Chương 60: Kẻ thất bại

Minh Vô Thần tông.

Ngoại viện phía sau.

Xoạt xoạt....

Một thanh niên đang cầm chổi quét lá khô.

Ngày nào cũng vậy.

Hắn dậy từ sáng sớm, quét sân, quét từ trước Đại điện ra đến Diễn võ tràng, từ Sơn môn xuống tới Ngoại viện.

Chổ nào có lá khô là có mặt hắn.

Hắn là Lăng Tiểu Mạc, một đệ tử Ngoại môn của Minh Vô Thần tông.

Tu vi cảnh giới của hắn hiện tại là Khai mạch sáu đoạn.

Gia nhập Minh Vô Thần tông đã hơn ba năm, tu vi cảnh giới chỉ tăng lên ba bậc.

Đám đệ tử gia nhập cùng đợt với hắn chỉ ít cũng đã là Võ Sư tám, chín phẩm, thậm chí còn có người được thăng lên làm đệ tử Nội môn.

Đệ tử gia nhập sau này cũng đã vượt hắn rất xa.

Vì thế hắn bị các sư huynh đệ, sư tỷ muội xem như là thứ bỏ đi, là một thứ dư thừa của tông môn.

Minh Vô Thần tông là một Tứ lưu tông môn có tiếng tăm.

Trong nội bộ tông môn có luật lệ: Đệ tử nếu như gia nhập tông môn quá một năm, tu vi cảnh giới không tăng lên, sẽ bị khai trừ.

Hắn cố sức năng nỉ với các trưởng lão, hắn nguyện làm việc của gia nhân để có thể ở lại.

Các trưởng lão cũng thương tình hắn côi cút, không người thân, miễn cưỡng cho phép hắn lưu lại, xem như một người giúp việc mang thân phân đệ tử.

Quét rác, dọn nhà xí, lau chùi đồ đạc, những việc vặt trong Tông môn, cái gì hắn cũng làm.

Cũng đã hơn ba năm, dù là được ở lại tông môn, nhưng hắn không hề có thời gian để tu luyện võ học.

Hằng ngày, chúng đệ tử tu luyện thì hắn lại lên núi kiếm củi, hái thảo dược, đem xuống trấn để bán lấy tiền sinh hoạt hằng ngày.

Tông môn đã không còn chu cấp cho hắn từ hai năm trước.

Hắn cũng không được ở trong Sương phòng như những đệ tử khác.

Phải che tạm một cái nhà tranh nằm trong rừng trúc, phía sau ngoại viện.

“Lăng sư huynh, ta vừa học được chiêu thức mới, có thể cùng ta bàn luận một chút không?”

Một đám bốn năm tên đệ tử đi đến.

Lăng Tiểu Mạc ngưng quét lá, nhìn về đám người, trả lời

“Được”

Bành bành!

Chỉ một hai chiêu, tên sư đệ kia liền đem Lăng Tiểu Mạc đánh nằm sấp xuống đất.

“Sư huynh, đã nhường” tên sư đệ ôm quyền, miệng cười nói.

Lăng Tiểu Mạc chật vật đứng lên, im lặng.

Đám đệ tử nhìn hắn cười giễu cợt.

Quay mặt bỏ đi.

“Tên đó đúng là phế vật a”

“Ba năm gia nhập mà tu vi chỉ mới khai mạch sáu đoạn...haha..”

“Hắn còn không bằng phế vật ấy chứ”

“Các ngươi không được vô lễ a. Dù sao hắn cũng là sư huynh của chúng ta a”

“Hahaha....”

Đám sư đệ đi khỏi.

Lăng Tiểu Mạc tay quệt máu nơi khóe miệng, cầm chổi lên, hoàn thành cho xong công việc.

Hắn đã quá quen với chuyện này.

Ngày nào cũng thế, hắn đều bị đám sư huynh đệ đem ra làm bia luyện tập.

Bị bọn chúng chế giễu, khinh thường.

Hắn đã sớm chai mặt với mấy chuyện này.

“Ai nha. Thật là đau a...”

