Edit: Lhanh | Beta: Thi

-

Ngay khi Chiến Thần rời đi, vẻ bình tĩnh trên mặt Hứa Nặc nhanh chóng phai nhạt, cả người giống như một con đà điểu vùi sâu trong chăn bông.

Hôm qua, mặc dù lúc phát tình ý thức của cậu có hơi mơ hồ, nhưng trí nhớ lại rất rõ ràng, bây giờ nhớ lại dường như cậu vẫn có thể cảm nhận được cái kia ở sâu trong cơ thể mình cuồng nhiệt và dai dẳng ra sao. Tất nhiên, cái cảm giác sung sướng khi ấy cũng đã in sâu vào trong đầu Hứa Nặc.

Cậu vùi người vào trong chăn thêm chút nữa, tay khẽ sờ sau gáy, chỉ muốn kéo tuyến thể của mình ra ngoài rồi tát cho nó một cái.

Lưng dưới của cậu thật sự quá đau nhức, trên người không có chỗ nào thoải mái, chưa kể đến hậu môn đã sưng tấy, lúc này còn cảm thấy có dị vật khiến cậu rất không được tự nhiên, thật muốn tìm thứ gì đó đâm vài cái.

Tìm cái gì đâm vài cái...

Đâm vài cái...

Gương mặt của Hứa Nặc hoàn toàn biến thành quả cà chua, cậu lập tức giơ tay tự tát vào đầu mình một cái.

"Này! Em làm gì vậy!" Chiến Thần bưng ly nước trở lại, tình cờ nhìn thấy Hứa Nặc đang "tự mình hại mình" thì nhanh chóng chạy tới ôm lấy vai Hứa Nặc, vội vàng nói: "Nếu em có bất mãn gì cứ đánh lên người anh này, em không thể đánh Omega của anh được!"

Hứa Nặc: "..." Cậu đẩy Chiến Thần ra rồi lau mặt, nhỏ giọng nói: "Quần áo."

Chiến Thần cực kỳ nịnh nọt đem quần áo đưa qua.

Hứa Nặc liếc mắt nhìn Chiến Thần, phát hiện người sau đang nhìn mình không rời mắt, không có chút ý định tránh né, cậu mím môi lại, cầm lấy quần áo chui vào chăn mặc đồ.

Vì vậy, Chiến Thần chỉ nhìn thấy chăn bông phồng lên một một quả bóng lớn khẽ rung rinh, một lúc sau mới thấy Hứa Nặc mặc áo sơ mi cổ cao chui ra ngoài.

"Nước."

Chiến Thần liền đưa nước qua, lấy lòng nói: "Anh có cho thêm đường glucose vào, cháo đã nấu trong rồi. Sáng nay em ở trên giường ăn đi."

Nói xong, hắn còn ái muội nhìn về thân dưới của Hứa Nặc, nhắc nhở nói,

"Thân thể của em không tiện di chuyển." Hứa Nặc ngẩng đầu uống nước không nói gì.

Chiến Thần xoa xoa tay hỏi: "Em... Có chỗ nào không thoải mái không?"

Hứa Nặc trả lại cốc nước đã hết cho Chiến Thần, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Thắt lưng hơi đau, lưng cũng đau, có phải trầy da rồi đúng không?"

Chiến Thần đột nhiên nhớ tới hôm qua bản thân mình điên cuồng vừa hôn vừa mút lưng của cậu, lực mạnh đến nỗi làn da trắng mịn hiện ra tơ máu. Hắn bị nói trúng tim đen thì sờ sờ mũi, mơ hồ nói: "Ồ, có thể, cái này, em không có chuyện gì là được rồi."

Hứa Nặc thở dài, đắn đo hồi lâu rồi nói: "Tối hôm qua..."

Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Chiến Thần giống như muốn nói "Mau khen ngợi anh đi", cậu khó thở bật ra lời: "Em, em không ngờ lại xảy ra chuyện này."

Chiến Thần rất cảm động gật đầu, thở dài: "Anh cũng không nghĩ tới Nặc Nặc lại nhiệt tình vậy."

" Không, ý em là, kỳ phát tình đến quá đột ngột... "

"Không cần cám ơn" Chiến Thần thân mật sờ má cậu, "Có thể giúp được em, anh thật sự rất vui, nhưng lần này chỉ là đánh dấu tạm thời thôi. Anh thậm chí còn không vào được khoang sinh sản. Thật sự là quá đáng tiếc, ài... "

"Em không phải muốn nói những chuyện này," Hứa Nặc ngắt lời anh, hít một hơi thật sâu rồi nói nghiêm túc, "Là do em không có chuẩn bị tốt cho việc bất ngờ này, anh chắc hẳn là không biết, tư tưởng của em có hơi truyền thống, em đối với chuyện này thật sự rất để ý, vô cùng nghiêm túc."

"Vậy thì chúng ta thật sự rất xứng đôi, anh cũng rất truyền thống," Chiến Thần nhanh chóng nói tiếp, "Anh chỉ muốn làm tình với người anh yêu, em biết không, Nặc Nặc, nếu một Omega khác động dục trước mắt anh, anh sẽ trăm phần trăm không thèm liếc nhìn một cái! Nếu kẻ đó còn tiếp tục sáp tới, anh chắc chắn sẽ không nương tay mà đẩy ra đâu!"

Sau đó, hắn sợ Hứa Nặc nghĩ mình là kẻ bạo lực, nên nhanh chóng bổ sung thêm: "Tất nhiên là anh phải hết sức cẩn thận, chỉ dùng sức một chút, bởi vì anh hiểu rõ Omega là sinh vật đáng yêu nhất và mềm mại nhất trên đời này, không ai nỡ lòng nào để bọn họ phải chịu khổ, đặc biệt là em."

Hứa Nặc: "..." Cậu phiền muộn mà bóp hai má của Chiến Thần lại tạo thành hình mỏ vịt, "Anh yên lặng nghe em nói hết được không?"

Chiến Thần cau mày khó chịu gật đầu.

Lúc này, Hứa Nặc mới buông tay: "Ý em là, có thể cho em yên lặng vài ngày được không, nghĩa là mấy ngày nay chúng ta không nên giao tiếp quá nhiều, để em suy nghĩ kỹ lại đã. Sự việc xảy ra đột ngột, em không biết phải dùng tâm trạng như thế nào đối mặt với anh... Nghe thì cảm thấy như em đang làm ra vẻ, nhưng em thật sự muốn bình tĩnh lại."

Chiến Thần yên lặng nhìn cậu, im lặng một lúc lâu, đột nhiên vươn tay ôm lấy Hứa Nặc, nhìn giữa hai hàng lông mày cau lại của cậu, hắn cúi xuống hôn một cái: "Xin lỗi, do anh quá nóng vội, anh quá vui... Đây cũng không phải là làm ra vẻ gì cả, anh hiểu rồi, chỉ cần em bình tĩnh thích ứng với mọi chuyện là được."

"Được." Hứa Nặc thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng Chiến Thần sẽ mạnh mẽ thể hiện tính chiếm hữu gì đó, dù sao Alpha cũng là một sinh vật lạnh lùng và độc đoán, không ngờ Chiến Thần lại hiểu lý lẽ vậy. Cậu hơi cảm động nắm lấy tay Chiến Thần, nét mặt thay đổi tốt hơn rồi nói: ""Cảm ơn anh."

"Không quan trọng, giữa anh và em không cần phải nói những lời như thế." Chiến Thần nhướng mày, "Đương nhiên, nếu như em muốn bày tỏ sự cảm ơn của mình, tốt nhất phải dùng cái gì có thực tế chút, chẳng hạn như hôn, vuốt ve gì đó... Những yêu cầu này anh sẽ không từ chối chút nào hết. "

Hứa Nặc: "..."

Chắc chắn từ nãy giờ đều là ảo giác! Mọi người không hề nói sai chút nào, Alpha là cái thứ háo sắc mà!

...

Chiến Thần chỉ nghĩ Hứa Nặc nói cho cậu yên tĩnh chỉ là do xấu hổ hai ngày, nhưng không nghĩ tới cậu lại bắt đầu trốn tránh hắn. Mấy ngày nay, mỗi lần chuẩn bị muốn nói chuyện với cậu đều luôn có một vài chuyện làm phiền, khiến cho cả ngày hắn cũng không nói được mấy câu với cậu.

Còn có hôm nay, khi buổi sáng Chiến Thần thức dậy, Hứa Nặc đã làm xong bữa sáng từ sớm. Đáng lý ra, Omega của nhà mình hiền lành như vậy, đương nhiên phải rất vui sướng mới đúng, nhưng mà người đâu mất rồi? Để Alpha ở nhà còn Omega không biết đã chạy đi đâu, đây là điều mà một Omega nên làm à!

Chiến Thần đen mặt, cầm mâm cơm gõ vang lên.

Gấu Trúc Tiểu Mỹ đang ngồi trên sô pha xem TV, quay đầu khinh thường nói: "Nhỏ tiếng một chút đi, gia giáo của ngài đi đâu hết rồi?"

Chiến Thần lạnh lùng liếc nó một cái, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Kể từ lần trước hắn mạnh mẽ tắt máy con robot này hai ngày thì nó liền trở thành một điệu bộ rặt đạo đức đầy người, động một chút là ở trước mặt Hứa Nặc tố cáo, chẳng lẽ nó quên là ai đã mua cho nó bộ gấu trúc nhỏ này à?

Chiến Thần đè nén lửa giận không ngừng tăng cao trong lòng, lạnh lùng nói: "Nặc Nặc đi đâu?"

Tiểu Mỹ gác chân, sửa sang lại bàn chân đầy ngấn thịt của nó, thản nhiên nói: "Tập thể dục buổi sáng, không phải ai cũng lười như ngài đâu."

Tập thể dục buổi sáng?

Vẻ mặt Chiến Thần dịu đi một chút, nhưng hắn vẫn cau mày, ở trong lòng thì lại lén lút dự tính, không thể tiếp tục như vậy được, nhất định phải tìm được cơ hội nói chuyện một chút, chắc chắn phải dạy dỗ Omega không nghe lời này...

Cho nên, Hứa Nặc vừa mới tập thể dục buổi sáng về đã bị Chiến Thần đang ngồi ôm cây đợi thỏ chặn lại dưới lầu.

- Hết chương 46 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play