Chương 100: Thầy trừ tà Seichi Yamato
Câu lạc bộ Taekwondo, trường Takamida.
Seichi và Kazari đứng đối diện, cách nhau năm, sáu thước.
Xung quanh, và bên ngoài chật kín học sinh đến xem.
“Có chuyện gì thế?”
“Là... nữ thần Kazari...”
“Nghe bảo Kazari sama thách đấu với tên kia”
“Hả? Tên kia là ai thế?”
“Tao nghe nói là Seichi Yamato, lớp 1-4”
“Là năm nhất sao? Sao chị Kazari lại thách đấu với một tên năm nhất chứ?”
“Hơn nữa, chị ấy là trụ cột của đội tuyển quốc gia. Tên kia làm sao lại có tư cách đấu với chị ấy?”
“Hay là tên đó đắc tội gì với Kazari sama”
“Cái gì? Dám đắc tội với nữ thần Kazari của chúng ta? Tao sẽ giết nó”
Học sinh bàn tán rôm rã xung quanh.
Một số giáo viên cũng tò mò về trận đấu này.
Kazari Matsu, một tượng đài võ thuật của trường Takamida, niềm tự hào của đội tuyển Taekwondo Quốc gia, là nữ thần xinh đẹp trong lòng của tất cả nam sinh trong trường.
Trước Kazari còn là năm nhất, những học sinh thách đấu với cô ấy đều phải nhập viện vì đa chấn thương, dù là năm hai, năm ba, tất cả đều gục ngã dưới chân Kazari.
Cuối cùng chẳng còn ai dám thách đấu với cô ấy.
Hiện tại Kazari đang là năm ba, thực lực càng mạnh hơn trước rất nhiều.
Chỉ có những đứa não phẳng mới thách đấu với một Đệ tứ đẳng Taekwondo.
Vậy mà hôm nay, một thằng nhóc năm nhất không biết sống chết lại dám thách đấu với Kazari???
“Kazari senpai...chúng ta sao lại phải đấu với nhau?”
Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc.
“Seichi kun cũng không hề biết võ, cậu ấy làm sao có thể đánh lại chị được?” Hahari đứng phía sau bênh vực Seichi.
《Đúng. Đúng》
“Nếu cậu ấy có đắc tội gì với chị, xin chị hãy bỏ qua cho cậu ấy” Akami nói.
“Im lặng!” Kazari hô lớn.
Bầu không khí bỗng dưng im bặt.
Không ai dám hé răng nữa lời.
Đây là áp lực của nữ hoàng, uy nghi của một nữ thần.
“Cậu”
Kazari chỉ tay vào Seichi
“Cậu lấy cắp của tôi một thứ. Trận này nhất định phải đánh”
“Hả?”
Seichi khóe miệng hơi giật
“Em lấy cắp thứ gì của chị chứ hả?”
“Còn chối!” Kazari giận dữ.
Những học sinh đến xem càng lúc càng đông, nhưng không ai dám nói lời nào, chỉ dám nghĩ thầm trong đầu.
“Seichi kun, làm sao lại lấy cắp gì của chị chứ?” Yuri nói lớn.
Seichi giơ tay ra hiệu cho Yuri, nàng hiểu ý liền không nói nữa.
‘Cô gái này là có ý gì?’ Seichi nghĩ.
“Đánh cũng được. Nhưng thắng thua thì sẽ thế nào?” Seichi hỏi.
“Nếu tôi thắng, cậu phải làm nô lệ cho tôi” Kazari nói.
‘Hả???’ Seichi khóe miệng co giật.
“Nếu tôi thua, tùy ý cậu, thế nào?”
“Được. Cứ vậy đi”
“Thầy Mastamo, nhờ thầy làm trọng tài cho trận đấu”
Kazari quay sang giáo viên chủ nhiệm của CLB nói.
Thầy Mastamo gật đầu, tiến vào giữa căn phòng, nhìn hai đối thủ.
Thực ra Kazari không hề có ý muốn tổn hại đến Seichi, cô ấy yêu Seichi, yêu ngay cái nhìn đầu tiên.
Nhưng, cô ấy là người luyện võ, đâu thể cứ thế mà chạy đến nói với người ta rằng mình yêu cậu.
Không được, điều đó tuyệt đối không được.
Bố Kazari đã từng nói
“Kazari này, nếu sau này con thích một chàng trai nào đó, hãy đưa cậu ta lên võ đài, để xem cậu ta có xứng đáng với con hay không.
Chỉ có võ thuật mới phản ánh đúng bản chất của một con người....”
Đó là lý do cuộc đấu này xảy ra.
‘Cậu ấy nhìn có vẻ không biết võ thuật, có lẽ mình không nên ra tay nặng quá.
Không! Không thể ra tay.
Mình có thể nhường cho cậu ấy thắng...mình làm được...mình sẽ nhường Seichi thắng...’ Kazari suy nghĩ trong đầu.
“Bắt đầu” Thầy Mastumo hô lớn.
Kazari thủ thế.
Seichi thì...vẫn đứng như thằng ngốc.
“Yuri san, Seichi sẽ ổn chứ?” Hahari lo lắng.
《Nhìn anh ấy...như thế...sao mà có thể...đánh với...quái vật được?》
“Chỉ sợ Seichi sẽ không chịu nổi đòn đầu tiên của chị ấy” Akami ảm đạm nói.
“Không. Seichi kun nhất định sẽ thắng” Yuri tự tin nói.
“Hả?” 《Hả?》 Cả ba người ngạc nhiên.
“Làm sao có thể chứ?”
“Đúng vậy. Seichi làm gì biết tí võ nào...” Akami nói.
“Các cậu xem sẽ biết” Yuri mỉm cười.
Kazari rất nhanh lao đến với một cú đá cao.
Xoạt...
Seichi nhẹ nhàng lách người né tránh.
‘Hả? Cậu ấy có thể né được sao? Lại còn nhẹ nhàng như thế?’ Kazari ngạc nhiên.
Kazari liền xoay người, thực hiện một động tác đá xoay.
Seichi cũng không di chuyển nhiều, cúi người né tránh.
Nói thì chậm, nhưng hai đòn vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nếu là người bình thường, chưa từng tập võ, sẽ bị hạ ngay đòn đầu tiên.
Nhưng Seichi vẫn bình an vô sự.
Nhưng ba đòn vừa rồi không thể nào chạm được tới Seichi.
‘Sao có thể chứ?’
Điều này không có gì lạ.
Seichi hiện tại sau khi trang bị Excalibur và học được kỹ năng Kẻ thống trị bóng tối, thì tất cả thuộc tính đã tăng lên rất nhiều.
Năng lực của cậu ấy, đã vượt xa ngưỡng người bình thường.
Thậm chí, nếu bây giờ cậu ấy nghiêm túc, Kazari e rằng sẽ rất chật vật.
“Cậu chỉ biết né thôi sao?” Kazari nói.
“À thì... trước giờ em không đánh con gái. Nhất là với một người xinh đẹp như chị...”
Trái tim Kazari khẽ rung lên.
‘Cậu ấy khen mình sao?’
Trái ngược với cảm giác đó, đám nam sinh xung quanh đang vô cùng tức giận.
Kazari không nói thêm.
Liền lao đến.
Nhảy lên cao, chân phải nhằm hướng vai Seichi đá đến.
Seichi rất nhanh lại cúi người né tránh, nhưng lần này cậu không để Kazari kịp thời phản ứng, lách ra phía sau lưng Kazari.
Kazari vừa chạm đất, liền bị Seichi gạt chân, mất thăng bằng, ngã về sau.
Kazari nhắm mắt chịu đựng cú ngã.
Nhưng mà...
Lại được Seichi đỡ lấy.
Seichi một tay choàng sau lưng Kazari, tay kia nắm lấy tay cô ấy.
Gương mặt cả hai gần sát nhau.
“Đã nhường” Seichi mỉm cười.
Kazari đỏ mặt.
Bối rối.
Liền lập tức đẩy Seichi ra.
“Cậu thắng”
Kazari nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi CLB.
Cả đám học sinh cùng giáo viên ngây ra như phỗng.
“Cái tình huống gì vừa mới xảy ra thế?”
“Kazari sama thua sao?”
“Gì kì vậy?”
“Có thấy tên kia đánh đấm gì đâu chứ?”
Ngay cả Hahari, Yoshimoto, Akami cũng ngốc trệ.
Chỉ có Yuri là người duy nhất hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng mỉm cười nhìn Seichi.
Tin tức nam sinh năm nhất chiến thắng nữ thần Taekwondo Kazari nhanh chóng lan ra khắp trường.
Có học sinh vừa nghe được tin liền ngất xỉu.
Có người gào thét.
Có người lại không tin đó là sự thật.
Cũng có người trở nên thù địch vô cớ với Seichi.
Nam có, nữ cũng không ít.
Bỗng dưng chỉ trong một vài giờ, cả ngôi trường không ai là không biết tới cái tên Seichi Yamato của lớp 1-4.
Giờ tan học.
Nhóm Seichi đứng ở cổng trường, đợi xe đến.
“Là hắn kìa”
“Đó là Seichi Yamato, là cái thằng đã đấu với Kazari sama lúc trưa”
“Thật sao? Nhìn thằng đó không giống như người tập võ. Làm sao có thể thắng Kazari sama chứ?”
Hàng loạt lời bàn tán nhắm vào Seichi.
Trong đám học sinh, có một ánh mắt thù hằn nhìn thẳng vào Seichi, chính là Hội trưởng Hội học sinh.
Hắn rất ghét, nói đúng ra là hận Seichi.
Ngày khai giảng Seichi đã làm hắn bẽ mặt trước tất cả học sinh, mối thù này hắn sẽ tìm cách trả, hắn lúc nào cũng chờ đợi cơ hội.
Nhóm của Seichi không hề để tâm đến những lời bàn tán kia.
Sau khi xe đến, cả nhóm liền bước lên, hướng thẳng đến nhà của Hanna.
Reeng...reeng...
Akami bấm chuông nhà Hanna.
“Cháu lại đến đấy à, Akami kun?” mẹ Hanna ra mở cửa.
“Vâng ạ. Hôm nay cháu có dẫn theo một người bạn” Akami nói.
“Chào cô, cháu là Seichi Yamato”
“Chào cháu. Hai đứa vào đi”
Akami và Seichi ngồi ở phòng khách, đối diện với mẹ Hanna.
Trông gương mặt bà rầu rĩ nhợt nhạt, quầng mắt thâm lại.
“Cô Fuuky, Hanna bạn ấy đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?” Akami hỏi.
Mẹ Hanna rót nước cho hai người.
Giọng nói buồn bã trả lời.
“Con bé vẫn như vậy, thậm chí càng ngày càng tệ hơn...đêm qua con bé la hét suốt đêm, đến sáng lại trở nên...” bà Fuuky không kìm được nước mắt.
“Xin lỗi hai cháu” bà Fuuky lấy khăn lau đi nước mắt.
“Không sao đâu ạ” Akami nói.
“Hanna la hét vào ban đêm, tinh thần hoảng loạn, sợ hãi, và luôn nhắc về một người nào đó. Cháu nói có đúng không?” Seichi nghiêm túc nói.
Bà Fuuky giật mình, nhìn cậu nhóc trước mặt.
“Sao...sao cháu biết...?”
“Bạn cháu là...một nhà trừ tà. Hôm nay cháu đưa bạn ấy tới là vì chuyện của Hanna...” Akami gắng gượng nói.
“Thầy trừ tà...? Còn trẻ như thế mà...lại là thầy trừ tà sao?”
Đôi mắt vô hồn, quầng mắt thâm đen.
Ngồi ôm gối, nép sát vào góc phòng.
“Hanna, là tớ đây. Là Akami đây. Cậu nhận ra tớ không?”
Akami lo lắng đi đến chổ Hanna.
Hanna vẫn ngồi nguyên, không phản ứng.
Dường như cô ấy không hề cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
‘Đây là...?’ Seichi nhíu mày.
Một sợi dây màu đỏ tựa như sợi chỉ hiện trên trán của Hanna, kéo dài ra phía cửa sổ, hướng xa ra bên ngoài.
Với tác dụng của Vùng đất Hoàng đế, chỉ một mình Seichi có thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ kia.
“Có thể là Hanna bị ai đó kiểm soát tinh thần bằng sợi chỉ đỏ kia”
hệ thống nói
“Nếu cắt đứt nó, có thể Hanna sẽ tỉnh lại”
‘Dùng Excalibur được không?’
“Chắc chắn”
Seichi quay lại nhìn bà Fuuky.
“Cháu có thể giúp được bạn ấy. Nhưng cháu cần ở riêng với bạn ấy. Cô và Akami có thể ra ngoài một chút được không?”
Bà Fuuky hơi do dự.
“Cô Fuuky, hãy tin Seichi” Akami nài nỉ.
“Được rồi. Nếu có thể giúp được con bé, vậy nhờ cháu....”
“Vâng” Seichi gật đầu.
Sau khi bà Fuuky và Akami ra khỏi phòng.
Seichi liền lấy ra Excalibur.
Một kiếm chém đứt sợi chỉ kia.
Sợi chỉ đỏ bị cắt đứt liền lập tức biến mất.
Seichi nhanh chóng thu lại kiếm.
Không còn bị kiểm soát tâm trí, Hanna hét lớn lên một tiếng sau đó ngất đi.
Akami và bà Fuuky đứng bên ngoài cửa, nghe tiếng hét của Hanna, liền lập tức lao vào phòng.
Nhìn thấy con gái nằm trên sàn, dự cảm không lành, bà Fuuky liền chạy đến, đẩy Seichi ra, vội vàng ôm lấy Hanna.
“Hanna, con ơi? Con sao vậy?”
bà lo lắng gọi con gái
“Cậu kia, cậu đã làm gì con gái tôi hả?”
bà liền quay qua Seichi, giận dữ quát lớn.
“Seichi, cậu đã làm gì thế hả? “ Akami cũng lo lắng đi đến.
“Con gái tôi có chuyện gì...tôi liều mạng với cậu...” ánh mắt giận dữ của bà Fuuky chằm chằm nhìn Seichi.
“....” Seichi.
Nhưng bất chợt một bàn tay yếu ớt nắm lấy cánh tay của bà Fuuky.
“Mẹ...con...con...không...sao rồi...”
Bà Fuuky giật mình, nhìn Hanna, nước mắt tuôn ra.
“Hanna...con...con...tỉnh rồi...sao?”
Hai mẹ con ôm chằm lấy nhau.
“Con...con...đói bụng...” Hanna yếu ớt nói.
“Được...được...mẹ sẽ đi nấu cháo cho con ngay...”
“Tốt...tốt quá rồi..” Akami nhìn Hanna, ánh mắt trực ứa lệ.
Hơn nữa giờ sau.
Hanna sau khi ăn cháo xong, đang nằm nghỉ trên giường.
Bà Fuuky ngồi cạnh, âu yếm nhìn con gái.
Bà đã rất khổ sở khi nhìn thấy con gái trở nên như thế.
Lòng bà đau nhói khi nghe con gái la hét mỗi đêm.
Nhưng bây giờ bà đã thấy nhẹ lòng, bà muốn ở thêm chút nữa với con bé.
Akami và Seichi thì đang ngồi ở phòng khách.
“Seichi kun, xin lỗi vì đa nghi ngờ cậu...” Akami hối hận.
“Không trách cậu được. Cậu cũng chỉ vì lo cho Hanna thôi, không phải sao?”
“Nhưng mà...là anh em với nhau...tớ không nên nghi ngờ cậu mới phải...”
“Nếu như cảm thấy có lỗi, cậu có thể đãi tớ một chầu Ramen sau khi chuyện này kết thúc”
Akami tươi rói hẳn lên
“Gì chứ? Mười chầu cũng được”
Seichi giơ ngón tay lên nói
“Tất nhiên, phần của Yuri, Hahari và Yoshimoto cũng là cậu thanh toán”
Trong lòng cảm thấy áy náy.
Bà đi tới trước mặt Seichi, cúi gập người.
“Cảm ơn cháu vì đã giúp con gái cô”
Seichi vội đứng dậy
“Cô không cần làm thế đâu...”
“Không. Cháu là ân nhân của gia đình cô. Đây là chuyện cô phải làm”
Xoạch...
Tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân vội vã bước vào trong.
“Bà nó ơi...Hanna tỉnh lại rồi sao...?” là giọng nói của bố Hanna.
Sau khi Hanna tỉnh lại, bà Fuuky đã gọi điện cho ông Tokiyama - bố Hanna.
Biết tin con gái đã khỏe lại, ông lập tức sắp xếp công việc, nhanh chóng lao nhanh về nhà.
“Seichi, cảm ơn cháu. Chúng ta nợ cháu” ông Tokiyama ngồi ở ghế Sopha, cạnh bà Fuuky, nói.
“Hanna là bạn của Akami, thì cũng là bạn của cháu. Đây là việc cháu nên làm. Hai cô chú đừng để tâm”
“Cháu đúng là người tốt, Seichi kun”
“Phải rồi, rốt cuộc là Hanna đã gặp phải chuyện gì?” Akami hỏi Seichi.
Seichi trầm ngâm, cầm ly nước lên, uống một ngụm.
“Là do ác linh gây ra”
Gương mặt hai bố mẹ Hanna cùng Akami hiển hiện lên chút sợ hãi.
“Ác.. ác linh...?”
Seichi gật đầu.
“Đúng vậy ạ. Có thể Hanna đã gặp phải ác linh, và bị nó trói buộc linh hồn.
Khi nãy, cháu đã cắt đứt đi sự trói buộc ấy, vì thế Hanna mới tỉnh lại...”
Akami khóe miệng hơi run
“Nói vậy, liệu Hanna có còn nguy hiểm không?”
“Không. Tạm thời thì không”
“Ý cháu là sao khi nói tạm thời?” bố mẹ Hanna lo lắng hỏi.
“Mất đi liên kết, chắc chắn ác linh kia sẽ nhận ra. Có thể nó sẽ tìm đến Hanna một lần nữa”
“Vậy... vậy phải làm sao?”
Cả bố mẹ Hanna và Akami cùng đồng thanh hỏi.
“Mọi người yên tâm. Tối nay cháu sẽ tiêu diệt nó. Không để nó làm hại ai nữa”
“Tiêu...tiêu diệt ác linh...?”
Seichi gật đầu cười nói
“Đúng ạ. Cháu dù sao cũng là một thầy trừ tà mà”
“.....” Akami.
“Liệu có nguy hiểm không?” ông Tokiyama hỏi.
“Tiêu diệt ác linh chắc chắn là nguy hiểm. Nhưng đây là việc của một thầy trừ tà. Cháu không thể vì sợ nguy hiểm mà bỏ mặc được”
“.....” ông bà Tokiyama ánh mắt lo lắng nhìn Seichi.
“Cô chú yên tâm. Cháu sẽ ổn thôi. Hiện tại Hanna vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều, cô chú nên chú ý tới cậu ấy thật nhiều”
Ông bà Tokiyama gật đầu
“Cô chú hiểu rồi”
Seichi kéo Akami đứng lên
“Vậy cháu xin phép. Cháu còn phải chuẩn bị mọi việc cho tối nay”
Akami hiểu ý cũng nói
“Cháu...cháu cũng xin phép ạ”
Seichi cùng Akami bước ra khỏi nhà, xe cũng vừa tới.
Yuri, Hahari và Yoshimoto cùng xuống xe.
Theo sau là thư ký Lee.
“Seichi kun, mọi chuyện sao rồi?” Yuri.
“Anh có giúp được Hanna không?” Hahari.
《Đã giải cứu công chúa thành công?》Yoshimoto.
Seichi khóe miệng co giật.
“Nào nào...từ từ thôi. Hanna san giờ đã ổn rồi”
“Vậy tốt rồi” Hahari.
“Em biết là anh sẽ làm được mà” Yuri.
《Đúng là chàng hiệp sĩ của ta》 Yoshimoto.
Seichi quay qua nói với Lee MinYing.
“Thư ký Lee, nhờ cô đưa bọn họ về nhà”
“Còn cậu chủ?”
“Tôi muốn đến Công viên giải trí Sunny Land”
“Đã hiểu” Lee MinYing gật đầu .
“Hả? Anh tính đi công viên giải trí một mình sao?” Yuri hỏi.
“Ừm...anh phải tiêu diệt con ác linh này” Seichi gật đầu.
“Không được. Như thế sẽ rất nguy hiểm” Hahari ngăn lại.
《Đối phương là quái vật. Không thể đi》Yoshimoto.
“Không thể để nó làm hại người khác được”
“Nhưng mà lần trước anh xém chút đã mất