Edit: Thụy | Beta: Thi

-

Lúc Hứa Nặc tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng, thân thể cũng mềm nhũn như bông, không còn chút sức lực nào.

Cậu từ từ mở mắt, đập vào tầm mắt cậu là căn phòng với nội thất và kiến trúc xa lạ.

Đây không phải là nơi mà cậu quen thuộc.

Mặt Hứa Nặc biến sắc, ký ức ùa về, tối qua ý thức của cậu chỉ dừng lại lúc còn ở trong quán bar kia... cậu thầm than một tiếng, phản ứng đầu tiên là sờ vào mông mình... Chưa bị sao cả.

Xoa xoa thái dương xong cậu đứng dậy ra khỏi giường, vội vàng ra mở cửa.

Chiến Thần ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, lặng lẽ cất tài liệu trong tay đi rồi nói: "Dậy rồi à? Đầu còn đau không, tôi đi mua canh giải rượu cho em."

Giọng điệu của hắn quá tự nhiên, thậm chỉ còn khiến người ta sinh ra ảo giác rằng đây là điều "vốn nên như thế".

Trông thấy Chiến Thần, Hứa Nặc mới khẽ thở ra, xong rồi lại nhíu mày hỏi: "Chỗ này là..."

"Là căn hộ bên ngoài của tôi, đôi khi bận việc thì ở lại đây." Nhìn ánh mắt chất chứa vài phần hoài nghi của Hứa Nặc, Chiến Thần nhướng mày, nói dối mà mặt không đổi sắc: "Hôm qua em gọi điện cho tôi khóc lóc, một hai bắt tôi phải đến đón em. Gặp rồi thì cứ cắm đầu dụi vào lòng tôi, đến nhà cũng không muốn về luôn cơ, đúng là nhiệt tình thật, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Hứa Nặc: "..."

"Còn nữa, em còn liên tục kêu tên của tôi, nói gì mà thích tôi lâu lắm rồi." Thấy bộ dạng thất thần của Hứa Nặc, tâm trạng của Chiến Thần chợt tốt lên hẳn, hắn nói trong đắc ý: "Em còn hôn tôi không dứt được nữa, chúa ơi, tôi phải dùng hết bao nhiêu tự chủ để chống lại sự mê hoặc của em... Đúng thật là tiểu yêu tinh mà."

"Cảm ơn anh, nhưng mà... Anh nói đùa đúng không?" Sắc mặt của Hứa Nặc mất tự nhiên: "Mấy chuyện anh nói tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì hết."

"Em nốc biết bao nhiêu là rượu, dễ gì mà nhớ được. Nặc Nặc." Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Chiến Thần càng nghiêm túc hơn: "Uống nhiều rượu đến thế làm chi hả, em có biết Omega say xỉn trong quán bar nguy hiểm nhường nào không? Lần sau em mà có muốn uống thì để tôi đi theo."

Hứa Nặc mím môi gật đầu.

"Còn nữa, em bị bệnh sao lại không nói cho tôi?" Chiến Thần vừa nói xong lại nhận ra giọng điệu mình có hơi nghiêm khắc, vì thế giọng dịu đi: "Tôi quen nhiều bác sĩ lắm, không có bệnh nào mà họ không chữa khỏi được cả."

Vẻ mặt của Hứa Nặc chợt ảm đạm dần, cả buổi sau mới chậm chạp nói: "Tôi không sao hết, không cần thượng tướng bận tâm."

"Hứa Nặc!" Thấy cái điệu bộ này của cậu, lửa giận của Chiến Thần bùng lên ngay lập tức, hắn đứng dậy vươn tay kéo Hứa Nặc đến trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em muốn tự mình chịu đến bao giờ chứ, người như tôi không đáng để em tin tưởng sao... Cho dù có ly hôn thì tôi nghĩ chúng ta vẫn là bạn bè."

Hứa Nặc nhìn Chiến Thần một cách ngơ ngác, cậu nuốt câu "Dù có là bạn bè đi chăng nữa cũng không cần thiết phải nói chuyện này ra" vừa dâng lên cổ họng xuống... Cậu nhìn ra được lửa giận kia và cả dấu vết đau lòng xen lẫn lo lắng nơi đáy mắt lạnh băng của Chiến Thần, cõi lòng bỗng dâng lên một nỗi tủi thân không sao tả xiết.

Có lẽ một thân một mình chống đỡ đã lâu, cũng có lẽ tin dữ ngày hôm qua đã đánh sập dây thần kinh phòng ngự của cậu, hoặc có thể là do sự yếu mềm từ trong xương cốt của Omega phát tán, nên trong một phút ngắn ngủi, ấy vậy mà Hứa Nặc lại sinh ra ý muốn dựa dẫm vào Chiến Thần.

Cậu quay đầu đi, cố nén chua xót nơi đầu mũi, nghẹn giọng nói: "Không trị khỏi được..."

"Em đừng kết luận vội, tôi đã hẹn với một vị giáo sư rồi, chiều mai chúng ta sẽ đến gặp ông ấy." Chiến Thần kéo Hứa Nặc ngồi vào sô pha, trông thấy Hứa Nặc cụp mắt không lên tiếng thì chỉ biết thở dài chầm chậm nói: "Đến cùng là có chuyện gì vậy?"

Hứa Nặc khẽ khựng lại rồi thấp giọng kể ra mọi chuyện từ đầu đến cuối: "Lúc anh không có nhà, tình cảnh trong nhà rất khó khăn, tôi... tôi không đủ chi phí tiếp tục cung cấp dinh dưỡng cho tuyến thể, vì đề phòng kỳ phát tình nên tôi sai Tiểu Mỹ đến chợ đen mua thuốc ức chế tiêm trực tiếp vào tuyến thể, nhưng không ngờ chất lượng tụi nó kém quá... Nên dẫn đến hoạt tính tế bào chỗ tuyến thể giảm xuống, bây giờ vẫn đang suy giảm, có khả năng..." Câu tiếp theo như mắc kẹt ở nơi cổ họng làm cậu chẳng thể nào nói ra khỏi miệng được.

Tay Chiến Thần siết chặt thành nắm đấm, nếu không phải do hắn... Hắn nhìn khuôn mặt tiều tụy thấy rõ của Hứa Nặc, chỉ cảm thấy lòng dạ khó chịu khôn cùng.

Trong phút chốc đó, cả hai đều không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Chiến Thần mới mở lời trước: "Có đói không, đi ăn cơm trước đã."

"Ừa." Hứa Nặc gật đầu rồi đứng dậy, cậu vừa toan cất bước thì tay bất chợt bị kéo lại.

"Nặc Nặc." Chiến Thần nhìn cậu, nói một cách kiên định: "Sẽ ổn thôi."

Hứa Nặc sững sờ một thoáng rồi gượng cười, cậu lẩm bẩm: "Ừm, sẽ ổn thôi."

...

Thời gian thỏa thuận với giáo sư đã sớm đến, sáng sớm hôm sau Chiến Thần vội lái xe đi tìm Hứa Nặc.

Hứa Nặc mặc đồ ngủ với tóc xoăn bù xù bước ra mở cửa.

Chiến Thần mang theo một túi đồ ăn sáng, thời điểm nhìn thấy Hứa Nặc thì hai mắt sáng rực lên.

Hứa Nặc ngại ngùng cào tóc: "Sao thượng tướng đến sớm vậy?"

"Tôi sợ em ở một mình lại nghĩ lung tung." Chiến Thần bước vào cửa, nhìn dáo dác xung quanh một vòng rồi nhíu mày hỏi: "Con người máy gia dụng kia đâu rồi?"

"Tiểu Mỹ còn đang ngủ đông." Hứa Nặc nở nụ cười, "Tối qua chúng tôi làm này nọ có hơi lâu."

"Em phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng vào." Chiến Thần đặt đồ ăn sáng lên trên bàn, rồi cũng tỉnh bơ mà ngồi xuống luôn, "Lấy hai cái chén thôi, tôi không ăn cơm đâu."

Bờ môi Hứa Nặc cong cong rồi xoay người đi vào nhà bếp.

Không thể phủ nhận một điều rằng Alpha quả thực có thể mang đến cho Omega cảm giác an toàn không gì thay thế được. Tối hôm qua cậu căng thẳng đến tận khuya mới có thể ngủ say, bây giờ nhìn thấy Chiến Thần cậu bỗng cảm thấy cơ thể thả lỏng hơn rất nhiều.

Hai người nhanh chóng giải quyết cho xong bữa sáng, sau đó Chiến Thần đề nghị đưa Hứa Nặc ra ngoài mua đồ.

Hứa Nặc ngạc nhiên thốt lên: "Tôi không có gì để mua cả."

"Sao lại không được." Chiến Thần nhắc nhở, "Ví dụ như vài cái túi xách, quần áo hay trang sức gì đó... Em muốn thứ gì cứ nói thẳng, là một Alpha tinh tế và cực kỳ hào phóng, tôi sẽ thỏa mãn hết yêu cầu của em." Dứt lời hắn còn ra vẻ đắc ý dạt dào, chỉ thiếu điều viết hẳn lên trên mặt mấy chữ "Mau khen tôi mau khen tôi đi" thôi.

Hứa Nặc ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: "Dù gì cũng rảnh rỗi... Anh đưa tôi đi mua mấy quyển sách cũng được, tôi nghe nói bộ tự truyện của Vua bánh ngọt xuất bản rồi, trong đó có ghi lại rất nhiều công thức làm bánh mới."

"Bánh ngọt?" Chiến Thần không kiềm được khóe môi đang cong lên, còn trưng ra điệu bộ không thèm quan tâm, nhẹ giọng nói: "Sao em biết tôi thích ăn thế?"

"Anh cũng thích à? Tôi cứ tưởng chỉ có đứa nhóc như Việt Việt mới thích thôi chứ." Hứa Nặc cười nói: "Tôi đã hứa làm cho thằng bé từ lâu rồi."

Chiến Thần: "..."

Vì thế suốt nửa ngày hôm đó, Chiến Thần đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng hết cả đoạn đường đi, mãi đến khi Hứa Nặc bất lực quá đành phải miễn cưỡng đồng ý dành thời gian làm một chiếc bánh to cho hắn mới khá khẩm hơn đôi chút.

"Chỉ cho tôi thôi." Hắn lẩm bẩm, "Thằng nhóc Chiến Việc kia không được ăn miếng nào hết."

"Được được, chỉ cho anh thôi."

Bấy giờ Chiến Thần mới vừa lòng, hắn đưa tay kéo tay Hứa Nặc lại.

Hứa Nặc cứng đờ trong giây lát rồi rút tay về, nhưng rút chẳng ra.

Chiến Thần mang một dáng vẻ tủi thân mà nhìn cậu: "Tôi nhờ người ta chữa bệnh cho em đó."

Hứa Nặc cảm thấy quá ư là buồn cười: "Vậy tôi báo đáp ân tình này như thế nào cho được đây? Ý anh là bán sắc trả nợ sao?"

"Không phải." Chiến Thần nói đầy vẻ trang trọng: "Đây gọi là lấy thân báo đáp."

Hứa Nặc không nói lời nào, hồi lâu sau mới thở dài: "Chiến Thần, tôi..."

"Đừng nói gì hết, chờ bệnh em tốt lên rồi nói tiếp." Chiến Thần liếc nhìn quang não một cái, "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi đi, đừng để giáo sư chờ lâu."

Hứa Nặc chỉ đành nuốt lời sắp ra khỏi miệng xuống rồi gật đầu.

Giáo sư già này từng là bác sĩ nổi danh của đế quốc, chuyên nghiên cứu về phương diện tuyến thể của Omega, bây giờ lớn tuổi nên phải về hưu để tập trung nghiên cứu.

Lúc Chiến Thần và Hứa Nặc bước vào, ông đang mang kính ngâm cứu ca bệnh của Hứa Nặc.

"Chào ngài ạ." Hứa Nặc cúi đầu thật sâu chào ông.

Giáo sư lia mắt từ trên xuống nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm mà hừ một tiếng: "Tuyến thể của mình cũng không biết chăm cho tốt, còn làm Omega cái gì nữa..."

"Là do tôi." Chiến Thần lên tiếng cắt ngang lời ông nói, đôi mày nhíu chặt lại, "Vậy phải chữa trị thế nào?"

Giáo sư già nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng, sau đó quay qua hỏi Hứa Nặc: "Bác sĩ điều trị cho cậu là thằng nhóc Liễu Liên Thiên kia à?"

"Vâng ạ." Hứa Nặc gật đầu.

"Hừ, người trẻ tuổi bây giờ chỉ toàn là bốc đồng!" Giáo sư duỗi ngón tay gõ vào nhật ký dùng thuốc của Hứa Nặc, nghiêm nghị nói: "Thuốc này có vấn đề."

- Hết chương 38 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play