“Không tệ, rất đẹp trai. Quận chủ đại nhân, người này… sẽ không phải là quận chủ ngài nuôi dưỡng chứ? Chẳng lẽ tin đồn ngài muốn chơi dưỡng thành là thật sao?”.
Ngay lúc này, một âm thanh bất đồng vang lên.
Phong Nguyệt nheo mắt lại nhìn về phía âm thanh, đám người đồng loạt im lặng nhìn về phía đó. Chỉ thấy một tên nam tử trung niên đứng đó, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Dương Phong.
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Quận chủ chưa lập gia đình, chuyện này ai ai cũng biết. Lúc này đột nhiên nhảy ra một đứa con, ta nghĩ… ai cũng có ý nghĩ như ta. Chẳng qua là trở ngại mặt mũi quận chủ nên không nói ra mà thôi”. Ngô Tôn bình thản đáp.
“Nói như vậy, Ngô gia là không muốn cho ta mặt mũi rồi?”. Phong Nguyệt trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm hỏi.
Nàng trước giờ hành sự dứt khoát, trong mấy năm qua, tại Thiên Nam quận còn chưa có người dám cùng nàng nói chuyện như vậy. Ngô Tôn trước đó ở trước mặt nàng chỉ dám cúi đầu, hiện tại lại dám ở trước mặt người khác chất vấn nàng.
Thật cho rằng nàng không dám động thủ sao?!
“Ta nào dám. Chỉ là ta có chút không phục. Luận địa vị, Ngô Tôn ta kém ai? Luận thực lực, tiểu tử này xách giày cho ta cũng không xứng. Ngoài việc hắn trẻ tuổi một chút, ta có điểm nào thua hắn?”.
“Mấy năm qua, Ngô gia ta trợ giúp cho quận chủ không ít, chưa từng đòi lấy bất kỳ hồi báo nào”.
“Hiện tại quận chủ đột nhiên mang ra một tên tiểu tử này, nói là con của mình. Sự thật thế nào, ta nghĩ quận chủ trong lòng rõ ràng nhất. Tâm ý của ta, ai nấy đều biết”.
“Quận chủ làm như vậy, không phải là đánh mặt Ngô gia, đánh mặt Ngô Tôn ta sao?”. Ngô Tôn trầm giọng nói.
Dương Phong cau mày, mặc dù hắn từ tình báo cũng biết được điểm này, nhưng chỉ cho rằng là do mẹ hắn năng lực mạnh mẽ mới khiến Ngô gia cúi đầu.
Không nghĩ tới trong này có còn kiều đoạn như vậy.
“Trước khi lên làm quận chủ, Ngô gia xác thực trợ giúp ta không ít. Nhưng… sau khi làm quận chủ, ta cũng đã hồi báo Ngô gia đầy đủ. Tâm ý của ngươi, ta biết. Nhưng ta nhớ rõ ràng, ta từng nói rất rõ ràng với ngươi, bản quận chủ, là người đã có gia thất”.
“Là chính ngươi tự cho rằng là đúng mà thôi. Bản quận chủ, từ trước đến nay, chưa từng thiếu nợ người nào. Đối với Ngô gia, đối với ngươi cũng vậy. Hơn nữa, ngươi còn chưa xứng chất vấn ta, hiểu không?”. Phong Nguyệt trầm giọng nói.
Ngô Tôn cau mày.
Phong Nguyệt xác thực từng nói như vậy, hơn nữa cùng đã không chỉ một lần từ chối hắn. Nhưng mà hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là lý do tự bịa ra của Phong Nguyệt mà thôi.
“Ngươi còn có gì không hiểu sao?”. Phong Nguyệt lạnh lùng nhìn Ngô Tôn hỏi.
“Ta chỉ muốn biết, thân phận chân thực của hắn là gì, hắn tuyệt đối không phải con trai ngươi”. Ngô Tôn nói.
“Xem ra là ta giới thiệu chưa đủ kỹ càng. Như vậy ta lập lại lần nữa, đây là con trai ta, con trai ruột!”. Phong Tuyết lạnh lùng nói.
Dứt lời, nàng cách không đánh ra một chưởng.
Phanh!
Ngô Tôn bị nàng dùng một chưởng đánh bay về phía góc phòng, bất tỉnh tại chỗ.
“Mang ra ngoài! Từ nay về sau, đoạn tuyệt tất cả hợp tác giữa phủ quận chủ cùng Ngô gia”. Phong Nguyệt quát lớn.
“Vâng, quận chủ!”.
Dương Tuyết đi lên nói, nàng phất tay cho hai tên binh lính tới mang Ngô Tôn ném ra bên ngoài.
“Tốt, hôm nay gọi các vị tới đây, một là muốn giới thiệu con trai ta, hai là sau này nếu con trai ta có điểm nào đắc tội các vị, còn hi vọng các vị nể mặt ta, không nên chấp nhặt với hắn”. Phong Nguyệt cao giọng nói.
“Quận chủ quá lời”. Đám người vội nói.
