Chương 90: Sự thật
Phó Hành Vân nghe xong những lời nói ngập trong men say của cậu, tim lập tức tan chảy.
"Vì vậy nên mới không thích?"
Lâm Quỳnh gật đầu, cũng không biết gật cho ai xem.
"Em muốn li hôn."
Lại là câu này, Phó Hành Vân đưa tay day trán, "Tại sao lại muốn li hôn?"
"Phó Hành Vân không tốt với em?"
Lâm Quỳnh đột nhiên không trả lời, khoảng lặng đợi chờ đáp án này khiến anh sốt hết cả ruột.
Hỏi lại lần nữa: "Hắn không tốt với em?"
Lâm Quỳnh lúc này mới lí nhí: "Tốt."
Rồi nói tiếp: "Anh ấy cho em tiền tiêu."
Phó Hành Vân: "Cho em tiền tiêu là tốt với em?"
Lâm Quỳnh hắng giọng một tiếng, "Ừm, em thích nhất là tiền."
Ngón tay khua khua trong không khí, "Anh biết không, tiền mua được nhiều thứ lắm đó."
Phó Hành Vân chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng đột nhiên thấy nguy hiểm, "Trừ Phó Hành Vân ra, còn ai cho em tiền tiêu nữa không?"
"Có nha."
Anh dừng lại một nhịp, "Vậy em có thích không?"
Lâm Quỳnh không chút nghĩ ngợi, "Đương nhiên rồi."
Phó Hành Vân lập tức hít sâu một hơi, "Là ai?!"
Lâm Quỳnh: "Tổ quốc."
"...."
Cậu không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, khi đi học phải cạnh tranh sống chết mới giành được học bổng, là học bổng của nhà nước.
Mỗi lần lấy được tiền, ôm trong lòng mà thấy nặng trĩu, khỏi phải nói thỏa mãn đến nhường nào.
Lâm Quỳnh thỉnh thoảng còn nghĩ, sao số của người khác lại tốt như vậy, sinh ra có cha có mẹ, lại còn có tiền.
Nhưng dần dần, nghĩ thông rồi thì không còn muốn nữa.
Phó Hành Vân nghe xong liền thở phào, sau đó bắt đầu dẫn dắt đối phương, "Nếu như em li hôn, hắn không cho em tiền tiêu thì phải làm sao?"
Lâm Quỳnh say rồi, bàn tính trong lòng điên cuồng vang lên tiếng gảy, không chút phòng bị, "Không sao cả, em có tài sản được chia sau li hôn mà."
Phó Hành Vân: ....
Sau khi nghe được tính toán của cậu, anh im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, Lâm Quỳnh cùng không biết mình cúp máy thế nào nữa, mơ mơ màng màng cùng Vương Trình về khách sạn.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nằm trên giường rên rỉ nửa ngày.
Nhưng cũng may ngày mai mới làm việc, bằng không thì không chịu nổi mất.
Lâm Quỳnh nằm trở cá khô trên giường hồi lâu mới nhổm dậy khỏi giường, sau khi đánh răng rửa mặt chưa bao lâu, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.
Lâm Quỳnh bước ra ngoài, kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm.
"Lâm tiên sinh, chào cậu."
Lâm Quỳnh sửng sốt, "Xin chào."
Người kia còn chưa đợi Lâm Quỳnh hỏi đã giới thiệu thân phận của mình, "Xin chào, tôi là luật sư của Phó tiên sinh, đến để bàn chuyện li hôn với Lâm tiên sinh."
Li hôn?!
Nếu anh muốn nói cái này, vậy thì tôi không rảnh nữa rồi.
Lâm Quỳnh lấy tinh thần, nghiêng người qua, "Mời vào."
Luật sư lịch sự gật đầu, "Làm phiền rồi."
Sau khi đi vào, Lâm Quỳnh rót cho y một ly nước, luật sư không uống mà trực tiếp vào đề.
"Theo như tôi được biết, việc ly hôn là do Lâm tiên sinh đề nghị."
Lâm Quỳnh gật đầu, "Không sai."
Nói rồi căng thẳng hỏi: "Anh nói xem tôi có li hôn được không?"
Luật sư gật đầu, "Đương nhiên, hôn nhân là quyền tự do của mỗi người mà."
Nói rồi lấy ra một tập tài liệu, muốn thay Phó Hành Vân chuyển lời, "Nhưng nếu như Lâm tiên sinh muốn li hôn, vậy thì việc phân chia tài sản sẽ phải chịu thiệt nhiều đó."
Lâm Quỳnh không hề để tâm, "Không sao."
Luật sư nuốt nước miếng, "Có thể chỉ như hạt cát trong sa mạc thôi."
Lâm Quỳnh nghe xong, hai mắt sáng rỡ, "Vậy hả, vậy thì tốt quá."
Doanh nghiệp lớn như của Phó Hành Vân, dù là hạt cát trong sa mạc cũng đủ để cậu sống cả đời.
Luật sư: .....
"Tôi chỉ ví von mà thôi, số tiền Lâm tiên sinh lấy được sau li hôn sẽ ít hơn tưởng tượng rất nhiều."
Luật sư bắt đầu bổ sung thêm.
Lâm Quỳnh: "Vậy có trường hợp không được chia xu nào không?"
Luật sư lắc đầu: "Không đâu, vì đóng góp cho gia đình là chuyện của hai người, anh ấy có, cậu cũng có, như vậy phân chia tài sản mới công bằng."
Lâm Quỳnh thở phào, "Được chia là được rồi."
Luật sư nghe xong liền sửa lại, "Nhưng trên đời làm gì có chuyện công bằng."
"...."
Luật sư: "Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cậu và Phó tiên sinh lại tan vỡ tình cảm vậy?"
Theo như y được biết, tình trạng hôn nhân của hai người rất lí tưởng, không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, cũng không có người thứ ba xen vào.
Lâm Quỳnh lắc đầu: "Không tan vỡ."
Luật sư khó hiểu, "Vậy sao lại muốn li hôn?"
"Vì không có tình cảm."
"...."
Lâm Quỳnh nói đến liền hổ thẹn, trầm ngâm một lúc mới mở miệng: "Những lời tôi nói tiếp sau đây anh có thể chuyển lời đến anh ấy không?"
Luật sư: "Tôi không thể."
Lâm Quỳnh: !
Nói rồi luật sư lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm, "Nhưng nó có thể."
"...."
"Là chuyện gì mà lại khiến cậu không thể đối mặt trực tiếp nói với Phó tiên sinh được?"
Tay Lâm Quỳnh vân vê vạt áo, "Vì hổ thẹn nên không thể nào nói ra."
Cuộc hôn nhân của cậu và đối phương là việc làm hoang đường bắt nguồn từ sự tham tiền, tiếc mạng của cậu.
Cậu cảm thấy cũng đã đến lúc nói cho đối phương biết, nhưng không biết tại sao lại không có đủ dũng khí để nói trước mặt anh.
Cậu sợ, sợ nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, mặc dù chưa từng xảy ra, nhưng Lâm Quỳnh đã nghĩ tới vô số lần, thất vọng, ghét bỏ, phẫn nộ, đau thương...
Cậu biết sau khi nói xong sẽ tự tìm cho mình một cái cớ, nhưng những cái cớ đó suy cho cùng cũng chỉ là "cớ" mà thôi, dù nói gì cũng không thể bù đắp được, cậu cảm thấy đã đến lúc kết thúc câu chuyện hoang đường này rồi.
Phó Hành Vân có quyền được biết những điều này, cho dù số tiền cậu nhận được sau li hôn chỉ có mấy ngàn tệ cũng được, cậu muốn nói chuyện này với Phó Hành Vân.
Nhìn bút ghi âm trong tay luật sư, Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, mở miệng, thốt ra cái tên mà mình đã gọi suốt hơn một năm nay, "Hành Vân."
Sau tiếng gọi này, cậu im lặng hồi lâu mới nói tiếp, "Xin lỗi vì đã lừa dối anh, thật ra ban đầu em kết hôn với anh không phải vì yêu, những lời đó đều là do em nói lung tung hết, em vì tiền nên mới kết hôn với anh."
"Xin lỗi anh."
Nói rồi hít sâu một hơi, "Nhưng cũng vô cùng cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh suốt thời gian qua, anh đã cho em rất nhiều, cũng cho em sống một cuốc sống giàu sang như em từng tưởng tượng."
"Em biết như vậy là không công bằng với anh, nhưng anh đừng nghĩ ngợi lung tung, anh không có lỗi gì cả, đều là lỗi của em, em hư, em hư."
"Khi anh nghe được những lời này, có lẽ sẽ không muốn gặp em nữa, em đảm bảo sau khi li hôn sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, em chắc chắn sẽ biến mất một cách triệt để."
Sau cùng, Lâm Quỳnh không biết nên kết lại thế nào, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh."
Luật sư thấy đối phương đã nói xong, tắt bút ghi âm đi.
Lâm Quỳnh: "Làm phiền anh rồi."
Luật sư xua tay: "Không phiền."
Đối với hành vi sở khanh đểu cáng của Lâm Quỳnh, y chỉ bịt tai giả điếc, dù sao cũng là luật sư, vụ kiện ác nhân thất đức nào mà chưa từng gặp, mấy cái này chỉ bình thường như cân đường hộp sữa thôi.
Nói rồi thu dọn đồ đạc và đứng dậy, "Tôi sẽ giúp cậu chuyển lời tới Phó tiên sinh, cảm ơn sự phối hợp của cậu hôm nay."
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lâm Quỳnh không chống đỡ nổi nữa, nằm bẹp xuống sô pha.
Cậu nói ra hết rồi.
Những lời nói luôn giấu trong lòng đã được nói ra cả rồi, những lời này không biết đã dày vò cậu bao đêm.
Mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy có lỗi với Phó Hành Vân, sự hổ thẹn luôn đè nặng nơi đáy tim, vừa rồi sau khi nói xong, cảm thấy mọi thứ như được dỡ bỏ.
Lâm Quỳnh nằm trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào cây xanh cách đó không xa.
-_-
Phó Hành Vân nhìn bút ghi âm trước mắt mình, ánh mắt tối lại.
"Em ấy bảo cậu đưa cho tôi?"
Luật sư gật đầu: "Lâm tiên sinh có một vài lời không dám nói trước mặt anh, nên mới năn nỉ tôi chuyển lời."
"Cậu ra ngoài trước đi."
Luật sư sau khi cất bước lại có chút do dự, "Phó tổng, có cần giúp anh lấy thuốc qua đây không?"
Phó Hành Vân nhìn y, "Tình trạng hiện tại của tôi rất tốt."
Luật sư do dự một lúc, "Tôi sợ anh nghe xong thì tình trạng sẽ không tốt nữa."
"...."
Không nói cũng biết đoạn ghi âm này có tính đả kích lớn đến nhường nào.
Sau khi luật sư rời đi, Phó Hành Vân nhìn chiếc bút ghi âm hồi lâu, trước khi mở còn suy nghĩ ra một vài phỏng đoán đơn giản.
Lẽ nào Lâm Quỳnh có chuyện gì đó giấu anh?
Hay là làm sai chuyện gì đó?
Cuối cùng vẫn bấm mở, giọng của đối phương chầm chậm vang lên.
Nghe thấy đối phương gọi mình, Phó Hành Vân liền bình tĩnh lại, nhưng càng nghe, tay càng nắm chặt, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi.
Đến khi nghe hết ghi âm, Phó Hành Vân nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, lời của đối phương lởn vởn trong đầu.
Ban đầu kết hôn với anh chỉ vì tiền.
Anh bị Lâm Quỳnh lừa rồi.
Anh nhất thời không biết sự quan tâm của Lâm Quỳnh khi chung sống cùng anh là thật hay chỉ là diễn xuất.
Thật ra ngày kết hôn hôm ấy anh đã biết rõ, đối phương vì tiền nên mới kết hôn với anh, nhưng cuối cùng, sau khi kết hôn lại chìm sâu vào trong từng câu yêu, từng câu thích từ miệng đối phương.
Anh thật sự đã tin Lâm Quỳnh, thật sự tin vào thứ tình cảm được thốt ra từ miệng cậu.
Sau đó giơ tay, gạt đổ hết những thứ trên bàn làm việc xuống dưới đất.
Những món đồ đắt đỏ kia cứ vậy mà vỡ nát, phát ra thứ âm thanh chói tai.
-_-
Hôm sau, 6h sáng Vương Trình đã đến gõ cửa phòng Lâm Quỳnh, "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng đến nơi tổ chức sự kiện."
Lâm Quỳnh mơ màng, mông lung đi thay quần áo, sau đó thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Sau khi ngồi lên xe, Vương Trình nhìn điệu bộ buồn ngủ của cậu, "Cậu kiên trì thêm chút đi, sau hội trường có phòng chờ riêng cho cậu, cậu có thể qua đó ngủ bù."
Lâm Quỳnh nghe vậy mới cố gắng chống mắt lên.
Quả nhiên, vừa đến nơi Lâm Quỳnh đã vùi đầu xuống sô pha.
Nhà tạo mẫu đứng kế bên thấy vậy, "Không tạo mẫu sao?"
Nếu như là người khác cũng thôi đi, nhưng giọng của nhà tạo mẫu này cậu đã quá quen rồi, Lâm Quỳnh giơ tay vò đại tóc mình vài cái.
Nhà tạo mẫu: ...
Sau khi chứng minh được bản thân cậu có thể tự làm, nhà tạo mẫu mới ra khỏi phòng chờ.
Vương Trình ra ngoài lấy bảng lịch trình, đang trên đường về thì nhìn thấy một người đàn ông ở phía trước.
Không phải hắn muốn nhìn, chỉ là đối phương quá hút mắt.
Đối phương vai rộng eo thon, một thân tây trang đen rất cuốn hút, thân hình cao to, vòng eo rắn chắc, là dáng tam giác ngược điển hình.
Sau đó lén liếc mắt nhìn mặt đối phương, không giống những sao nam non nớt đang thịnh hành trong giới hiện tại, mặc dù ngũ quan sắc sảo, nhưng lại không mất đi sự mạnh mẽ và uy nghiêm, toàn thân phát ra thứ hormone đầy nam tính.
Điều kiện ngoại hình quá xuất sắc, nếu như tìm trong giới cũng tìm không ra một người thứ hai có khí chất và năng lượng như vậy.
Nếu như gia nhập giới giải trí, chắc chắn nổi.
Chỉ thấy đối phương đi về phía trước, Vương Trình vốn tưởng đối phương chỉ là đi lòng vòng thôi, không ngờ lại đến cùng một nơi với hắn.
Thấy anh định mở cửa phòng chờ, là một người quản lý, Vương Trình bước lên trước một bước, vốn muốn chất vấn đối phương nhưng cảm giác áp bách đó quá mạnh khiến hắn phải thay đổi ngữ khí, "Anh... Anh tìm ai?"
Phó Hành Vân ngắn gọn súc tích: "Lâm Quỳnh."
Vương Trình nghe thấy vậy, hỏi: "Anh là fan của cậu ấy?"
Phó Hành Vân ngây người, sau đó gật đầu.
Hay lắm, hóa ra là fan lén lút chạy đến đây gặp thần tượng, sau đó đánh giá anh một lượt, không ngờ Lâm Quỳnh cũng có fan trưởng thành như vậy.
Sau đó Vương Trình thăm dò, hỏi: "Anh thích Lâm Quỳnh ở điểm nào?"
"Tất cả!"
Đoàng!
Điên cuồng vậy sao.
Thấy anh cao quý hơn người, nghĩ đến việc Lâm Quỳnh mấy ngày nay vì chuyện li hôn mà đau lòng, u uất, đây không phải là cơ hội tốt để giới thiệu người mới cho cậu sao?
Để đối phương thoát ra khỏi bóng đêm, để cậu ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ.
Bộ tây trang của người này giá trị khổng lồ, vừa nhìn là biết có tiền.
Vương Trình: "Không giấu gì anh, gần đây Lâm Quỳnh của anh có chút chuyện đau lòng."
Anh nghe xong liền nhíu mày, "Tại sao?"
Vương Trình thở dài, "Anh không biết đó thôi, những gì Lâm Quỳnh từng trải qua vô cùng bi thảm."
Phó Hành Vân vừa nghe liền sững người, lẽ nào Lâm Quỳnh đã gặp chuyện gì đó không hay.
"Trước đây cậu ấy lầm đường lạc lối, gả cho một lão biến thái, lão biến thái đó vừa già vừa điên."