Edit: Shin | Beta: Mina–
Những lúc không có chiến tranh, cuộc sống của Kỷ Lân có phần dễ dàng. Hắn tan làm sớm liền lái xe về nhà. Trên đường về lại nhịn không được nhớ tới Omega đến thăm hôm nay rồi thở dài. Nếu tiểu tổ tông trong nhà có thể hiểu chuyện nghe lời được như vậy, chính mình không biết có thể vui đến mức nào.
Tốc độ xe huyền phù cực nhanh, cho dù biệt thự của Kỷ Lân ở vùng ngoại thành, cũng có thể tới nơi chỉ trong vài phút. Vừa đẩy cửa ra, một bóng hình đột nhiên nhào tới. Kỷ Lân theo phản xạ tiếp được cơ thể mềm mại kia.
Một đôi môi đỏ mọng dán lên miệng hắn, cái lưỡi trơn nhẵn chu du một vòng trong khoang miệng, cuối cùng còn rất dụ hoặc mà câu lên hàm trên của hắn.
Kỷ An Sách cười tủm tỉm mà nói: "Kiểm tra xong, rất tốt, không có hương vị nào khác, hoan nghênh ba về nhà."
Kỷ Lân sắc mặt như thường mà nâng mông cậu lên, đôi chân dài rảo bước đi vào nhà.
Kỷ An Sách dựa vào vai hắn, vừa vung hai chân vừa nói: "Hôm nay con đi quán bar, có một Alpha cứ nhất quyết phải mời con uống một ly, nhưng mà con từ chối rồi."
Tim Kỷ Lân thắt lại một chút, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện dư thừa nào: "Con nên quen thêm nhiều bạn, Đế Đô này có rất nhiều Alpha ưu tú."
Kỷ An Sách nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, bỗng nhiên cười: "Con không muốn làm quen với bọn họ, trong lòng con chỉ có ba, những người khác con một chút cũng không muốn nhìn." Nói xong, cậu thăm dò mà hôn hôn vành tai Kỷ Lân, nhỏ giọng nói, hơi thở nóng rực phà lên vành tai hắn: "Chúng ta cũng đã "làm" rồi, ba không phải sẽ không chịu trách nhiệm chứ, ba yêu quý của con."
"Ba nhổ cho!" Kỷ Lân buông lỏng tay, để cậu xuống, mày nhíu chặt: "Ngày đó ba uống say... Đây là việc ba hối hận nhất đời này, con muốn đánh, thậm chí là giết ba thì ba cũng tuyệt đối không đánh trả, chỉ là, con đừng như vậy."
Sắc mặt Kỷ An Sách ngây ra một lúc, sau đó lập tức thay bằng nụ cười tùy tiện như ngày xưa: "Con là cái loại nào? Con trai lại đi yêu cha mình, như vậy sai sao?".
ngôn tình ngược"..." Kỷ Lân nói không lại cậu, cũng hoàn toàn không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, xoay người đi vào phòng bếp: "Tối nay con muốn ăn cái gì?"
Kỷ An Sách đi theo sau hắn, cười tủm tỉm nói: "Muốn ăn ba."
"Ba làm cho con món con thích ăn nhất, con đi xem quang não trước đi."
Kỷ An Sách dựa vào cửa híp mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Kỷ Lân: "Không, con muốn nói chuyện với ba một chút."
"Ừm." Kỷ Lân tay xắt rau, miệng nói: "Hôm nay có một Omega tới tìm ba, nhà cậu ấy xảy ra chút việc, Alpha trong nhà ra chiến trường mà không trở về, cậu ấy đang xin quân bộ giúp đỡ."
Kỷ An Sách nhướng mày: "Tìm ba làm gì? Cậu ta đẹp không? Hai người còn làm gì khác nữa?"
"... Vị Omega kia đã có gia đình, hơn nữa cậu ấy cũng rất chín chắn, rất hiểu chuyện." Kỷ Lân dừng một chút, thấp giọng nói. "Con nên học Omega kia một chút."
Kỷ An Sách cười lạnh một tiếng: "Thế nào, thích lắm sao? Ba muốn tìm mẹ kế cho con ư?"
Kỷ Lân nâng cao giọng: "Không hề!"
Kỷ An Sách biết hắn có chút tức giận, há miệng thở dốc, oán hận mà quay đầu đi: "Con ra ngoài, nói chuyện với ba phiền thật... Ba một chút cũng không thương con."
Nghe thấy tiếng đi ra ngoài của người phía sau, Kỷ Lân chầm chậm buông con dao trong tay.
Sao có thể không thương?
Thương cậu thương đến tận xương tủy, cả trái tím chỉ có mỗi mình cậu, muốn đem cho cậu những thứ tốt nhất... Ngay cả bản thân cũng cảm thấy không xứng với cậu. Ngày đó uống say, là thời khắc hối hận nhất cũng là thời điểm vui sướng nhất đời này của hắn.
Kỷ Lân quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cái cây bọn họ cùng nhau trồng lúc Kỷ An Sách còn nhỏ bây giờ đã cao lớn.
Chờ đến khi Kỷ An Sách tìm được người mà cậu thực sự yêu thích... Sau khi gả ra ngoài, chính mình chỉ có thể dựa vào chút ít hồi ức này mà vượt qua một đời dài đằng đẵng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy đau đớn đến khắc cốt ghi tâm.
– Hết chương 17 –
Editor: chương này ngắn ghê, mọi người đừng lo nha, ngụy phụ tử mà thôi, 2 người là cha con nuôi nhá.