Thời gian tìm kiếm Bách Gia Yến là ba ngày, quả thật người canh chừng quá đông khiến Mạn Mạn phải kêu gọi Hoắc Thừa Dục giúp đỡ. Dù gì cũng là con trai của mình, lại nghe tin Hoắc Từ Minh là người ra tay, Hoắc Thừa Dục giúp đỡ Mạn Mạn ngay. Ông càng không hiểu sao con trai cả của mình lại làm vậy với em nó, trước nay Hoắc Từ Minh vốn không để ý chuyện nội bộ gia đình, nhất là Mạn Mạn và con riêng của ông ấy. Có thể đây là vấn đề bên ngoài.
Bách Gia Yến sau khi được tự do liền trở về căn nhà lớn của Mạn Mạn, gặp bà sau bao nhiêu năm mà nhan sắc ấy vẫn giữ mãi không phai.
“Mẹ đã giúp con liên hệ với Lưu phu nhân?” Bách Gia Yến không hỏi những gì khác, đi thẳng vào vấn đề mình quan tâm mấy hôm nay.
Mạn Mạn vui vẻ vuốt ve khuôn mặt của Bách Gia Yến, được gặp lại con trai của mình mà cứ như trong mơ vậy. Bách Gia Yến nếu không bị bắt giữ quay về đây, không biết được trước khi chết bà được gặp mặt con trai một lần không.
“Gia Yến, con trưởng thành lên nhiều quá, mẹ có chút không quen.” Bà đưa tay lên lau lau vệt nước mắt lăn xuống má, cười hời hợt.
Bách Gia Yến cứng tái mặt mày, cảm giác tội lỗi dâng trào. “Mẹ, con xin lỗi.”
Bấy năm nay vì không muốn Mạn Mạn lao tâm khổ tứ vì mình nên Bách Gia Yến đã chủ động rời xa nơi này về quê hương, một mình bà ở đây hẳn rất nhớ con trai, đêm ngày mong chờ. Vậy mà đến cuộc gọi của bà mà Bách Gia Yến chả mấy khi quan tâm.
Anh vậy mà trở nên hư hỏng, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, trăng hoa không khác gì tên cặn bã. Ngoài những lúc hết tiền ra, Bách Gia Yến sẽ không chủ động liên lạc cho Mạn Mạn.
Mạn Mạn không muốn mẹ con mới gặp đã có bầu không khí u ám liền lắc đầu bảo con trai ngồi xuống ghế. “Mẹ đã gọi nói chuyện với Lưu Ly, nhưng bà ấy có vẻ không tin, mẹ còn chưa nói hết đã cúp máy.”
Bách Gia Yếu nhíu mày, quanh thân bao phủ hàn âm lạnh lẽo. Anh vừa ngồi còn chưa nóng ghế đã đứng dậy nhìn Mạn Mạn. “Mẹ, con cần ít tiền, mẹ chuẩn bị cho con, con muốn về nước.”
“Lại về sao? Gấp gáp như vậy, con không muốn ở gần mẹ à.” Mạn Mạn đứng dậy theo, rõ ràng không nỡ, căn nhà này đã thiếu bóng dáng Bách Gia Yến rất lâu rồi.
Anh một mực lắc đầu phủ nhận. “Mẹ đừng hiểu lầm, con còn có chuyện cần giải quyết.” Bách Gia Yến nhìn về một nơi xa, đáy mắt không màu. “Còn chuyện nữa, xin mẹ cho con số điện thoại của Lưu phu nhân.”
Sau khi có số liên lạc của Lưu Ly như ý của mình, vé máy bay Bách Gia Yến cũng đã sắp đặt. Anh tìm đến một quán coffe đợi Lưu phu nhân đến như đã hẹn.
Bà ấy vậy mà trễ hẹn cả một tiếng đồng hồ. Khi xuất hiện là một bộ dạng cao quý, váy dài quá gối, áo cao cổ lịch sự, những món trang sức trên người bà đều rất đắt tiền.
Bách Gia Yến đứng dậy nhìn về phía bà, hơi cúi gập người chào hỏi.
Lưu Ly đi tới nhìn Bách Gia Yến một lượt, cười cợt nhả, kéo ghế ngồi xuống.
Thấy người lớn đã an vị, Bách Gia Yến mới ngồi xuống, anh nhìn bà lễ phép, xong mặt lại lạnh như tiền không có chút tình thương. Hai người vốn cũng chẳng có quan hệ mật thiết gì.
“Mấy năm không gặp, cậu lớn quá.” Bà hạ giọng.
“Phu nhân vẫn trẻ đẹp như xưa.” Anh khách sáo.
Lưu Ly co rúm khóe miệng lại, quả nhiên mồm miệng sắc bén giống hệt Mạn Mạn.
“Gọi tôi ra tận đây, tôi không nghĩ chỉ vì cậu muốn nịnh bợ tôi.” Bà hạ giọng không chút lưu tình khiến người nghe khó lòng kiềm chế cảm xúc.
Xong Bách Gia Yến lại làm ra vẻ không quan tâm. Đưa một xấp ảnh còn nóng cho Lưu phu nhân, yêu cầu bà xem qua để biết mọi chuyện.
Lưu phu nhân thật tâm không muốn động vào đồ của kẻ hạ đẳng, nhưng lướt mắt qua lại thấy có rất nhiều bóng dáng quen thuộc. Bà kinh ngạc nhìn Bách Gia Yến rồi cầm chỗ ảnh lên xem đi xem lại mấy tấm một lượt.
Bên trong rõ ràng là Hoắc Từ Minh và Hoắc Tiểu Ngọc con gái của bà, hơn nữa người chiếm cứ trung tâm bức ảnh không ai khác là một cô gái với cái bụng lớn, không nghi ngờ gì, mang thai!
“Cậu lấy đâu những bức ảnh này?” Bà kiềm chế cơn phẫn nộ, đặt ảnh xuống bàn, dùng ánh mắt không mấy hữu hảo nhìn Bách Gia Yến đang nhàn nhã uống nước đối diện.
“Chuyện này bây giờ còn quan trọng sao phu nhân?” Bách Gia Yến đặt cốc nước xuống, ngồi ngay ngắn, hai tay đan vào nhau nhìn người phụ nữ trung niên đối diện. “Lưu phu nhân, cái thai trong bụng cô gái đó cũng không phải bà không đoán ra.”
Lưu Ly siết chặt bàn tay.
Trở về lâu đài của Hoắc gia, Lưu Ly gọi điện cho Hoắc Tiểu Ngọc.
“Mẹ, con gái của mẹ đây!” Nhanh nhẹn bên kia đã cất lên chất giọng hoạt bát đón nhận điện thoại của bà. Xong rõ ràng ẩn chứa bên trong có vài tia cẩn trọng.
“Chuyện mẹ nhờ con làm đến đâu rồi?” Bà bình tĩnh hỏi Hoắc Tiểu Ngọc như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt âm u.
Hoắc Tiểu Ngọc chột dạ kiểm tra lại cửa phòng vệ sinh xem đã đóng kĩ chưa rồi mới trả lời. “Mẹ yên tâm, đều là tin đồn vô căn cứ, anh ấy bận vậy, thời gian đâu yêu đương chứ.”
“Ồ.” Bà cười lạnh khiến ai kia run một cái. “Con gái, con nói vậy là mẹ yên tâm rồi.”
Cúp máy, Lưu Ly trầm mặc chẳng được bao thì lâu ra ngoài tìm Hoắc Thừa Dục. “Ông còn ngồi đây thưởng thức trà à, mau xem con trai của ông đã làm ra chuyện tốt gì.”
Hoắc Thừa Dục tâm trạng vốn tốt, ông đặt ly trà sứ xuống, nâng gọng kính ôn nhã hỏi vợ. “Chuyện gì, sao cáu giận thế kia?”
Lưu Ly khua khoắng chân tay diễn đạt. “Hoắc Từ Minh cùng người phụ nữ khác bên ngoài sắp sinh con rồi.”
Ông nheo mày, Hoắc Từ Minh tự lập rất sớm, một mình làm lên sản nghiệp khổng lồ, nghe đâu chả thấy yêu đương gì, ông còn nghĩ con trai mình có vấn đề, ai ngờ đùng một cái nghe tin có con!
“Ờ thì, nếu là vậy, chuyện tốt!” Ông cười trừ.
Lưu Ly nghe xong phẫn nộ đi tới đánh mấy cái vào tay ông. “Cái ông già này, ông đúng là cái đồ, cái đồ… Ai da, tôi không thể để nó đi vết xe đổ của ông được.” Nói rồi bà cũng ngồi xuống ghế nhăn mặt.
Hoắc Thừa Dục xưa nay chiều vợ chiều con lại tâm lý, chỉ có điều không tại sao lại yêu Lưu Ly qua mối hôn nhân thương mại này, cũng ở với nhau từng ấy năm rồi. Ông thở dài vuốt vuốt lưng vợ. “Bớt nóng giận, bà nó này, chuyện của các con cũng như hạnh phúc và tương lai của chúng để chúng tự quyết. Còn về phần Từ Minh, nó phát sinh quan hệ bên ngoài cũng không thèm nói với chúng ta, để tôi gọi nó về mắng một trận giúp bà xả giận có được hay không?”
“Không!” Lưu Ly kiên quyết đứng dậy. “Nó ngây thơ mới bị ả hồ ly kia lừa. Tôi là mẹ nó, tôi phải làm nó sáng mắt ra.”
“Bà định làm gì?”
“Mau, cho người đi cùng. Tôi phải về đó.”
“Về đâu.” Hoắc Thừa Dục giật giật khóe miệng, vợ của ông thật quá hung dữ, đến ông cũng không can nổi. Hoắc Từ Minh là con tự gây ra đại họa, bố không giúp gì được rồi!
Cận cảnh ngôi nhà nhỏ của Bách Gia Yến rất nhanh thu vào trong mắt anh. Bụi bặm phủ khắp nơi một lớp dày, đủ để biết đã lâu không có người lui tới.
Anh từng bước vô định đi vào trong, chiếc bát có đồ ăn của anh làm cho Đồng Miên Miên vẫn còn đó, gần như còn nguyên, nhưng đồ ăn thì đã hỏng từ lâu.
Cô… vốn không ăn thức ăn mà anh nấu, cô đã rời đi ngay sau đó ư?
Bách Gia Yến đưa tay lên ôm mặt thống khổ. “Em nhất định phải đối xử như vậy với tôi sao? Đồng Miên Miên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT