôi đen nhánh mang theo lửa giận lạnh băng, Chiến Thần cắn chặt răng.

Nếu Hứa Nặc xảy ra chuyện gì... Hắn thật sự không dám nghĩ chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, một tay hắn lấy quang não từ trong lòng ngực ra... Cái này khác hẳn với cái ngày thường hắn mang trên cổ tay, vừa nhìn đã biết là phức tạp hơn nhiều.

Thuần thục mở nắp kim loại ra, hắn đưa vào một chuỗi mật mã phức tạp, màn hình mau lập tức biến thành trạng thái bản đồ màu đen, ở chỗ cách hắn rất xa có hai chấm màu xanh lục sát dán bên nhau đang nhấp nháy.

Chiến Thần nhìn liếc mắt một cái, trong lòng mơ hồ đã có phương hướng, xe di chuyển lao về hướng vùng núi sâu ở mép rìa ngoại thành.

...

Ở trong bệnh viện bị bỏ hoang.

"Phanh!"

Hứa Nặc bị đập mạnh vào tường, cậu trượt dài xuống theo mặt tường, nôn ra một búng máu.

Chiến Việt bị trói ở một bên, ngẩng cao cổ gào lên: "Đồ trứng thúi! Có thù gì thì cứ nhằm vào tôi này!"

Trả lời cậu nhóc là một cái tát không lưu tình chút nào.

"Mẹ nó, quá sung sướng," Beta trên mặt đặc kín sẹo, dáng người to lớn sờ sờ cằm, hưng phấn nói, "Ông đây trước kia đã muốn đánh như vậy rồi, biến con mẹ nó thị vệ tướng quân, quân phiệt chủ nghĩa đi, còn không phải bị tao đánh cho kêu ẳng ẳng à." Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn nhìn về phía cổ áo của Hứa Nặc, tà ác cười nói, "Có khi còn có thể nếm thử hương vị của Omega này, nghĩ tới đã cảm thấy hưng phấn."

"Không cho các người động đến anh dâu của tôi!" Chiến Việt nóng nảy, ngẩng cao nửa bên mặt sưng vù lên, khó khăn dịch đến bên người Hứa Nặc, vội vàng kêu lên: "Anh dâu, anh dâu......"

Hứa Nặc chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng lắc đầu, miễn cưỡng thấy rõ vẻ mặt nôn nóng của Chiến Việt.

"Việt Việt... Khụ, các người muốn làm cái gì thì hãy nhằm vào tôi, thả Chiến Việt ra."

"Mày cho là mày còn có tư cách nói điều kiện với chúng tao?" Beta cười dữ tợn đi tới, đầu mũi giày to đùng dơ bẩn không lưu chút tình gì mà dẫm lên bàn tay Hứa Nặc, mạnh mẽ nghiến một cái, "Mày có muốn trách thì hãy trách Chiến Thần đắc tội quá nhiều người, nhưng mà nếu mày lấy lòng tao, làm tao sung sướng thì tao có thể cho mày chết nhẹ nhàng một chút."

Hứa Nặc cắn răng thật chặt, trên tay truyền tới đau đớn làm mặt mũi cậu trắng bệch, trước mắt đều sắp biến thành màu đen.

"Thằng ranh cứng đầu." Bỗng nhiên có một người từ ngoài cửa đi vào, y nhìn thấy cảnh này nhíu mi. "Mày đi ra ngoài."

Thằng nhóc Beta cứng đầu dùng dằng không muốn, nhưng mà cũng đành thành thật đi ra ngoài.

Người nọ đi đến trước mặt Hứa Nặc, một chân đá văng Chiến Việt đang liều chết bảo vệ cậu ra, sau đó ngồi xổm xuống dùng một tay nâng cằm Hứa Nặc lên.

Nửa bên mặt của Hứa Nặc dính đầy vết bụi bẩn, con mắt của cậu nửa mở, chậm rãi kêu lên.

"Bác sĩ Liễu..."

Hết chương 49 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play