Từng mảnh giấy vụn rơi chầm chậm xuống đất, Hoắc Từ Minh đưa tay lên chạm nhẹ vào má Đồng Miên Miên, cô áp tay mình với tay anh, mắt ửng đỏ.
“Miên Miên, hứa với anh một điều.” Hoắc Từ Minh trở nên kiên định.
Vòng tay qua thắt lưng anh, Đồng Miên Miên ừm nhẹ một cái.
“Ngoài anh ra, đừng thân mật với bất kì người đàn ông nào.” Anh áp trán cô, hơi thở cả hai dồn dập trao qua trao lại.
Cô khẽ cười, Hoắc Từ Minh lại có thể ghen tuông đến vậy sao, dù rằng cô không gần gũi bất kì người đàn ông nào ngoài anh kể từ lần đó?
“Em hứa.” Cô nhẹ giọng.
Hai bờ môi nóng bỏng bất ngờ chạm vào nhau mang sức mãnh liệt của tình yêu. Hoắc Từ Minh hôn cô cuồng nhiệt, một tay giữ đầu cô nhẹ nhàng, tay còn lại không ngừng trơn tuột trên cơ thể mềm mại của Đồng Miên Miên.
Đèn trong phòng chợt tắt chỉ còn lại bóng hình mờ ảo của một nam một nữ, anh đặt thân cô nằm xuống giường nhẹ nhàng, nhìn cô thâm tình không muốn rời mắt, chậm rãi cởi bỏ áo của cô ra, thân hình cô lập tức lộ ngay trước mắt, một khoảng ngực căng đầy đang phập phồng.
Lần đầu tiên trải qua quan hệ xáƈ ŧɦịŧ trong khi tâm trí đang tỉnh táo với Hoắc Từ Minh, Đồng Miên Miên có chút kích động đến ngại ngùng, cô đỏ mặt nhìn đến là yêu kiều.
Anh dùng bàn tay ấm áp di chuyển từ cổ cô xuống phần thịt trắng mềm dư thừa, khẽ dùng sức bóp lấy, vừa hay cô khẽ rêи ɾỉ càng làm anh thêm bảy phần hưng phấn.
Chiếc chân váy cuối cùng cũng bị lột bỏ bởi bàn tay người đàn ông tinh tế trước mặt, Đồng Miên Miên khẽ quay mặt đi tránh mắt Hoắc Từ Minh.
Quần áo anh không gấp gáp từ từ rời cơ thể, hai thân nhiệt mang sức nóng bức người đè ép lẫn nhau giữa trời thu tuyệt đẹp. Gió biển bên ngoài lúc thì thổi nhè nhẹ mong manh, lúc lại mãnh liệt mang theo hơi thở của đêm tối. Ánh trắng lúc tỏ lúc mờ, tán lá rung rinh thì thầm vui đùa với nhau.
“Miên Miên… Miên Miên.” Anh không ngừng gọi tên cô, liên tục hôn khắp cơ thể cô.
“Ư…” Đồng Miên Miên giữ chặt vạt ga bên dưới, toàn thân khẽ rướn lên.
Cô có thể cảm nhận được từng tấc da tấc thịt của bản thân giờ đã bị Hoắc Từ Minh chiếm hữu không một kẽ hở dư thừa.
Anh bỗng kéo cô ngồi dậy trên đùi mình khiến cô có chút bất ngờ chưa kịp thích nghi.
“A…” Cô ngẩng đầu nhìn trùm đèn pha lê mờ ảo phía trên, ngực cô nóng bỏng trơn tuột trong miệng Hoắc Từ Minh, anh liên tục dùng lưỡi trêu chọc cô khiến cô không kiềm chế được mà rêи ɾỉ.
Hai tay cô liên tục đẩy vai anh, không thể ngờ khi trên giường Hoắc Từ Minh lại khác như thế.
Một tay xoa bóp nhẹ nhàng ngực Đồng Miên Miên, một tay không giữ chừng mực len lỏi xuống bên dưới hạ thân của cô, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong khiến cô rùng mình đến run rẩy, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Anh chính là thích nhìn bộ dạng này của cô nhất, chỉ có khi ở trên giường Đồng Miên Miên mới không giơ nanh vuốt ra được với anh!
“Miên Miên, có khó chịu thì bảo anh.” Anh khàn đặc âm giọng, ngước mắt nhìn cô vẫn đang đê mê đắm chìm.
Có lẽ câu hỏi quan tâm này hơi thừa.
Bên tai Đồng Miên Miên cứ ù ù, dù Hoắc Từ Minh có nói gì cũng không nghe ra cho đến khi cô thấy một vật nóng kề sát huyệt nguyệt bên dưới, một thứ ấm nóng lại cứng cáp đến lạ.
Cô bất giác nhìn xuống, phát hiện ra…
“L…lớn.” Cô lắp bắp.
Hoắc Từ Minh giương cao khóe miệng ranh mãnh nhìn cô, cảm giác rất hưởng thụ khi thấy cô hoang mang như vậy.
Anh ngập chặt tai Đồng Miên Miên vào miệng, thì thầm. “Thứ đó còn khiến em mang thai con của anh đấy.”
Dứt lời sau khi làm Đồng Miên Miên phân tâm, Hoắc Từ Minh đưa đẩy hạ thân mình vào sâu trong cô thật nhanh khiến ai kia không kịp trở tay á lên một cái rất thảm.
“T…Từ Minh…a!” Đồng Miên Miên rưng rưng nước mắt, mặt mày đỏ lựng cào cấu lưng của Hoắc Từ Minh thật mạnh theo phản xạ cơ thể.
Ở tư thế này không những sâu mà còn khiến cô tê tê dại dại, không còn biết bản thân mình là ai, một phen cùng người đàn ông du͙ƈ vọиɠ cồn cào, cùng nhau triền miên hô hấp và tận hưởng.
Hoắc Từ Minh biết cô đang mang thai, tư thế gì cũng không tiện, nhưng khi dùng tư thế này lại có thể thuận tiện ngắm nhìn cô trực diện, rất tốt!
Anh khẽ rít bên tai Đồng Miên Miên mấy lần, cảm giác khoan khoái kích động từng mạch máu li ti trong anh.
“Miên Miên, em quỳ xuống một chút.” Anh hư hỏng đặt cô xuống giường, quay lưng lại với anh, tiếp tục luận động cơ thể đều đặn, không quá nhanh, nhưng không chậm chút nào.
“Từ Minh, em…” Đồng Miên Miên muốn nói rằng cô rất mệt!
Xong lời nói chưa kịp nói ra đều bị Hoắc Từ Minh nuốt hết, anh hôn cô, thân thể liên tục va chạm vào cô tạo ra tiếng động hết sức xấu hổ, muốn nói gì cô cũng lại quên mất. Cô nhìn anh cưng chiều rồi nhắm mắt, say mê khám phá Hoắc Từ Minh.
Thỏa mãn xong sự thúc giục giữa cơ thể hai bên, Đồng Miên Miên nằm gọn trong vòng tay Hoắc Từ Minh trên giường.
Nửa đêm nửa hôm còn cho người đến thay chăn ga gối đệm mới chỉ vì ban nãy quá mãnh liệt, Đồng Miên Miên thật muốn rúc mặt vào đâu đó không muốn ló ra nữa. Thật khó tưởng tượng những người hầu kia vừa đỏ mặt vừa nhanh chân dọn dẹp chăn gối giúp hai người rồi ra khỏi phòng.
“Có mệt không?” Anh vuốt ve bả vai nhỏ nhắn của cô.
Đồng Miên Miên muốn cắn chết Hoắc Từ Minh anh, sau khi hành hạ thể xác cô như vậy vẫn không quên chọc tức cô.
“Có lẽ chưa mệt.” Cô hừ một cái.
“Vậy chúng ta làm một lần nữa?” Anh bỗng hứng thú cao giọng.
Đồng Miên Miên tái mét mặt đẩy Hoắc Từ Minh nằm xuống giường khẽ gào thét. “Hoắc Từ Minh, anh là con người hay quái vật thế? Đồ lưu manh.”
Anh bật cười, thật ra là muốn cô thoải mái một chút mới buông những lời này. Sau đó lại ôm cô chặt trong lòng, cả hai thở đều đều không ai nói gì, không khí chợt ám muội.
“Miên Miên, em ngủ rồi?”
“Ừm… Chưa.”
“Hôn anh.”
Đồng Miên Miên khẽ ngẩng đầu khó hiểu nhìn Hoắc Từ Minh xong vẫn đáp ứng anh, hôn một cái lên môi, nụ hôn như chú chim lướt nhẹ qua mặt nước vậy, nhanh mà khiến nước phải tiếc và lưu luyến nhớ nhung.
“Rất tốt, sau này trước khi đi ngủ phải hôn anh.”
Cô nhẩu nhẩu môi bất mãn. “Tại sao.”
“Chúc ngủ ngon.”
Cô thở hắt ra, cười mỉm gật đầu.
Một đêm trôi qua rất nhanh. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Bị ánh sáng chiếu vào mặt, Đồng Miên Miên liền mở mắt, vươn vai. Nhìn sang bên cạnh đã thấy Hoắc Từ Minh dậy từ khi nào.
“Chào buổi sáng, bảo bối.” Anh hôn lên mi tâm Đồng Miên Miên.
Cô hồng má hôn lại trên má anh. “Chào buổi sáng.”
Hoắc Từ Minh hài lòng bế Đồng Miên Miên ra khỏi giường, cô tròn mắt nhìn anh đưa mình vào tận phòng tắm giúp mình vặn nước ấm tắm rửa.
Đến ngay cả dùng bữa sáng Hoắc Từ Minh cũng không để chân cô chạm đất lấy một lần.
“Em có thể đi được mà.” Cô giật giật khóe miệng.
Hoắc Từ Minh lắc đầu xuýt xoa. “Hôm qua vận động quá đà, sợ rằng em đi không nổi.”
Đám người hầu đứng xung quanh bị cho ăn cẩu lương liền xì khói trên đỉnh đầu, cúi gằm mặt muốn tìm lỗ nứt để chui xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT