Chương 48: Chồng
Lâm Quỳnh ôm cánh tay anh, chỉ vào đĩa thịt thỏ, mặt đầy vẻ đáng thương, "Hành Vân, thật sự là quá tàn nhẫn mà."
Phó Hành Vân: ....
Nhìn cái miệng nhỏ ăn đến bóng dầu của cậu, Phó Hành Vân nhất thời cạn lời, sau đó giơ tay rút một tờ khăn giấy ra lau miệng cho cậu.
Lâm Quỳnh cũng không để bụng, vừa lau xong lại gắp thêm một miếng cho vào miệng.
Phó Hành Vân: ....
Bạch Lạc kinh ngạc nhìn cậu, thốt lên: "Anh..."
Lâm Quỳnh phồng má, "Không cần cảm ơn tôi."
Bạch Lạc: ?
Chỉ thấy Lâm Quỳnh vô cùng thản nhiên, "Chuyện này thật quá tàn nhẫn, hãy để tôi một mình gánh chịu."
Bạch Lạc nhíu mày, "Anh thật là..."
"Tâm địa lương thiện."
Lâm Quỳnh thẹn thùng cười, "Tôi biết mà."
Bạch Lạc: ...
Lâm Quỳnh khi ăn còn tiện thể gắp cho Phó Hành Vân vài đũa, sau đó nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: "Anh nếm thử đi, ngon lắm đó."
"...."
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Không phải nói để cậu một mình gánh chịu sao?"
Lâm Quỳnh chớp chớp mắt, "Chồng chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."
Bạch Lạc nhìn qua, "Lâm tiên sinh xem ra không có chút đau lòng nào."
"Chuyện tàn nhẫn như vậy, tôi sẽ không để Phó tiên sinh làm đâu."
Lâm Quỳnh: "Vậy sao?"
"Đương nhiên."
Lâm Quỳnh ồ ồ, lại bỏ thêm một miếng vào miệng, sau đó ôm cánh tay Phó Hành Vân, "Anh ấy thích kiểu người như tôi."
Cánh tay bị cậu ôm vào lòng, cơ thể anh hơi cứng lại một chút.
Bạch Lạc nghiến răng nhìn Lâm Quỳnh, biết đối phương không phải là cây đèn cạn dầu, cả một bữa cơm cũng không chen vào được câu nào, cũng may không khiến mình trở thành trò cười.
Tôn Kiệt sau khi ra ngoài thì không quay lại nữa, Lâm Quỳnh thấy vậy thì đi tính tiền.
Mặc dù ấn tượng đối với Bạch Lạc không tốt, cũng vẫn nói với người ta một câu tạm biệt rồi mới đẩy Phó Hành Vân rời đi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Lâm Quỳnh không lên xe, mà lên tiếng: "Chúng ta đi bộ về đi, tiện thể đi dạo luôn."
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Ăn no rồi?"
"...."
Lâm Quỳnh đầy vẻ từng trải, "Làm gì cũng phải giữ cho mình một con đường lui."
Phó Hành Vân nhìn quần cậu ướt một mảng, mắt hơi tối lại, "Về nhà trước đi."
Lâm Quỳnh: " Tôi còn phải chạy đêm đó."
"Trong nhà có đồ ăn."
"Vậy về nhà thôi."
"...."
Lời vừa nói xong, Lâm Quỳnh đã nhanh tay lẹ chân giúp anh lên xe, khoảng cách từ khách sạn đến khu nhà giàu kia chỉ có khoảng mười phút đi đường, rất nhanh đã đến.
Lâm Quỳnh sau khi về đến nhà liền giống như một chú chim non vỗ cánh, bay đến bên tủ lạnh lấy một ít điểm tâm.
Ai ngờ lại bị anh chặn lại, gãy cánh giữa đường.
Lâm Quỳnh lảo đảo, quay đầu nhìn Phó Hành Vân, nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?"
Phó Hành Vân: "Cởi quần ra."
Lâm Quỳnh: !!!
Lâm Quỳnh trừng lớn mắt, gần như ngay lập tức túm lấy lưng quần mình, "Như này hình như không tốt lắm."
Phó Hành Vân: ?
Lâm Quỳnh thẹn thùng, "Tôi cứ tưởng tình yêu của chúng ta là tình yêu Plato."
(Plato là nhà triết học cổ đại, tình yêu Plao ý chỉ tình yêu trừu tượng, trong sáng thiên về mặt tinh thần, không nhục dục)
"...."
Ai ngờ anh vẫn lặp lại lần nữa: "Cởi quần ra."
"Không phải là quá nhanh rồi sao, chúng ta mới bên nhau có mấy tháng."
Phó Hành Vân nhướng mày, "Không cởi?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Có được không?"
"Được."
Nói rồi giống như mất kiên nhẫn mà giọng lạnh đi.
Lâm Quỳnh lùi về sau vài bước, một mực túm chặt lấy lưng quần, giống như con gái nhà lạnh bị lưu manh trêu ghẹo vậy.
Giọng Phó Hành Vân lạnh tanh, "Cởi ra."
Lâm Quỳnh nghiêm mặt, "Anh làm nhục tôi."
Anh nhìn cậu, ánh mắt như diều hâu săn mồi.
Lâm Quỳnh bị ánh mắt của anh dọa sợ, hung dữ vậy làm gì.
"Tôi cũng có tôn nghiêm mà!"
"Tự mình cởi" Anh dừng lại một nhịp, "Hay để tôi giúp cậu cởi."
Lâm Quỳnh bướng bỉnh nhìn anh, "Vậy thôi cứ để tôi tự cởi vậy."
"...."
Nói rồi mắt đầu lọ mọ cởi thắt lưng, Lâm Quỳnh lén hí mắt liếc nhìn Phó Hành Vân, không biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng.
Sau đó lên tiếng thương lượng, "Tôi có thể ăn trước không?"
Nói rồi tỏ vẻ đáng thương: "Tôi vừa rồi ăn chưa no."
Nhưng mặt đối phương lại không hề giãn ra, "Cởi rồi lại ăn."
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, run rẩy ngồi trên sô pha, đưa tay giả vờ cởi quần.
Lúc này, giọng nói lạnh tanh của anh vang lên, "Mười, chín..."
Chân mày Lâm Quỳnh giật giật.
ĐM!
Chuyện gì đây.
Sau đó muốn mở miệng nói gì đó nhưng lưỡi cứ như bị đóng băng, "Tôi... Quần này của tôi khó cởi, tôi..."
Anh nhìn cậu với ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt này khiến Lâm Quỳnh lập tức biết được cái gì gọi là cá nằm trên thớt.
"Tám, bảy, sáu..."
Mấy con số này khiến Lâm Quỳnh một lần nữa quay về với nỗi sợ bị phản diện xử chết, "Anh đợi chút, nhanh quá đó, tôi cởi không kịp!"
"Năm..."
Móa!
Lão biến thái!
Tôi cởi còn không được sao!
"Bốn..."
Lâm Quỳnh cúi đầu cởi khóa quần, không biết tại sao nỗi sợ lại dâng trào trong lòng, hoảng loạn không thôi, "Nó kẹt rồi."
"Ba, hai..."
Thấy sắp hết giờ, Lâm Quỳnh liền cắn răng dùng hết sức, khoảnh khắc cuối cùng tạo nên kì tích.
"Một."
"Tôi cởi xong rồi!"
Lâm Quỳnh bị dọa đến mức toát mồ hôi hột, lúc này thân dưới chỉ còn một chiếc quần trong bó sát và một đôi tất trắng.
Phó Hành Vân đi đến, Lâm Quỳnh nhìn vào mắt anh, nuốt nước miếng.
Lâm Quỳnh run rẩy mở miệng, "Tôi hơi lạnh."
"Trong phòng hai mươi tám độ."
"...."
Thấy người đã đến trước mặt mình, Lâm Quỳnh ngồi trên sô pha, định co rúm người lại.
Vừa lùi về sau một bước, ai ngờ bị anh túm cổ chân kéo về, đôi chân đặt lên trên xe lăn.
Mặt Lâm Quỳnh đầy hoảng loạn, "Anh làm gì vậy?!"
Phó Hành Vân nhìn vết rộp đỏ chót trên làn da trắng nõn mà nhíu mày, "Cậu xử lý?"
Lâm Quỳnh nhất thời mờ mịt, "Cái gì?"
"Chân."
Nói rồi anh đưa bàn tay to lớn của mình ấn uống một chút.
"Xuýt..." Lâm Quỳnh gần như lập tức đau đến hít hà.
Móa nó!
Cái lão âm bình này có xu hướng ngược đãi hả, lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, thích chèn ép người bị thương lắm hả.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau, Phó Hành Vân giảm nhẹ lực tay.
Lâm Quỳnh nhìn vết rộp đỏ trên chân, là do trước đó bị Bạch Lạc cầm tách trà không vững đổ lên.
Phó Hành Vân nhìn vào vết rộp đỏ kia, mắt tối lại, "Đau không?"
Lâm Quỳnh giơ tay niết nhẹ một cái, "Ban đầu hơi đau một chút, nhưng..."
Anh ngước mắt lên nhìn, "Nhưng cái gì?"
Lâm Quỳnh thật thà nói, "Anh ấn một cái thì càng đau hơn."
"...."
Phó Hành Vân buông bàn tay đang niết trên đùi cậu ra, sau đó quay người đẩy xe lăn vào nhà bếp.
Khi quay lại, trong tay cầm theo một chiếc bánh làm bằng kem và một túi đá.
Mắt Lâm Quỳnh gần như ngay lập tức nhận ra điểm khác thường, đối phương đặt bánh qua một bên, cầm túi đá phủ lên chân cậu.
Lâm Quỳnh thấy vậy, ngay lập tức thu chân về, anh ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn cậu.
Lâm Quỳnh nhìn túi đá còn đang bốc khói trắng, giải thích: "Cái này quá lạnh, sẽ bỏng lạnh đó."
Phó Hành Vân nghe xong mới quay người đi lấy một chiếc khăn lông.
Lâm Quỳnh nhìn nhất cử nhất động của Phó Hành Vân, "Hành Vân."
"Hửm?"
"Anh tốt thật đó."
Bàn tay đang cầm khăn của anh hẫng một nhịp, lúc này mới phát hiện ra hành động của mình khác thường đến nhường nào.
Lâm Quỳnh ngại ngùng gãi đầu, "Lúc nãy anh dữ như vậy, tôi còn tưởng anh muốn đánh tôi chứ."
Phó Hành Vân: ....
Vừa rồi mọi sự chú ý đều đổ dồn lên vết rộp đỏ trên chân, vết thương được chườm lên, Phó Hành Vân lúc này mới nhìn đôi chân trắng nuột nà của Lâm Quỳnh, mắt lóa lên.
Sau đó đảo mắt nhìn qua chỗ khác, "Nếu như nghiêm trọng thì gọi bác sĩ."
Vứt lại một câu rồi quay đầu đi mất.
Lâm Quỳnh cũng không để bụng, vừa chườm chân vừa ăn bánh kem.
Đợi chườm xong rồi Lâm Quỳnh mới lên lầu về phòng.
Cậu nằm lên giường, chuẩn bị đi gặp Chu Công, điện thoại để kế bên lại đột nhiên rung lên, Lâm Quỳnh cầm lên nhìn một cái, là tin nhắn đến.
Kỷ Nghiêu: "Người chị em, là tôi đây!"
Lâm Quỳnh gõ gõ bàn phím, "Tôi biết, có lưu mà."
"...."
Kỷ Nghiêu: "Dạo này thế nào?"
Lâm Quỳnh: "Cũng không tệ."
Kỷ Nghiêu: "Sắp tới có rảnh không?"
"Lại phải xem mắt?"
"Không phải, dạo này ở trong nhà ngột ngạt buồn chán quá, muốn đi dã ngoại."
Mắt Lâm Quỳnh sáng lên, cậu lớn chừng này rồi mà vẫn chưa đi dã ngoại lần nào, "Có vui không?"
"Đương nhiên rồi, người chị em, tôi còn có thể lừa cậu hay sao, lên núi ngắm sao băng, thế nào, đi không?"
Lâm Quỳnh: "Tôi có một câu hỏi."
"Câu hỏi gì?"
....
"Có thể mang theo người nhà không?"
"...."
Kỷ Nghiêu trực tiếp gọi qua, Lâm Quỳnh bấm nghe máy, nói thẳng, "Tôi mang Hành Vân cùng đi có được không?"
Nếu như bỏ anh lại một mình trong nhà rồi đi dã ngoại, lòng cậu cứ thấy không yên.
Kỷ Nghiêu: "Được thì được đó."
Giọng đối phương hơi ngập ngừng, "Cậu ấy có đồng ý không?"
Từ trận hỏa hoạn đó, tính cách Phó Hành Vân đã thay đổi rất lớn, điều này Kỷ Nghiêu cũng biết, Lâm Quỳnh mặc dù có lòng, nhưng đối phương có thể sẽ không đồng ý.
Hơn nữa còn là lên núi.
Lâm Quỳnh nghe xong, nói: "Vậy ngày mai tôi hỏi thử anh ấy xem sao rồi lại trả lời cô được không?"
Kỷ Nghiêu: "Được."
Thấy thời gian không còn sớm, Kỷ Nghiêu lên tiếng: "Mơ đẹp nhé, người chị em."
Lâm Quỳnh: "Ừm ừm."
Lâm Quỳnh nhắm mắt nằm trên giường, mặc dù còn chưa hỏi Phó Hành Vân xem có đi không, nhưng trong lòng đã nhen nhóm sự mong đợi với chuyến đi lên núi ngắm sao băng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quỳnh vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Phó Hành Vân.
Anh nhìn cậu, "Chân thế nào rồi?"
Lâm Quỳnh bước đến hai bước, "Như anh thấy đó."
"Thân tàn nhưng ý chí kiên cường?"
"Hoàn toàn khỏe mạnh."
"...."
Sau đó hai người cùng nhau xuống lầu, trên bàn cơm, Lâm Quỳnh nhìn sắc mặt của anh, thử dò hỏi, "Nghe nói mấy ngày nữa có sao băng."
Phó Hành Vân lạnh nhạt đáp một tiếng, "Ừ."
Lâm Quỳnh: "Tôi lớn tới chừng này rồi mà vẫn chưa từng thấy."
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, gần như lập tức nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, "Cậu muốn nói gì?"
"Cũng không có gì."
Lâm Quỳnh có chút nũng nịu, "Chỉ muốn hỏi xem anh có đồng ý đi ngắm cùng tôi không."
"Ở đâu?"
"Trên núi."
Mắt Lâm Quỳnh sáng rực, "Ở điểm dã ngoại trên núi, đến lúc đó, có thể ngắm sao băng vào buổi tối."
Nghe đến đây, anh im lặng một lúc, định mở miệng từ chối nhưng đối phương lại chớp chớp đôi mắt đầy chờ mong nhìn anh, lời đã đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống.
"Cậu muốn đi?"
Lâm Quỳnh lập tức gật đầu, "Muốn."
"Ngắm sao băng không phải thường là các ông chồng đưa bạn đời của mình đi hay sao, tôi cũng muốn anh đi cùng, anh không phải cũng là chồng tôi sao?"
Sau đó dịch mông đến ngồi kế bên anh, "Đi không, đi không?"
Phó Hành Vân nhìn mặt cậu, giọng nói gượng gạo, "Tùy cậu."
Lâm Quỳnh biết đối phương nói như vậy là đồng ý, sáp đến ôm lấy cánh tay anh, "Hành Vân, anh tốt thật đó, tôi càng yêu anh hơn rồi nè."
Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh vừa ôm mình vừa nói lời ngọt ngào, có chút ngại ngùng quay đầu qua chỗ khác.
Đáng chết, cậu ấy thật sự rất biết cách khiến mình mềm lòng.
"Hành Vân, anh tốt thật đó, tôi căn bản sẽ không rời xa anh."
Lâm Quỳnh ôm lấy cánh tay Phó Hành Vân, miệng bô bô: "Tôi nguyện đời này ăn cả chay lẫn mặn, để đổi lấy kiếp sau có thể tiếp tục kết hôn với anh."