Hắn vỗ vỗ sau lưng

“Tí nữa lên núi phải hái một ít thảo dược mới được”

Sau khi đã quét sạch Ngoại viện, hắn trở về căn nhà tranh, lấy dụng cụ hái thuốc cùng một cái gùi trở ra.

Đi qua Diễn võ tràng, tiến ra cổng Sơn môn, những đệ tử đang tập luyện nhìn hắn bằng ánh mặt khinh miệt.

“Lăng sư huynh, ngươi định ra ngoài?” một tên sư đệ hỏi hắn.

“Ta định lên núi hái một ít thảo dược”

“Huynh đã dọn dẹp nhà xí sạch sẽ chưa đấy?” tên sư đệ chế giễu hắn.

“Sau khi về, ta sẽ dọn”

“Nhớ dọn cho sạch vào”

Cả đám đệ tử cười lớn.

Lăng Tiểu Mạc cũng không thèm để ý bọn chúng, bước ra khỏi Sơn môn.

“Chủ nhân. Ngươi định kiếp này nguyện làm một tên phế vật hay sao?” hệ thống hỏi.

“Ta không việc gì phải tính toán với cái bọn nhố nhăng đấy” Lăng Tiểu Mạc.

“....” hệ thống.

“Từ lúc ta chuyển sinh, cũng đã trãi qua mấy kiếp, cũng có thể hiểu rõ được cái thế giới này. Nhưng có một chuyện ta không thể hiểu được...”

“Chuyện gì?” hệ thống hỏi.

“Mục đích chuyển sinh của ta đến thế giới này, là để làm gì?”

“Chẳng phải lúc trước ta đã nói rõ ràng còn gì? Chủ nhân muốn làm gì cũng được, không hạn chế, không ép buộc”

“Không lẽ lại đơn giản như thế? Cho ta sống lại, cho ta chuyển đến thế giới khác, mà không hề có mục đích gì?”

“Thiết lập lại trật tự cho thế giới này. Cũng có thể được xem là mục đích” hệ thống nói.

“Thiết lập lại? Hahaha...ta không quan tâm chuyện đó”

“....” hệ thống.

Hôm sau, vẫn như thường lệ, Lăng Tiểu Mạc vẫn dậy sớm, hắn đang quét lá ở Diễn võ tràng.

“Bọn hắn làm gì tập trung sớm thế nhỉ?”

Lăng Tiểu Mạc nhìn hai mươi tên đệ tử đang đứng ở Diễn võ tràng âm thầm nghĩ.

Chốc lát sau, Thân trưởng lão từ Đại điện, đi phía sau là Đại sư tỷ của bọn hắn.

“Hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đến Nhã Cư cốc lịch luyện. Các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Đã đủ thưa trưởng lão” hai mươi tên đệ tử hô lớn, nhưng ánh mắt lại ngước nhìn về Đại sư tỷ.

Nàng là Triệu Minh Anh, đệ tử chân truyền của Tông chủ, cũng là Đại sư tỷ của bọn hắn.

Tu vi cảnh giới đã đạt đến Cửu phẩm Võ Vương.

Tính tình hiền lành, nhan sắc lại nghiêng nước nghiêng thành, là thần tượng của tất cả đệ tử trong Minh Vô Thần tông.

“Minh Anh sẽ cùng đi với chúng ta” Thân trưởng lão nói.

Đám đệ tử ánh mắt sáng rực lên như đèn pha.

“Chúng ta lập tức khởi hành. Không nên chậm trễ. Đi thôi” Thân trưởng lão ra lệnh.

“Vâng” đám đệ tử hô lớn.

Đám người trực đi ra cổng Sơn môn.

“Thân trưởng lão” Lăng Tiểu Mạc gọi với theo, sau đó chạy đến.

“Chuyện gì?” Thân trưởng lão quay lại nhìn hắn.

“Thân trưởng lão có thể cho đệ tử đi cùng không?”

Thân trưởng lão nhíu mày.

Đám đệ tử cũng trở nên ngốc trệ.

“Ngươi muốn đi?”

“Vâng. Từ khi nhập môn đến nay, ta chưa bao giờ lịch luyện ở ngoài tông môn. Ta rất muốn đi một lần” Lăng Tiểu Mạc.

“Sư huynh nên là ở lại quét rác đi” một tên nói.

Đám đệ tử nhìn hắn cười chế giễu.

“Nhã Cư cốc nguy hiểm trùng trùng. Với thực lực của ngươi e là...” Thân trưởng lão lắc đầu.

“Đệ tử sẽ không làm liên lụy đến sư huynh đệ” Lăng Tiểu Mạc chắc cú nói

“Đệ tử có thể mang vác, làm việc vặt, xin Thân trưởng lão chấp thuận”

“Sư thúc. Nếu như sư đệ cũng muốn đi, hãy cho đệ ấy đi cùng. Đệ tử có thể lo cho an toàn của sư đệ” Triệu Minh Anh nói.

Đám sư đệ gương mặt hiện lên đặc sắc.

Đại sư tỷ sao lại xin cho tên đó?

Hay là do thương hại?

Thân trưởng lão sau một chốc suy nghĩ

“Được rồi. Ngươi có thể theo. Nhưng nếu có chuyện nguy hiểm đến tính mạng, ngươi tự chịu trách nhiệm”

“Đệ tử minh bạch” Lăng Tiểu Mạc cúi đầu.

“Đi thôi”.

Đám người liền khởi hành.

Từ Minh Vô Thần tông đến Nhã Cư cốc mất hơn một ngày đường.

Trên đường đi, Lãng Tiểu Mạc đều là vui lòng chạy vặt cho đám người.

Buổi tối nghỉ chân, cũng là hắn đi nhặt củi, kiếm thức ăn, lấy nước.

Đám đệ sư huynh đệ không phải động tay chân làm bất cứ cái gì.

Ban đêm canh gác, hắn cũng xung phong nhận.

Canh ba.

Lăng Tiểu Mạc đang ngồi bên đống lửa canh gác cho đám người đang ngủ say.

“Ngươi cũng nên đi nghỉ đi. Để ta thay cho” Triệu Minh Anh từ phía sau đi tới, sau đó ngồi xuống, đối diện hắn.

“Sư tỷ ngươi nghỉ ngơi đi. Việc canh gác mình ta làm vẫn được”

“Ngày mai sẽ tiến vào Nhã Cư cốc, nếu ngươi không có sức thì không thể đối mặt được với những nguy hiểm trong đó”

Triệu Minh Anh cầm một que đũa, chọt chọt vào đống lửa.

“Sư tỷ. Đa tạ ngươi”

“Vì sao lại đa tạ ta?”

“Đa tạ ngươi vì đã xin cho ta đi cùng. Đa tạ ngươi vì đã không khinh dễ ta”

“Cùng là sư huynh muội đồng môn, bọn hắn cũng là quá đáng, ngươi đừng để tâm làm gì”.

“Ta không để tâm” Lăng Tiểu Mạc cười nói.

“Đúng rồi. Ngươi gia nhập Minh Vô Thần tông cũng hơn ba năm rồi. Tu vi cảnh giới sao lại không có chút tiến bộ?”

“Ta cũng đã rất cố gắng tập luyện, chuyên tâm võ học, nhưng mà... tư chất ta yếu kém...”

“Thế sao ngươi không rời tông môn?”

“Ta không nhà, không người thân thích, tông môn là nơi duy nhất có thể chứa ta...” Lăng Tiểu Mạc hiện lên thống khổ.

“....” Triệu Minh Anh im lặng. Nhìn đăm chiêu vào đống lửa.

“Ngày mai khi tiến vào cốc, nhớ bám sát mọi người, đừng để bị tách ra” Nàng dặn dò hắn.

“Ta sẽ cố”.

Hôm sau, đám người tiến vào trong cốc.

Trên đường gặp rất nhiều húng thú hung dữ.

Thân trưởng lão, Minh Anh cùng với đám đệ tử lập trận cùng tiêu diệt chúng.

Lăng Tiểu Mạc thì ở phía xa quan sát.

Khi hung thú bị giết, hắn sẽ lao đến thu thập Tinh hạch, da, lông và thịt.

Đó là việc hắn được giao.

Hơn nữa ngày, đám người cũng tiến được rất sâu vào cốc, hung thú cũng là giết đi khá nhiều.

“Chúng ta đến bên kia dừng chân một chút” Thân trưởng lão chỉ tay đến bờ suối cách hơn một trăm thước.

“Này. Nhanh tay nhanh chân lên. Làm gì mà chậm như rùa vậy?” một tên sư huynh nhìn Lăng Tiểu Mạc đang xẻ ngực Địa Viêm Lang quát lớn.

“Đây đây. Ta đến liền đây” Tiểu Mạc đưa tay vào lấy ra một viên Tinh hạch nói lớn.

Đám người dừng chân bên bờ suối sửa sang lại y phục đã dính đầy máu hung thú.

Ngồi trên một tảng đá, Thân trưởng lão căn dặn

“Chúng ta đã tiến vào rất sâu bên trong cốc, đám các ngươi lúc nào cũng phải đề phòng, không được lơ là cảnh giác”

“Rõ” Đám đệ tử hô lớn.

Triệu Minh Anh chọn một nơi sạch sẽ dưới tán một cây lớn gần đó để ngồi nghỉ.

“Nước suối rất mát. Sư tỷ, ngươi cũng dùng một chút a”

Lăng Tiểu Mạc đi đến, đưa cho nàng một bình nước.

“Đa tạ..”

Nàng với tay nhận lấy bình nước.

Bịch!

“Tránh ra!”

Một tên sư huynh đi đến, đạp vào hông Lăng Tiểu Mạc, làm hắn té nhào ra bên, bình nước cũng rơi xuống, đổ hơn một nữa.

Tên sư huynh lườm hắn một cái.

Sau đó quay về Minh Anh

“Đại sư tỷ. Bình nước của hắn bẩn lắm. Hay là dùng của ta đi”

“Ta không cần”

Minh Anh đứng dậy, nhặt bình nước của Lăng Tiểu Mạc lên nói

“Bình nước này là của ta. Ta nhờ sư đệ hắn lấy nước dùm. Ngươi lại cố tình làm đổ nó?”

Tên kia sắc mặt trở nên xanh xao, xua xua tay nói

“Không. Ta không cố tình. Chỉ là vô ý va trúng sư đệ thôi”

“Ngươi còn chối?” Minh Anh nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm nghị.

“Sư tỷ...chỉ là hiểu lầm thôi” Lăng Tiểu Mạc đứng dậy, phủi phủi y phục nói.

“Đúng...đúng vậy Đại sư tỷ” tên kia cũng phụ họa.

Minh Anh hừ lạnh một cái.

Tên kia liền nhanh chóng rời đi chổ khác, trước khi đi còn không quên lườm Lăng Tiểu Mạc một cái.

“Ngươi cứ như vậy, bọn hắn sẽ được nước làm tới thôi” Minh Anh nhíu mày nhìn Lăng Tiểu Mạc.

“Ai nha. Ta cũng đã quen rồi. Sư tỷ không cần lo...”

“Ta có thể thay ngươi giáo huấn hắn một trận...”

“Sư tỷ, vậy còn sau đó thì sao? Tỷ thay ta giáo huấn hắn, khi quay trở lại tông môn, ngày tháng sau này ta phải sống thế nào đây?” Lăng Tiểu Mạc cười khổ

“Sư tỷ đâu thể nào cứ nhất trực ở cạnh ta được...”

“....” Minh Anh.

“Để ta lấy bình nước khác cho tỷ” Hắn cười nói.

Đám người lại tiếp tục lên đường.

Bọn hắn đi ngang qua một nơi thưa thớt cây cối, mặt đất ẩm ướt.

Ruỳnh...ruỳnh...

Đi vào sâu một chút, đám người bất chợt cảm thấy đất dưới chân mình bắt đầu rung chuyển.

Tất cả đều lăm lăm vũ khí trên tay, tụ vào nhau, cảnh giác cao độ.

Mặt đất dần nứt ra.

Một bộ xương khổng lồ, cao đến bảy, tám thước, toàn thân giáp trụ, cầm một thanh đại dao cực lớn, dần dần trồi lên.

Thân trưởng lão cùng Minh Anh nhăn mặt nhìn bộ xương.

Đám đệ tử gương mặt trở nên đặc sắc.

Khô... Khô Lâu Vương....

Đây không phải nghĩa địa, không phải nơi chôn cất người chết, làm sao lại xuất hiện loại này Ma thú?

Đám người còn chưa hết ngạc nhiên, liền một chấn động lớn phát ra phía sau lưng.

Một con Khô Lâu Vương thứ hai xuất hiện, một tay cầm một cây kiếm dài, một tay cầm cái khiên lớn.

Đám đệ tử gương mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

Tận...tận hai con Khô Lâu Vương...

“Tất cả bình tĩnh, lập trận” Thân trưởng lão hô lớn, bộc phát ra khí tức.

Đám đệ tử hai chân run run, lập tức hợp thành đội hình.

Tên Khô Lâu Đao Vương vung một đao quét ngang đám người.

Đùng!

Thân trưởng lão đưa kiếm trước thân đón đỡ, liền bị một đao đánh văng ra năm sáu thước.

“Sư thúc...” Minh Anh lo lắng gọi.

“Ta...không sao” Thân trưởng lão đứng dậy nói.

Mạnh... mạnh thật...

Thân Quý Tấn là trưởng lão của Minh Vô Thần tông, tu vi cảnh giới đã là Võ Hoàng Nhị phẩm, nhưng đón một đao của Khô Lâu Vương cũng khá chật vật.

Lại nói, Ma thú so với hung thú bình thường mạnh hơn rất nhiều.

Đây lại là Khô Lâu Vương, một Ma thú đầu lĩnh, sức tấn công và phòng thủ rất cao, có thể so sánh với Lục, Ngũ Võ Hoàng.

Ấy thế mà ở đây xuất hiện tận hai con.

“Rắc rối rồi đây” Thân trưởng lão nhíu mày.

“Tất cả rút lui” Thân trưởng lão hô lớn.

Đám đệ tử trực vận thân pháp định nhảy đi, thì Khô Lâu Kiếm Vương liền chặn đường thoát, dồn đám người đến gần một miệng hang sâu hoắm.

Đám người bị chia cắt ra.

Thân Quý Tấn đang bận chiến đấu với Khô Lâu Đao Vương, không thể bận tâm đến đám đệ tử.

Khô Lâu Kiếm Vương vung một kiếm chém xuống, đám đệ tử liền rất nhanh né tránh, để lại dưới đất một vết cắt lớn.

“Tất cả cùng tấn công” Minh Anh hét lớn, lao đến Khô Lâu Kiếm Vương.

Đám sư đệ cũng cầm kiếm lao đến.

Đánh cũng chết, không đánh cũng chết, liều vậy.

Coooong...!

Minh Anh cầm kiếm chém vào xương tay của Khô Lâu Kiếm Vương, nhưng không hề gây ra được một vết xước nào.

Nàng liền bị Khô Lâu Kiếm Vương gạt phăng ra xa năm, sáu thước, tay run run đau buốt.

Đám sư đệ cùng tấn công tới, nhưng mà tất cả đều bị Khô Lâu Kiếm Vương dùng khiên chặn hết.

Lăng Tiểu Mạc lúc này lui lại phía sau, gần kề miệng hang.

Khô Lâu Kiếm Vương một khiên gạt hết đám người văng ra xa mươi thước.

Mười mấy tên đệ tử bị hất văng đi.

Sau đó nó quét ngang một đường kiếm hướng về phía Lăng Tiểu Mạc.

“Cẩn thận!”

Minh Anh liền lao đến đứng trước Lăng Tiểu Mạc, dùng kiếm đón đỡ.

Bang!

Đường kiếm của Khô Lâu Kiếm Vương chém đến, hất văng hai người rơi xuống hang động.

“Sư tỷ!”

“Minh Anh!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play