Thế giới 1: Trúc mã

Dịch: Slowly


***

Đặng Uân vốn không biết Đặng Hàm xuất chiêu lại có tác dụng lớn như thế, có thể khiến cho Đặng Phàm áp chế Dư Tư Kỳ.

Lúc này, cô đang bận rộn lên lớp làm đ. Đặc biệt là sau khi nhận được máy tính bảng mới thì cảm thấy rất vui.

Đặng Uân lập tức copy lại các bài giảng vào đó rồi sau đó lên lớp làm đề.

Phương Tử Tuyền mang một đĩa hoa quả đi vào, nhìn thấy Đặng Uân đang nghe giảng đề thì nói: “Ăn hoa quả đi.”

“Cháu đừng để mệt quá.”

“Cảm ơn bà nội.” Đặng Uân cảm ơn Phương Tử Tuyền. Không biết có phải Đặng Phàm đưa phí sinh hoạt không, hay là vợ chồng Đặng Phàm cảm thấy có thể đầu tư vào cô mà thái độ của bà nội tốt hơn nhiều.

Ví dụ như buổi tối có hoa quả ăn, tóm lại cuộc sống không tồi.

Phương Tử Tuyền liếc nhìn tờ giấy nháp viết chi chít chữ rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng.

Đặng Hàm đang ở trong phòng khách đánh quyền, nhìn thấy Phương Tử Tuyền đi ra. Mặc dù động tác của ông không dừng lại nhưng chẳng lẽ hai vợ chồng già lại không hiểu ý nhau.

“Đang ôn bài.”

“Đưa trẻ này thật sự quá nghiêm túc.” Phương Tử Tuyền không ngờ Đặng Uân lại cố gắng như vậy.

“Ông nói đúng, nếu ngay từ đầu bồi dưỡng tốt thì không phải không có tương lai.”

“Có lẽ cũng sẽ có khả năng đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại.”

Đặng Hàm thu lại động tác: “Đúng chứ, tôi nói không sai.”

“Bà xem, tôi không phóng đại đâu, lần này con bé không có cơ hội vào lớp chọn nhưng tuyệt đối sẽ không xếp cuối.”

“Đợi phân loại lớp mười một có lẽ sẽ cho chúng ta một niềm vui bất ngờ, cho dù không vào lớp chọn cũng vào được lớp quan trọng."

Phương Tử Tuyền ừ một tiếng: “Đúng rồi, ngày mai tôi đi mua ít thịt bò, con bé ngày nào cũng học tập vất vả như vậy phải bồi bổ mới được.”

“Đúng rồi, mua luôn cả sữa.” Đặng Hàm nhớ ra nói.

“Biết rồi.”

“Nhưng mà có phải mua sữa trong siêu thị không.” Phương Tử Tuyền biết trẻ con bây giờ đều thích uống ngụm to.

“Mua cả đi, dù sao cũng chỉ mấy đồng.”

“Tôi thấy Giai Giai sau này chưa chắc sẽ cảm ơn, nhưng mà Tiểu Uân thì khác.” Đặng Hàm nghĩ đến cháu gái lớn đã đi Mỹ được hai tháng giống như diều đứt dây, không hề nhắn tin tức gì cho họ.

Phương Tử Tuyền Thở dài: “Quên đi, chúng ta có tiền, sau này chúng nó hiếu thuận thì tốt, nếu không thì chúng ta có tiền cũng không cần lo lắng.”

Đặng Hàm ừ một tiếng: “Được rồi, không còn sớm nữa chúng ta đi ngủ thôi.”

Những ngày ăn uống ngon lành nghênh đón ngày báo danh Nhất Cao, mà sau khi báo danh đương nhiên có rất nhiều người mong đợi. Giáo viên nói ngày mai sẽ có bài thi.

Đặng Uân nhìn kỹ xung quanh, mặc dù có nhiều người rất ngạc nhiên, vẻ mặt rất ghét bỏ, nhưng mà ghét bỏ thi cử mà đối với tin tức đột ngột này xem ra cũng có nhiều người đã biết.

Hai ngày thi liên tiếp có thể nói khiến cho mọi người mệt muốn xỉu.

Đặc biệt là những người sau khi biết tin mới bắt đầu đọc sách thì đều kinh ngạc. Sau khi biết tin thì họ nhanh chóng làm bài tập, nhưng mà bọn họ đều làm bài cấp hai, mà làm đề thi cái gì cũng không biết.

Sao lại thế này: “Sao không phải là kiến thức cấp hai.”

Đặng Uân và Cố Nhạc Di bình tĩnh đi qua, ở trước mặt những bạn học đang kích động thì không nên kích thích bọn họ sẽ tốt hơn.

Hai người không nói nhưng nhưng người khác sẽ nói: “Đồ ngốc, học xong lớp chín rồi còn kiểm tra kiến thức cấp hai làm gì.”

“Muốn kiểm tra thì cũng là kiểm tra nội dung lớp mười.”

“Sao có thể, chúng ta còn chưa đi học, làm sao làm được.”

Có người nghe được là thi nội dung lớp mười thì nhất thời không vui, đều nhanh chóng nhao nhao kháng nghị.

“Cậu kích động cái gì, cậu có ý kiến thì tìm giáo viên đi.”

“Đúng vậy, nghĩ là đỗ Nhất Cao thì có thể thả lỏng hay sao?”

“Cũng không nghĩ xem Nhất Cao dễ vào thế sao.”

“Không biết là trước kì thi đại học thì không thể lơ là học tập sao?”

“A, mấy cậu không cố gắng.”

Những người than khóc đều kinh ngạc, không phải chứ, họ chỉ muốn vừa kết thúc trung khảo, ba năm vất vả muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại sai lầm.

“Các cậu…”

“Có nhiều người sẽ không thật sự coi kỳ nghỉ là để nghỉ ngơi chứ?”

“Cũng đúng, không có nghỉ đông, chỉ có học tập học tập và học tập.”

Những người không thi tốt đều kinh ngạc, ngây ngốc nhìn họ, sau đó quay người rời đi.

Làm ầm ĩ ở đây có thú vị không? Để giáo viên nhìn thấy thì sẽ có ấn tượng không tốt.

Sau khi ra khỏi trường Cố Nhạc Di nói: “May mà nghe lời cậu.”

“Nếu không tớ cũng sẽ ngốc nghếch học chương trình lớp chín, vậy thì chết chắc.”

“Nhưng cũng có một vài câu tới không biết.”

“Là nội dung lớp mười một.” Đặng Uân nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thực ra trong lòng cũng đang mắng người, thật không ngờ Nhất Cao có thể vô sỉ như thế.

Bạn nói xem, ra đề nội dung lớp mười thì thôi đi, không ngờ còn có nội dung lớp mười một, thật là muốn mắng người.

Cái gì, lớp mười một? Cố Nhạc Di sững sờ: “Mẹ ơi.”

Không đúng, tại sao Đặng Uân biết là chương trình lớp mười một.

“Vì tớ cũng không hiểu.” Chẳng lẽ nói với cô bé mình tốt nghiệp đại học hay sao?

Đặng Uân cảm thấy câu trả lời của mình không có vấn đề, nhưng mà rơi vào tai Cố Nhạc Di thì lại nghe ra ý khác.

Cố Nhạc Di hít một hơi nói: “Cậu đừng nói với tớ là cậu đã xem cả chương trình lớp mười một rồi chứ?”

Trời ạ, thế này sao mà cô nàng sống nổi, vốn cho rằng mình đã cố gắng rồi không ngờ vẫn không thể so sánh nổi.

“Một ngày cậu dùng bao nhiêu thời gian học.” Cố Nhạc Di cẩn thận hỏi.

Thời gian học? Cái này cô thật sự không nghĩ đến, ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ là dựa theo kế hoạch đã định để học thôi.”

A a a, Cố Nhạc Di đương nhiên đã nhìn thấy bản kế hoạch kia: “Tớ cũng có, tớ cũng nghiêm túc dựa theo thời gian biểu để học tập.” Nhưng tại sao kết quả lại kém hơn so với Đặng Uân.

“Vậy hiệu suất của cậu thế nào.” Chỉ cần có kế hoạch là được sao? Đặng Uân kiên nhẫn hỏi: “Cậu có hoàn toàn nhập tâm hay có lúc cậu lại lơ đãng?”

“Nếu cậu lơ đãng, cho dù cậu có hoàn thành kế hoạch dự theo thời gian biểu thì...” Đặng Uân lắc đầu tỏ vẻ như vậy kết quả sẽ không quá tốt.

A a a, còn muốn cả hiệu suất, lời nói của Đặng Uân khiến Cố Nhạc Di cảm thấy sụp đổ, sao lại còn thế nữa.

“Cố gắng lên.” Đặng Uân biết lúc này Cố Nhạc Di sẽ cảm thấy sụp đổ, nhưng đây là tàn nhẫn sao?

Nếu ở thế giới trước, cô cũng cố gắng từ cấp hai cấp ba, đại học cũng cố gắng hơn nữa, dành nhiều thời gian học tập hơn, có phải sẽ không trở thành thế này? Có lẽ ít nhất cũng không cần lo lắng tìm việc, ít nhất cũng không bị công ty nát kia lừa.

Ôi, đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng không có tác dụng, chỉ có thể làm cho mình không hối hận trong nhiệm vụ này là được.

“Tớ cảm thấy bạn học vừa nãy nói rất đúng, cho đến khi thi đại học cũng không thể nghỉ ngơi được.” Thực ra nên là trước khi tốt nghiệp đại học thì cũng không thể nghỉ ngơi, nhưng mà không nên dọa các em nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play