“Tốt lắm, các vị gia chủ, nơi này có nhiều hậu bối như vậy, chúng ta cũng không nên làm phiền họ vui chơi, mời các vị đi theo ta tới phòng khác nghị sự”. Phong Nguyệt nói xong liền quay qua vỗ vai Dương Phong một cái, sau đó dẫn đầu rời đi.
Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại Dương Phong cùng đám thiếu gia, tiểu thư của các đại gia tộc Thiên Nam quận.
Dương Phong có chút không biết nói gì, làm người hai đời, đây là lần đầu tiên hắn đứng trước nhiều người như vậy.
“Dương thiếu, đã lâu không gặp”.
Lúc này, một vị thiếu niên đi lên chắp tay cười nói.
“Ra là Long thiếu, hạnh ngộ”. Dương Phong ôm quyền cười đáp lại.
“Dương thiếu gia, ta là…”.
“Dương thiếu, ta…”.
Những người khác đều đồng loạt tiến lên chào hỏi.
Mấy giờ sau, Dương Phong mệt mỏi nằm trên giường.
Mẹ nó, mấy chuyện như ngày hôm nay tốt nhất đừng xảy ra nữa, chỉ riêng đối phó đám tiểu tử, tiểu nha đầu này cũng đủ khiến hắn mệt muốn mạng.
Cũng không biết bao giờ mới đến độ tuổi tiến vào học viện, e rằng lúc đó mới có thể an nhàn được.
Dù sao, một khi tiến vào học viện, như vậy liền sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, tiếp xúc với đủ loại kiến thức thiên kỳ bách quái, đủ loại bí mật đại lục.
Khi chưa đến 15 tuổi, hắn vẫn chỉ là một đứa bé thiếu hiểu biết mà thôi.
…
“Thiếu gia, mau đi thôi”. Dương Tuyết đứng bên cạnh thúc dục nói.
“Tuyết tỷ, ta vẫn chỉ là một đứa bé. Ngươi cần thiết ép buộc ta như vậy sao?”. Dương Phong bất đắc dĩ hỏi.
Nếu không phải mẹ hắn xem nàng như con gái ruột, hắn nhất định một cước đem nàng đá bay… trong tưởng tượng. Ai bảo hắn đánh không lại nàng đâu.
“Không được, thiếu gia. Phu nhân đã nói muốn để thiếu gia đi dạo khắp Thiên Nam quận, điểm này có trợ giúp lớn cho thiếu gia sau khi tiến vào học viện”.
“Học viện là do đích thần đế quốc kiểm soát, dù là quận chủ cũng không có quyền nhúng tay. Cho nên chỉ cần để người khác quen mặt thiếu gia, như vậy sau này nếu gặp chuyện, vì tiền tài hay thứ khác thì sau này cũng sẽ có người đứng ra giúp đỡ thiếu gia”. Dương Tuyết nghiêm túc nói.
“Nhưng như vậy không phải quá rêu rao sao? Ta mặc dù là người của phủ quận chủ, nhưng mà tiến vào học viện, ta chỉ là một học viên bình thường. Ngươi biết trong học viện, ai nấy cũng bị đối xử như nhau, quan hệ lại nhiều thì có tác dụng gì, mấu chốt vẫn phải ở phong cách hành xử”. Dương Phong lắc đầu nói.
“Không thể nói như vậy. Thiếu gia, người phải biết rằng dù có thể trở thành nguyên sư hay không thì sau lưng ngài vẫn có phủ quận chủ, thậm chí xa hơn là vương phủ”.
“Lôi kéo quan hệ cũng tốt, quen mặt cũng tốt, chủ yếu là để cho người khác quen mặt thiếu gia, sau này mới có thể lôi kéo người khác gia nhập vào”.
“Từ trước đến giờ, bất kể là phủ quận chủ hay là vương phủ cũng không phải do một người chống đỡ tạo nên. Thiếu gia đừng nhìn phủ quận chủ ít người, nhưng thực tế sau lưng có rất nhiều cường giả”.
“Nhưng gia tộc kia cũng vậy, chẳng qua hiện tại thiếu gia còn nhỏ nên chưa tiếp xúc tới, sau này trưởng thành, thiếu gia còn phải tiếp nhận phủ quận chủ, thậm chí là vương phủ”.
“Đạo lý này, thiếu gia nhất định phải hiểu được”. Dương Tuyết nghiêm túc nói.
“Tốt tốt tốt, ta đi còn không được sao? Thật là. Vốn cho rằng tới Thiên Nam quận du lịch, ai nghĩ tới lại bị mẹ ta phái người tới giám sát, biết vậy liền không tới”. Dương Phong lẩm bẩm nói.
“Thiếu gia, ta là Nguyên Linh cảnh cường giả, có thể nghe được rất rõ thiếu gia nói. Nói xấu sau lưng người khác cũng không phải là tác phong của phủ quận chủ”. Dương Tuyết cảnh cáo nói.
Dương Phong: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT