Dương Phong không có ở lâu, hắn cùng vị Long thiếu kia nói vài câu liền rời đi. Đã đến Thiên Nam quận, nếu như còn không tới tìm mẹ hắn, để mẹ hắn biết e rằng sẽ đánh gãy chân hắn.
Phủ quận chủ cách nơi này cũng không xa, mất khoảng hai giờ đi đường là tới.
Rất nhanh, Dương Phong liền tới được phủ quận chủ.
Nhìn phủ quận chủ đầy oai vệ, Dương Phong nhất thời chùn bước. Đã sáu năm hắn chưa gặp lại mẹ, cũng không biết lúc này mẹ hắn thế nào. Không dám đi vào trong, hắn chỉ dám ở bên ngoài đi qua đi lại.
Binh lính đứng gác nhìn thấy hắn, cũng không cho rằng hắn có mưu đồ gì, dù sao quần áo trên người của hắn rất cao quý, cũng không giống như người bình thường.
Thế là một tên binh lính đi lên dò hỏi.
“Vị công tử này, ngươi tới phủ quận chủ là có chuyện gì sao?”.
Dương Phong giật mình quay người, thấy được binh lính kia, hắn do dự một chút rồi nói.
“Cái này… không biết quận chủ có bên trong không? Ta tới từ Thiên Không Thành, muốn gặp mặt quận chủ”.
Nói xong hắn còn lấy ra một viên nguyên tệ nhét vào tay tên binh lính.
“Công tử có lẽ không biết, quận chủ công việc bề bộn, muốn gặp mặt cần hẹn trước. Cái này e rằng tiểu nhân không giúp được gì”. Tên binh lính kia lắc đầu nói.
Hắn cũng không có nhận lấy nguyên tệ, mặc dù một nguyên tệ đối với lương bổng của hắn không nhiều, nhưng không giúp được gì còn nhận tiền, cái này hắn không làm được.
Phủ quận chủ quy tắc rất sâm nghiêm, bình thường không sao, nhưng nếu dính tới quận chủ, ai cũng không dám lơ là.
“Không viết vị đại ca này có thể chuyển giao thứ này cho quận chủ được không? Chỉ cần cho quận chủ nhìn thấy là được rồi”. Dương Phong vội vàng lấy ra một tấm lệnh bài giao cho tên binh lính nói, đồng thời còn lấy ra thêm bốn viên nguyên tệ, gộp chung lại thành năm viên nhét vào tay hắn.
“Đồ vật tiểu nhân có thể giúp công tử giao cho quận chủ, nhưng tiền thì công tử nhận lại đi. Chuyện khác không sao, nhưng chuyện liên quan tới quận chủ, nếu để quận chủ biết, chức quan của tiểu nhân cũng không giữ được”.
Tên binh lính từ chối nói, sau đó cầm lấy lệnh bài, quay lại cùng tên binh lính còn lại thấp giọng nói gì đó, sau đó liền đi vào bên trong.
Hắn có thể làm binh lính gác cổng cho phủ quận chủ, cách hành xử tất nhiên đã được dạy dỗ tốt. Người như Dương Phong, chẳng những trên thân mặc quần áo lộng lẫy, mặc dù ăn nói rất khiêm tốn, nhưng cũng không che giấu được khí chất cao quý trên người.
Nếu như làm rõ thân phận, nhận tiền không sao. Nhưng thân phận chưa làm rõ, hắn cũng không có lá gan nhận tiền. Ai biết được người này có phải địch nhân của quận chủ hay không.
Mất chức là chuyện nhỏ, bị đày tới biên ải mới là chuyện lớn. Hắn tuổi còn trẻ, không muốn đi nơi nguy hiểm như thế.
“Quận chủ đại nhân”. Binh lính đi tới trước cửa cúi đầu kêu lên.
“Vào đi, có chuyện gì?”. Âm thanh nữ tử đầy uy nghiêm vang lên. Người này chính là quận chủ.
“Quận chủ, bên ngoài có một vị công tử muốn gặp ngài, nhưng chưa có lệnh, tiểu nhân không dám cho vào. Hơn nữa vị công tử kia còn nhờ tiểu nhân giao thứ này cho ngài”.
“Mang lên đây”.
Tên binh lính nghe vậy vội vàng cúi đầu, hai tay nâng tấm lệnh bài giao lên.
Đứng bên cạnh quận chủ là một vị nữ tử, mặc dù không có mặc áo giáp, nhưng bên hông đeo bội kiếm, hẳn là cận vệ của quận chủ. Nàng đi tới tiếp lấy tấm lệnh bài, kiểm tra một chút xem có ẩn dấu ám khí hay gì không, sau đó mới giao cho quận chủ.
Quận chủ ngừng lại việc trên tay, sau đó tiếp lấy lệnh bài từ tay nữ tử kia. Nhưng khi nhìn vào, một giây sau, con ngươi co rút lại. Sau đó vội vàng đứng thẳng dậy gấp gáp hỏi.
“Người đâu?”.
“Bẩm quận chủ, vị công tử kia lúc này còn ở ngoài cửa”.
Xoạt!
Vừa nói xong, hắn liền cảm thấy một đạo tàn ánh xẹt qua. Trong nháy mắt liền không thấy quận chủ đâu.
Không hổ là Nguyên Dực cảnh cường giả. Tốc độ này… thật sự là kinh khủng.
Vị nữ tử bên cạnh quận chủ ngẩn ra một chút, đi theo quận chủ sáu năm, nàng chưa từng thấy quận chủ gấp gáp như vậy bao giờ. Nàng hiếu kỳ nhìn lại về cái lệnh bài trên bàn, chỉ thấy bên trên khắc lấy một chữ Dương rất lớn chính giữa, xung quanh điêu khắc hoa văn vô cùng tinh tế.
Họ Dương? Chẳng lẽ…
Dương Phong ở bên ngoài lo lắng không thôi, mặc dù biết được những năm qua mẹ hắn đã trải qua những gì, nhưng hắn không biết mẹ mình có nhận người con này hay không.
Nếu không nhận, hắn thật khóc không ra nước mắt.
“Phong nhi!”.
Đúng lúc này, bên tai Dương Phong vang lên âm thanh mềm mại, Dương Phong giật mình quay người, liền thấy được Phong Nguyệt không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa.
Hai mắt hắn đỏ lên, cố kìm nén không cho nước mắt chảy ra, sau đó âm thanh run rẩy vang lên.
“Mẹ”.
(PS: cảnh gặp lại thế nào, thứ cho tại hạ bất lực k thể viết ra)
…
Dương Phong từ ngày gặp lại mẹ, hắn liền ở lại trong phủ quận chủ, nhiều năm không gặp, hai mẹ con có rất nhiều điều muốn tâm sự.
Hơn nữa, mẹ của hắn giống như là lão hóa ngược, mặc dù hiện tại đã gần tới 40 tuổi, nhưng mà nhìn thế nào cũng chỉ giống như nữ tử 25-26 tuổi. Hai người đứng cùng nhau thật sự rất giống tỷ đệ.
“Hừ! Tên khốn kia thật không có lương tâm, lại để Phong nhi một mình tới nơi này, chẳng may có chuyện gì phải làm sao? Không được, chờ gặp lại, ta nhất định phải cho hắn một trận”. Phong Nguyệt tức giận nói.
“Mẹ, câu nói này ngươi đã nói 17 lần, ta nghe đều thuộc lòng”. Dương Phong bất đắc dĩ nói.
“Nói thế nào? Ta là mẹ ngươi, ta quan tâm ngươi còn không được?”. Phong Nguyệt trừng mắt nói.
“Ta nào dám. Ngài tùy ý, ta không nói”. Dương Phong ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Được rồi, ta liền nói một chút vậy thôi. Đúng, Phong nhi, ngươi không phải muốn ở lại đây sao? Như vậy hai ngày nữa ta sẽ để người mở tiệc, gọi tới tất cả các gia tộc trong Thiên Nam quận tới”.
“Ta muốn để tất cả mọi người biết lão nương không chỉ đã lập gia thất, còn đã có con. Để xem người nào còn dám sau lưng nói xấu ta nữa hay không”. Phong Nguyệt hậm hực nói.
Dương Phong cười cười không nói. Mẹ hắn mặc dù trở thành quận chủ, nhưng mà trước mặt hắn vẫn tính cách trẻ con như xưa.
…
Rất nhanh, hai ngày trôi qua. Tất cả các đại gia tộc trong Thiên Nam quận đều nhận được thư mời, đây là lần đầu tiên quận chủ mời tất cả bọn họ tới cùng lúc, đồng thời còn để họ mang cả nhi nữ tới.
Điểm này làm họ rất bất ngờ.
Có tin đồn rằng cách đây nửa tháng, phủ quận chủ xuất hiện một tên tiểu tử trẻ tuổi, hơn nữa còn gọi quận chủ là mẹ. Ai cũng biết rằng quận chủ chưa lập gia thất, cho nên sẽ không có người nghĩ rằng tiểu tử kia thật là con của quận chủ.
Hơn nữa có một tin đồn ác ý cho rằng quận chủ muốn chơi dưỡng thành, dù sao nghe nói tiểu tử kia rất đẹp trai, lần này mời họ tới, chẳng lẽ muốn vì tiểu tử này lập uy hay sao?!
Không phải không có khả năng, dù sao với tính cách thích bao che khuyết điểm như quận chủ, nói không chừng thật muốn cho tiểu tử này lập uy đâu.
Tối hôm đó, phủ quận chủ đèn đuốc sáng trưng, xung quanh tất cả đều là binh lính đứng gác.
Hôm nay có rất nhiều người quyền quý tới tham dự, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT