Trình Nghênh Tuyết nghẹn một hơi, cái liếc mắt đầy chán ghét vừa rồi của Hứa Hoành làm bà ta kinh hãi, giữa Alpha và Omega của mình luôn có một mối liên kết đặc thù nên bà ta cũng cảm nhận được sự bất mãn của Hứa Hoành.
Mình làm sai chỗ nào? Quả thực một chút đạo lý cũng không có!
Những ủy khuất cùng phẫn nộ trong lòng làm bà ta muốn tìm nơi phát tiết một chút, tròng mắt vừa chuyển liền thấy được Hứa Nặc ở trong góc.
Trong lòng bỗng nảy sinh một kế, Trình Nghênh Tuyết sửa sang lại lễ phục một chút, thong thả ung dung đi đến chỗ Hứa Nặc.
Cậu đang cúi đầu nhấm nháp điểm tâm trong tay, tay nghề của đầu bếp Hứa gia trước giờ đều rất tốt. Đối mặt với hương vị làm người ta hoài niệm, cậu nhịn không được ăn nhiều một chút, bơ dính vào khóe miệng cũng không biết.
Lúc Trình Nghênh Tuyết lại đây, trùng hợp thấy cảnh tượng vùi đầu ăn đồ ăn của cậu.
Trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, bà ta đi lên trước, hắng giọng nói: "Nặc Nặc, con không được ăn cơm sao? Không phải mẹ đã nói con rồi sao, trong nhà nhiều khách tới như vậy, cũng không biết tiếp đãi một chút, cho dù con là Omega đã ly hôn, cũng nên gánh lấy phần trách nhiệm này đi. Trốn ở chỗ này giống như chuột, người không biết còn tưởng rằng chúng ta bạc đãi con đấy!"
Âm thanh đột ngột vang lên khiến Hứa Nặc bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bà ta một cái liền thả cái đĩa trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi thấy mấy người nói chuyện rất vui vẻ, có cần tới tôi đâu."
"Làm sao có thể vậy được." Trình Nghênh Tuyết vén một lọn tóc ra sau tai, cười nói: "Cái khác thì không nói, thượng tướng Chiến gia tới, hai người không phải là không quen biết, con không đi chào hỏi một cái, là muốn để người khác cảm thấy gia giáo nhà chúng ta không tốt sao? Mau tới đây, cha con đang cùng thượng tướng nói chuyện phiếm, con trêu chọc người ta chỗ nào thì nhân cơ hội này xin lỗi đi, không mong cậu ấy có thể thay đổi thái độ với con bao nhiêu nhưng ít nhất đừng liên lụy trong nhà."
Hứa Nặc nghe bà ta nói một đống như đang hát tuồng, miếng kem nuốt xuống cổ họng chưa bao lâu, bây giờ đột nhiên có cảm giác ghê tởm buồn nôn, nhịn không được liền nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Tôi không muốn đi."
"Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy." Sắc mặt Trình Nghênh Tuyết cũng trầm xuống, không phân bua thêm mà kéo tay Hứa Nặc: "Lại đây!"
Đừng nhìn tay bà ta có vẻ gầy yếu, lúc dùng toàn lực lại giống như cái kìm mà kẹp chặt lấy tay Hứa Nặc, cậu dùng vài phần sức mới không bị bà ta kéo đi.
Hứa Nặc lặp lại: "Tôi không muốn đi."
"Tao nói mà mày dám không nghe hử?"
Trình Nghênh Tuyết tăng thêm vài phần sức lực, móng tay sắc nhọn bóp chặt cánh tay Hứa Nặc, làm cậu nhịn không được nhíu mi: "Buông tay!"
Trong lúc giằng co, không biết cánh tay ai giương lên, đụng phải cái dĩa trên bàn, chỉ nghe rầm một tiếng, dĩa đã vỡ nát trên mặt đất.
"Shh..." Hứa Nặc ăn đau đến rụt chân, cúi đầu nhìn xuống, mu bàn chân bị mấy mảnh nhỏ sắc nhọn cắt ra một vết thương lớn, lúc này đã chảy máu.
Trình Nghênh Tuyết ngây người một chút, bỗng nhiên bắt đầu hét lên: "Ai, sao con lại đẩy mẹ như vậy..."
Động tĩnh chỗ này làm Chiến Thần chú ý, hắn nhìn theo chỗ phát ra âm thanh, trùng hợp thấy được Trình Nghênh Tuyết giương tay muốn đánh Hứa Nặc, sắc mặt lập tức trầm xuống, hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Đi lính nhiều năm như vậy, trên người hắn tràn đầy khí thế, hơn nữa hơi thở Alpha có tính áp bách, làm Trình Nghênh Tuyết rùng mình, trượt tay vỗ vào trước ngực Hứa Nặc một cái không đau không ngứa.
"..."
Nhìn đến bàn tay đặt trên ngực Hứa Nặc, Chiến Thần càng tức giận, hắn sải bước đi tới, hắn đưa tay kéo lấy cổ tay Hứa Nặc, đem cậu che chở sau lưng mình, trừng mắt nhìn Trình Nghênh Tuyết, gằn giọng hỏi: "Bà muốn làm gì?"
Trình Nghênh Tuyết chưa từng gặp qua bộ dáng hung dữ như vậy, lui về phía sau hai bước, hai chân mềm nhũn, mông đặt trên đất.
Hứa Hoành vội vội vàng vàng đi theo sau Chiến Thần, thấy tình cảnh này liền hiểu rõ, hắn không thèm nhìn tới vợ mình ngồi trên mặt đất, liên tục nói với Chiến Thần: "Thượng tướng bớt giận, thượng tướng bớt giận... Vợ tôi không hiểu chuyện, mạo phạm ngài, mong thượng tướng bao dung." Dứt lời còn đá đá Trình Nghênh Tuyết: "Còn không mau xin lỗi!"
"Mẹ." Hứa Ngôn đẩy đám người ra mới đi tới được, lặng lẽ ngăn trở Hứa Hoành, khom lưng đỡ Trình Nghênh Tuyết lên.
Trình Nghênh Tuyết lúc này mới phản ứng lại, không dám tin tưởng mà nhìn Hứa Hoành: "Tôi xin lỗi? Là cái thứ đĩ này mạo phạm tôi, vì sao tôi phải xin lỗi! Tôi..."
"Bốp!" Hứa Hoành quăng cho bà ta một cái tát, mắng: "Ngu xuẩn!"
Trình Nghênh Tuyết hoàn toàn ngơ người, nước mắt đã ầng ậng dâng lên, ôm mặt nửa ngày nói không ra lời.
Hứa Hoành đè thấp giọng nói: "Bà điên rồi phải không! Nhìn dáng vẻ này của thượng tướng rõ ràng là đặt Hứa Nặc ở đầu quả tim, bà còn dám nói những lời này, đúng là không có não!" Hắn càng nói càng giận, giơ tay tới muốn tát thêm một cái.
"Ba!" Hứa Ngôn nghiêm mặt ngăn ông ta lại, thấp giọng nói: "Con đỡ mẹ đi nghỉ ngơi."
"Cút nhanh!"
"Mẹ, đi thôi... Ba đang nổi nóng, đừng nói nữa."
Trình Nghênh Tuyết cho dù ủy khuất, tốt xấu gì cũng còn vài phần lý trí, bà ta nhịn cảm giác muốn khóc nháo một trận thật lớn, nhưng vẻ mặt vẫn như đưa đám, nước mắt làm hư hết lớp trang điểm: "Đúng là không công bằng mà, tôi toàn gặp phải loại người nào thế này..."
Hứa Ngôn mất kiên nhẫn hơn vài phần, lại sợ bà lại nói mấy lời không đầu óc, đưa mắt ra hiệu với người hầu đứng cạnh đó, hai người mỗi người một bên đưa Trình Nghênh Tuyết rời đi.
Chiến Thần không có tâm tư quan tâm đến mấy tranh chấp nội bộ của nhà bọn họ, nghiêng đầu nói với Hứa Nặc: "Không sao chứ?"
Cổ tay Hứa Nặc vẫn còn bị hắn nắm lấy, toàn bộ cánh tay cũng cứng đờ, nghe hắn hỏi tâm tình càng phức tạp, nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Không sao..."
Chiến Thần nhìn xuống phía dưới, thấy miệng vết thương còn chảy máu của cậu, giọng điệu trầm xuống: "Thế này mà bảo là không sao!" Dứt lời, hắn trực tiếp chặn ngang người bế lên theo tư thế công chúa.
"A..." Hứa Nặc hết hồn, vì giữ cân bằng nên không thể không ôm cổ Chiến Thần.
Mọi người vẫn hóng hớt xung quanh cũng kinh ngạc.
Chiến Thần trầm giọng nói với Hứa Hoành nói: "Thuốc ở đâu, chân Nặc Nặc bị thương, phiền Hứa tiên sinh chỉ đường."
"A, phòng ngoài cùng bên trái lầu hai là phòng thuốc..."
Chiến Thần gật đầu rồi ôm Hứa Nặc xoay người bỏ đi.
Đám người phía sau dường như lúc này mới phản ứng lại, trong nháy mắt đã nổ tung.
...
Hơi thở ấm áp phả vào cánh tay, chung quanh đều nổi da gà.
Tâm tình Hứa Nặc rất phức tạp.
Hắn không ngờ tới Chiến Thần sẽ bảo hộ mình như vậy, cũng không nghĩ tới hắn thấy mình bị thương sẽ khẩn trương như thế. Những bất mãn phẫn nộ trong quá khứ đan xen chồng chéo với cảm kích cùng xúc động trong thực tại, làm cậu không rõ mình rốt cuộc nên dùng thái độ gì đối đãi với Chiến Thần.
"Thượng tướng, ngài buông tôi xuống đi, tôi có thể tự mình đi."
Chiến Thần không nói chuyện, khuôn mặt sa sầm, chỉ là vẫn luôn nắm thật cánh tay cậu.
Hứa Nặc trộm nhìn hắn một cái, phát hiện đáy mắt hắn lạnh băng đầy lửa giận.
Chiến Thần... giận sao?
Rất mau đã tới phòng y tế, Chiến Thần dùng bả vai đẩy cửa, đặt Hứa Nặc ở trên cái giường nhỏ.
"Nước sát trùng và băng vải ở đâu?"
Hứa Nặc chỉa tay chỉ chỉ.
Chiến Thần lấy những thứ cần dùng, ngồi xổm xuống bắt đầu giúp Hứa Nặc cởi giày.
Hứa Nặc theo phản xạ rụt chân lại, xấu hổ nói: "Không cần, tôi tự mình làm được..."
"Tôi làm." Chiến Thần không cho phân bua thêm mà nắm lấy mắt cá chân cậu, một bên thay cậu cởi giày, một bên thấp giọng nói: "Dùng thuốc nước có thể hơi đau, em nhịn một chút."
"Ừm... Shh."
Động tác của Chiến Thần nhẹ đi vài phần, nhanh chóng bôi nước thuốc, dùng băng vải quấn lại, sau đó dùng ngón cái cọ cọ mu bàn chân cậu, thổi nhẹ vào miệng vết thương.
Hứa Nặc nhịn không được khẽ rụt ngón chân lại.
Hai người đều không nói chuyện, không khí nhất thời có chút kiều diễm.
"Tôi..."
"Em..."
Hứa Nặc ho khan một tiếng, quay đầu đi: "Ngài nói trước."
Chiến Thần vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt như xoáy sâu vào người cậu: "Ngày thường ở nhà bọn họ đều đối với em như vậy sao?"
Hứa Nặc dừng một chút rồi gật đầu, sau bỗng nhiên cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ đang kiện cáo với chồng thế là lại lắc đầu.
Chiến Thần nhíu chặt mày, hắn chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Hứa Nặc sống trong cảnh này nhiều năm như vậy, lồng ngực đau đớn, có bất bình, có phẫn nộ, nhưng càng nhiều đau lòng hơn.
"Nếu tôi không ở đấy, chẳng lẽ em lại mặc cho bọn họ bắt nạt sao?"
"Không... Tôi có thể tự giải quyết được."
"Giải quyết như thế nào, em còn có thể làm thế nào nữa?" Chiến Thần trong lòng còn giận, nhịn không được lớn tiếng: "Trước đây em đều sống như vậy sao? Hôm nay suýt nữa bị bà ta tát, em cũng không biết trốn? Cánh tay dài như vậy để làm gì, cũng không biết đánh lại... Nếu bà ta không phải là Omega, tôi đã sớm đánh chết rồi!"
Hứa Nặc mím môi không nói.
Chiến Thần gục đầu xuống, đưa tay vuốt ve làn da mỏng manh trên chân Hứa Nặc, thở dài, mang giày vào cho cậu, thấp giọng nói: "Ly hôn rồi, ngoại trừ bị bắt nạt thì em còn làm được cái gì nữa?" Hắn đứng lên, muốn đưa tay sờ gương mặt Hứa Nặc, lúc sắp chạm tới thì dừng lại rồi chỉ đáp xuống vai cậu: "Nặc Nặc, lần trước... Xin lỗi em, về sau tôi sẽ không cưỡng ép em nữa."
"Không sao, ngày đó tâm trạng tôi cũng không tốt lắm, nói chuyện cũng rất khó nghe... Hôm nay cảm ơn anh."
"Ừm"
Hai người lâm vào trầm mặc.
Chiến Thần bỗng nhiên mở miệng nói: "Khóe miệng em dính kem."
"Hả?"
Trong mắt Chiến Thần mang theo chút ý cười, vươn tay giúp cậu lau sạch.
Hứa Nặc xấu hổ lau môi: "Khụ, cảm ơn."
"Không có gì."
"..."
"..."
Hai người lại im lặng tiếp.
Không biết qua bao lâu, Hứa Nặc đang muốn mở miệng nói gì đó, chỉ nghe thấy Chiến Thần nói.
"Nặc Nặc, chúng ta làm lành đi?"
- Hết chương 35 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT