Các bạn ở lớp mười lăm rất hoài nghi. Sao lớp của họ lại có người được xếp vào lớp năm? Nhưng mà sau khi thảo luận xong thì đều bỏ cuộc, với họ mà nói, đây chính là nguồn cổ vũ to lớn.
Có người trong một lần tiến bộ nhiều như vậy, có phải nếu họ cũng cố gắng thì sẽ có cơ hội tốt như vậy không?
Người có thể đỗ vào trường Nhất Cao, cho dù là thành tích đứng hạng bét, nhưng nếu học ở những trường phổ thông bình thường thì cũng sẽ trở thành người đứng đầu. Dù sao, họ cũng là những người có chí tiến thủ.
Ngày trước, họ nghĩ rằng thành tích kém nhiều như vậy thì làm thế nào mà tiến bộ được, áp lực cũng lớn. Nhưng mà bây giờ họ thấy một tấm gương, tấm gương tiến bộ ở ngay bên cạnh họ.
Học sinh lớp năm cũng vô cùng kinh ngạc: “Thế mà có người chuyển từ lớp mười lăm đến.”
“Đó không không phải là lớp bét trường sao.”
Mỗi lần xếp lớp đều có người tiến bộ, cũng có người thụt lùi, nhưng mà từ lớp xếp cuối mà nhảy được lên lớp hạng hai thì cũng đủ khiến họ kinh ngạc không thôi.
Bọn họ đều bất ngờ, người như thế lại ở xung quanh họ: “Chẳng lẽ là do đợt khi cuối cấp hai không thi tốt.”
“Lần đó không phát huy tốt mà lần thi này mới thực sự là trình độ của họ.”
Đặng Uân và Cố Nhạc Di đeo cặp sách chuẩn bị vào lớp liền nghe được chủ đề nói chuyện của các bạn học.
Nếu không phải lớp mười lăm và lớp năm vốn không cùng một tầng, cả hai thật sự sẽ nghi ngờ về việc các bạn học đã trao đổi tin tức. Nếu không làm sao có thể đều đoán trong kì thi cấp hai cô bé không thi tốt.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bình thường, cũng chỉ có như vậy thì trong lòng họ mới cân bằng lại được.
Không nên nghĩ rằng đây chỉ là tiến vào lớp năm mà thôi, thực ra họ sẽ tiến vào cuộc cạnh tranh quan trọng.
Hai cô bé ở lớp năm sẽ phải cạnh tranh khốc liệt hơn, và cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Cố Nhạc Di hít một hơi thật sâu: “Nếu tớ nói vẫn chưa sẵn sàng, cậu có giết tớ không?”
“Không.” Đặng Uân nghiêm túc nói: “Tớ sẽ đẩy cậu lên trước.”
“Cậu phải nghĩ đến mục tiêu của cậu, chúng ta không thể ngã gục ở đây.”
“Đúng.” Cố Nhạc Di tỏ ý cô bé đã làmm xong công tác chuẩn bị: “Chúng ta có áp lực, chẳng lẽ những bạn học ở đây không có áp lực sao.”
“Áp lực của họ không hề ít hơn chúng ta.”
“Đúng vậy.” Đặng Uân cười. Vì lớp năm cách lớp mười lăm rất xa nên lúc hai cô bé đến nơi, trong lớp chỉ còn hai vị trí trống cạnh nhau ở góc cuối lớp.
Đây là trùng hợp hay là cảnh cáo hai người đến từ lớp mười lăm?
Nhưng mà cảnh cáo thì làm sao, bọn cô vốn không thèm để ý. Trong góc thì trong góc, như vậy còn tránh được nhiều phiền phức.
Không phải không muốn thừa nhận việc bị bọn cô vượt trội hơn ư? Vậy thì thông qua bài kiểm tra hàng tháng, bọn cô sẽ cho họ biết rằng, dù thi tốt nghiệp cấp hai không tốt nhưng không có nghĩa là hội cô sẽ thất bại trong kì thi đại học.
Cố Nhạc Di nhìn vị trí trong góc thì hết sức kinh ngạc, đây là ý gì, muốn nói hai cô bé là rác sao? Cũng thật quá đáng quá rồi.
Từ nhỏ thành tích của Cố Nhạc Di cũng không tồi, có thể nói là chưa từng bị đối xử như vậy.
“Đi theo tớ.” Đặng Uân nói nhỏ, sau đó bước đến vị trí đằng sau.
Cố Nhạc Di đi ngay sát phía sau. Và trong lớp trở nên yên tĩnh, họ cố ý sắp xếp chỗ ngồi của hai cô như vậy là để cả hai hiểu rõ vị trí của mình.
Đã nghĩ đến việc việc hai người có thể sẽ nổi giận, không ngờ lại không như dự đoán, hơn nữa còn là hai bạn học nữ. Nhất thời người đề nghị làm ra trò đùa này cảm thấy hơi ngượng ngùng, bọn họ làm như vậy cũng hơi quá đáng.
Không đợi họ lên tiếng thì hai nữ sinh đã ngồi xuống, sau đó yên lặng lấy sách ra học, không có ý định giao lưu với người khác.
Đặng Uân cũng không muốn như vậy, dù sao cũng là bước vào một môi trường mới, ít nhất cũng nên cùng với các bạn học chào hỏi một chút.
Nhưng mà ra oai phủ đầu như vậy thật quá là ấn tượng rồi, Đặng Uân cũng là người nóng tính, dựa vào cái gì mà phải nói chuyện với họ.
Như vậy không phải sẽ khiến họ cảm thấy các cô là những người muốn dựa hơi sao.
Đối với những học sinh top đầu, Đặng Uân hiểu quá rõ họ sẽ phòng bị. Họ không muốn dễ dàng trao đổi với người khác hay thảo luận bài với các bạn. Thật kỳ lạ, một đám người đều đề phòng lẫn nhau.
Đối với Đặng Uân thì chỉ cần có Cố Nhạc Di là được, bạn bè không so số lượng mà so chất lượng.
Cố Nhạc Di liếc mắt nhìn thấy Đặng Uân yên tĩnh lấy sách ra đọc. Tâm trạng vốn đang hoang mang rối loạn của cô nàng không khỏi dịu xuống, cho dù thế nào ở bên cạnh còn có Đặng Uân.
Nghĩ vậy, cô liền lấy một quyển sách trong cặp ra sau đó cũng yên tĩnh đọc sách.
Cố Nhạc Di không phải không biết gì, làm sao có chuyện trùng hợp để lại một vị trí tốt như vậy.
Trình Hải Dương từ bên ngoài phòng học đi vào, đảo mắt một lượt rồi nói: “Tôi là Trình Hải Dương, là chủ nhiệm của các em, cũng là giáo viên toán của các em.”
Không thể nào, Đặng Uân không nói nên lời. Giáo viên chủ nhiệm cấp hai là cô Đào Vân, cũng là giáo viên toán, không ngờ đã lên cấp ba rồi mà chủ nhiệm lớp vẫn là giáo viên toán.
Đặng Uân không có nhiều yêu cầu, chỉ hy vọng người nào đó sẽ không nhắm vào cô là được.
“Đặng Uân, Đặng Uân có ở đây không?”
Đặng Uân trợn mắt, gì vậy, ngày đầu tiên đã bị chủ nhiệm gọi tên là tình huống gì?
Đặng Uân đứng lên: “Thầy Trình, em là Đặng Uân.”
Trình Hải Dương nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của Đặng Uân: “Tôi chỉ muốn biết đề toán cuối cùng, chính em là người có công thức giải đơn giản nhất.”
“Phải biết đều toán đó, toàn trường chỉ có mười người giải đúng, em chính là người duy nhất cùng công thức cơ bản nhất để giải bài.” Đương nhiên chín bạn kia đều ở lớp một, đều là học sinh mũi nhọn.
Thật ra, cô bé này nếu không phải bài thi vật lý và hóa học có hơi sai sót thì cũng không phải vào lớp năm mà là vào lớp ba mới đúng.
“Đúng rồi, thầy quên không nói, Đặng Uân chính là người có thành tích cao nhất lớp chúng ta.” Trình Hải Dương thêm vào một câu.
Lúc trước khi phân lớp, nhà trường chỉ ghi chú người nào lúc nhập học là lớp nào, lần này phân vào lớp nào.
“Thành tích môn toán cao hơn mười điểm so với người xếp thứ hai của lớp ta.”
“Thành tích xếp năm mươi toàn khóa.”
“Ồ!”
“Giỏi vậy sao!” Mọi người thật ra đều không phục Đặng Uân vì thành tích của cô đứng đầu lớp.
Đừng hỏi tại sao họ lại biết, họ đã xem bảng xếp hạng lớp học mới, Đặng Uân là số một.
Nhưng điều khiến họ không ngờ là thành tích của Đặng Uân lại cao như vậy, thật không phải bình thường.
Không cần nhìn cũng biết là chênh lệch quá nhiều. Một khi thi đại học, chỉ cần một điểm cũng có thể tách biệt khoảng cách xếp hạng. Còn về việc tại sao bạn học này không vào được ba lớp đứng đầu, có lẽ do mấy môn còn lại không thi tốt.
Nhưng mà cũng đủ để họ đề cao cảnh giác với Đặng Uân.
Cố Nhạc Di kinh ngạc: “Chà, giỏi quá đi.”
“Có gì đâu.” Đặng Uân cũng không ngờ suýt nữa thì cô có thể vào lớp chọn.
Phải bết rằng, kế hoạch ban đầu là kỳ sau mới hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của những bạn học xung quanh khiến cảm giác lâng lâng trong lòng Đặng Uân nhanh chóng tan biến.
Bây giờ có thể đắc ý cái gì, không có gì để đắc ý cả. Lần này cô thành công như vậy là vì các bạn học kia không chuẩn bị tốt. Một khi họ có sự chuẩn bị thì thứ hạng của cô còn có thể cao như vậy sao?
Mặc dù kì thi tháng sẽ điều chỉnh lớp nhưng thi giữa gì cũng giống như vậy.
Đặng Uân hít sâu một hơi, nếu như hôm nay đã bước vào cuộc chiến thì chỉ có thể tiến lên, không có bất kỳ đường lui nào hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT