Chương 72: “Về nhà thôi...”

“Phu quân”

“Chưởng môn”

Đám người Trương Tố Tố hoảng hốt chạy đến chổ Vương Nhất Tự vừa gục xuống.

Lục Thiên Cầm bằng nhanh nhất kéo tay Minh Anh ra, kiếm gác lên cổ nàng, ánh mắt giận dữ.

Triệu Minh Anh ánh mắt vẫn cứ vô hồn, không hề biểu lộ ra một tí cảm xúc nào.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt đứng hai bên Thiên Cầm, che chắn cho chưởng môn cùng mấy phu nhân.

“Doanh muội...mau lên...mau chữa trị cho phu quân” Tố Tố gấp gáp nói.

“Vâng”

Liễu Doanh liền mau chóng vận khí tức, tay phải đặt lên trên vết thương, một luồng sáng từ bàn tay truyền đến vết thương, máu cũng từ từ ngừng chảy.

Tay trái nàng từ từ kéo thanh kiếm ra, ánh mắt Liễu Doanh trở nên ngưng trọng.

Đứng phía sau, Hoa Vi Nghi che miệng, khóe mắt ươn ướt nhìn.

Mộc Phiến La cũng hai tay run run, miệng lắp bắp

“Phu....phu...quân...”

“....” Long Hân Di vẫn bình tĩnh mà quan sát, nhưng trong lòng nàng cũng không kém phần lo lắng cho chưởng môn.

Vài phút trôi qua.

“Sao rồi?”

“Phu quân tình trạng thế nào?”

Liễu Doanh gương mặt âm trầm nói

“Mũi kiếm đâm vào ngực, cũng may là không xuyên qua tim, nếu chỉ lệch một chút thì...Muội đã tiến hành sơ cứu cho phu quân, tình trạng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nữa...”

Đám người thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nghe Liễu Doanh nói.

Chợt lúc này, một luồng hắc khí từ bên trong người Minh Anh tỏa ra, bay lên cao, hiện thành một khuôn mặt.

Đám người ngước nhìn lên, sắc mặt hiển hiện ngưng trọng.

Thiên Ma Hoàng...?

“Hahahaha...”

Gương mặt Thiên Ma Hoàng cười lớn

“Đa tạ ngươi, Viêm Ân Đế, nhờ ngươi mà bản tọa mới được giải thoát, đây xem như món quà bản tọa tặng cho ngươi...”

“Cút!”

Lục Thiên Cầm cả giận, vung Ỷ Thiên Kiếm lên chém đôi gương mặt của Thiên Ma Hoàng.

Gương mặt Thiên Ma Hoàng bị chém dọc, dao động sau đó tan ra, luồng hắc khí cũng tiêu tán đi mất.

Lúc này Triệu Minh Anh cũng từ từ tỉnh táo lại.

Nàng chớp chớp mắt nhìn đám người đang đứng xung quanh mình.

“Các...các ngươi là ai?” nàng hỏi.

“Minh Anh tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh lại rồi...” Tố Tố nhìn Minh Anh nhẹ giọng nói.

“Tỷ bị Thiên Ma Hoàng điều khiển, hắn vừa mới bỏ đi rồi...” Phiến La cũng nói.

“Thiên Ma Hoàng?”

Minh Anh còn đang mơ hồ, thì nhìn thấy Vương Nhất Tự đang nằm đó, máu trên ngực và dưới đất vẫn còn đỏ.

Nàng nhíu mày, nhìn kỹ hắn, sau đó bước đến.

Thiên Cầm trực ngăn lại nhưng Tố Tố vẫy tay ra hiệu không cần.

“Người này, sao lại bị thương? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Minh Anh hỏi.

“Minh Anh tỷ, tỷ không còn nhớ gì sao?” Tố Tố hỏi.

“Ta chỉ nhớ là...mình cùng sư đệ xuống Địa ngục...để tái phong ấn lại...Thiên Ma Hoàng...sau đó thì...”

Minh Anh chợt nhớ ra điều gì đó.

Liền quay qua nhìn khung cảnh xung quanh.

“Đây...đây là Địa ngục...? Chổ này là nơi phong ấn Thiên Ma Hoàng...sao lại?”

Đám người ánh mắt lặng xuống.

“Phong ấn đã vỡ, Thiên Ma Hoàng đã trốn thoát...” Tố Tố nhỏ giọng nói.

“Làm sao có thể...là...là do ta...? Là ta không đủ...khả năng để...phong ấn Thiên Ma Hoàng sao...?” ánh mắt Minh Anh hiện lên thất vọng, nàng ngồi bệt xuống bên cạnh Vương Nhất Tự.

“Ta...sư đệ ta...vì muốn tái phong ấn hắn mà...mà...” nước mắt nàng chảy ra.

“Chuyện này...không phải lỗi do tỷ...là do bọn muội...” Hoa Vi Nghi nhỏ giọng

“Là do...bọn muội...muốn cứu tỷ ra...nên mới giải thoát Thiên Ma Hoàng...”

“Tại sao? Tại sao lại cứu ta? Tại sao lại giải thoát cho Thiên Ma Hoàng?” Minh Anh nói lớn, giọng đầy oán trách.

“Là phu quân muốn cứu tỷ...” Tố Tố nhìn Vương Nhất Tự lúc này đã bất tỉnh.

Triệu Minh Anh quay lại nhìn hắn.

Rõ ràng nàng không quen biết hắn, hắn làm sao lại cứu nàng?

“Tỷ kẹt lại ở Địa ngục đã hơn mấy trăm năm nay, những năm ấy phu quân tìm đủ mọi cách để cứu tỷ ra...” Phiến La nói.

“Ta...ta và hắn không hề quen biết. Hắn sao lại muốn cứu ta?”

Lúc này Thiên lôi Đại trận cũng ngưng lại, màn chắn hộ vệ trận pháp cũng biến mất.

Thiên Ma Hoàng đã thoát ra, trận pháp phong ấn cũng mất hiệu lực.

“Phu quân chính là sư đệ của tỷ, cùng tỷ năm đó đi xuống đia ngục chính là chàng” Liễu Doanh nói.

“Làm sai có thể? Sư đệ ta...không phải người này...Tiểu Mạc...không phải hắn” Minh Anh nhìn Vương Nhất Tự nói.

“Nha đầu”

Diêm La Vương lúc này cũng đi đến bên đám người.

“Diêm La... bệ hạ...” Triệu Minh Anh nhìn Diêm La Vương không nói ra lời.

Diêm La Vương chỉ tay về phía Vương Nhất Tự nói

“Dáng vẻ tuy có khác, nhưng hắn chính là sư đệ của ngươi, chính là Lăng Tiểu Mạc”

Triệu Minh Anh một lần nữa quay nhìn Vương Nhất Tự, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra.

“Làm...làm sao có thể...?”

“Đúng là hắn...”

Diêm La Vương chậm rãi nói

“Lăng Tiểu Mạc lúc trước đã chết, đầu thai chuyển kiếp thành người này...dù trãi qua bao nhiêu kiếp, hắn chỉ có một mục đích duy nhất....là cứu ngươi...”

Lời này nếu do người khác nói ra Minh Anh sẽ không tin, nhưng là do chính miệng Diêm La Vương nói ra, thân là chủ nhân của Địa ngục, làm sao có thể gạt nàng.

Triệu Minh Anh liền bật khóc, ôm chầm lấy Vương Nhất Tự

“Sư đệ...ta...ta...làm khổ ngươi rồi...”

Bốn phu nhân của Vương Nhất Tự khóe mắt cũng ươn ướt.

Còn Trương Tấn thì, hắn khóc chảy cả nước mũi.

“Là ai...là ai đả thương sư đệ ta...?” Vừa khóc Minh Anh vừa hỏi.

“....” bốn vị phu nhân.

“....” ba đệ tử.

“....” Long đường chủ.

“Nha đầu, là ngươi lúc bị Thiên Ma Hoàng khống chế, đã đâm hắn” Diêm La Vương nói.

Diêm La bệ hạ người có cần nói ra không?

Đám người gào thét trong lòng.

“Là ta...là ta sao...?” Minh Anh thất thần.

“Tỷ không cần lo, phu quân đã qua cơn hung hiểm, không còn nguy hiểm đến tính mạng...” Liễu Doanh nói.

“Cũng là ta...cũng là ta liên lụy sư đệ...” Minh Anh nức nở.

“Nếu...nếu tỷ...mà cứ...ôm chặt như vậy...ta...ta sẽ chết...thật đó...” Vương Nhất Tự mở mắt, gắng gượng nói.

“Sư...sư đệ...”

Vương Nhất Tự ngón tay quẹt đi nước mắt trên mặt Minh Anh

“Là ta...Lăng Tiểu Mạc...khụ...khụ...”

“Sư đệ...ngươi đừng nói...ảnh hưởng...đến vết thương...” Minh Anh cầm tay Vương Nhất Tự.

Đám người phía sau nhìn thấy Vương Nhất Tự tỉnh dậy, cũng đã có thể yên tâm phần nào.

“Xin lỗi tỷ...ta...ta không thể giữ...lời...ta không thể để...tỷ phải chịu...khổ ở đây...” Vương Nhất Tự khổ sở nói.

“Mọi việc qua rồi. Đừng nhắc lại nữa...”

Khụ...

Chợt Vương Nhất Tự ho ra một ngụm máu.

“Sư đệ”

“Phu quân”

“Chưởng môn”

Đám người hốt hoảng lao đến.

“Ngươi sao rồi?” Minh Anh lại khóc hỏi.

“Phu quân, đừng làm bọn thiếp sợ...” Tố Tố cũng bắt đầu khóc.

Phiến La, Vi Nghi, Liễu Doanh cũng khóc.

Ba tên đồ đệ cùng Long đường chủ đứng sau lưng bốn phu nhân gương mặt cũng hiển hiện lên lo lắng.

‘Tên tiểu tử này...’ chỉ có Diêm La Vương là vẫn đứng một chổ, gương mặt chả nhăn lấy một nếp.

Khụ...khụ...

Vương Nhất Tự lại ho mấy tiếng, máu nơi khóe miệng cũng chảy ra.

Hắn nắm tay Minh Anh.

“Tỷ không...trách ta...chứ?”

“Không...ta làm sao...lại trách đệ...”

“Sư tỷ...ngươi còn nhớ...năm xưa ta từng nói gì không...?”

“....” Minh Anh.

“Ta...lúc đó...nói là ..sẽ cưới tỷ làm vợ...”

hắn chợt cười khổ

“Nhưng...có lẽ bây giờ...đã trễ...khụ...khụ...”

“Sư...đệ...” Minh Anh nước mắt lã chã.

“....” Lục Thiên Cầm.

Vương Nhất Tự ghì chặt tay Minh Anh

“Sư tỷ...liệu ngươi...có đồng ý...?”

“Ta...ta đồng ý...ta đồng ý...” Minh Anh nắm chặt tay hắn.

“Chưởng môn, người không phải có Trị thương đan sao? Đâu cần phải giả đò như thế” Thiên Cầm bất chợt lên tiếng.

Đám người bỗng chốc như đang ngủ say bị đánh thức.

Làm sao chúng ta lại không nhớ đến Trị thương đan đâu chứ?

Vương Nhất Tự liền bật dậy, lấy ra một viên Đan dược phục dùng, gương mặt chua chát

“Ai nha, nha đầu, ngươi làm hỏng giây phút lãng mạn của bản tọa rồi”

Bốn phu nhân, Long Hân Di cùng ba đệ tử gương mặt trở nên đặc sắc.

Triệu Minh Anh gương mặt ngốc trệ nhìn Vương Nhất Tự.

“Ngươi...ngươi lại lừa ta..?”

Nàng giận dỗi.

Vương Nhất Tự chợt ôm lấy nàng

“Sau này cũng nên đổi cách xưng hô a...”

Triệu Minh Anh, hai tay cũng ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói

“Phu...quân...”

Đám người xung quanh khóe miệng cũng hiện lên nụ cười.

“Phu quân...còn Thiên Ma Hoàng thì sao?” Tố Tố hỏi.

“Các ngươi không cần lo” Diêm La Vương lên tiếng.

“Diêm La bệ hạ, ý người là sao?”

“Thiên Ma Hoàng bây giờ chỉ là thể linh hồn, hắn không thể gây hại cho bất cứ ai cả. Nếu muốn lấy lại sức mạnh lúc trước, hắn cần phải tìm được một thể xác thích hợp để dung nhập, sau đó còn phải tu luyện để lấy lại cảnh giới. Sẽ mất kha khá thời gian”

“Ra vậy”

“Hắn nếu xuất hiện, bản tọa sẽ lại tiêu diệt hắn. Lần này...”

Vương Nhất Tự gằn giọng

“Sẽ để hắn hồn xiu phách tán...”

Sơn môn Minh Vô Thần tông.

Đám người Vương Nhất Tự sau khi tạm biệt Diêm La Vương, liền rời khỏi Địa ngục.

Cổng vào Địa ngục cũng bị Vương Nhất Tự phong ấn lại.

Minh Anh gương mặt âu sầu, nhìn lại nơi từng là nhà của nàng, Minh Vô Thần tông.

Trong lòng nàng hiện rất nhiều cảm xúc.

Những hình ảnh năm xưa của tông môn, chợt như xuất hiện lại trước mắt, như chỉ mới ngày hôm qua.

Đám sư đệ (muội) tập luyện tại Diễn võ tràng, bên trên Thân trưởng lão hai tay chắp sau lưng quan sát...

Nhưng tất cả chỉ còn là một đống đổ nát, hoang tàn.

Tông môn không còn, con người cũng mất đi...

“Minh Anh tỷ...”

Tố Tố đi đến gần “

Tỷ là đang nhớ đến chuyện xưa?”

Minh Anh khẽ gật đầu.

“Tất cả bây giờ đã không còn nữa...” đôi mắt nàng đượm buồn.

“Nàng vẫn còn có ta, còn có mấy tỷ muội, còn cả mấy ngàn đệ tử Thương Sơn phái...”

Vương Nhất Tự đi đến nói.

“Đúng vậy đó. Tỷ vẫn còn có bọn ta mà...” Phiến La cũng nói.

“Ừm” Hoa Vi Nghi gật đầu.

“Đúng vậy” Liễu Doanh nói.

Ba đệ tử cùng Long Hân Di mỉm cười.

“Đa tạ...đa tạ các ngươi...” Minh Anh nghẹn ngào nói.

“Đi nào. Trở về nhà...” Vương Nhất Tự đưa tay cho Minh Anh.

“Ừm...” Nàng nắm lấy tay hắn, mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play