Cẩm Nam rất muốn hỏi một chút, nhưng mà lại sợ nên không dám mở miệng. Trong mắt Cẩm Nam lúc này, Dương Phong thân ảnh càng lúc càng cao lớn, phẳng phất như một cây đại thụ giúp nàng ngăn mưa chắn gió.

Trong giây lát đó, trái tim vốn đã bị tổn thương của nàng được chữa lành một chút. Đáng tiếc, tổn thương do Cẩm gia mang tới cho nàng quá sâu sắc, cho nên mặc dù nàng đối với Dương Phong rất cảm kích, nhưng mà vẫn chưa tới mức “lấy thân báo đáp”. Nhiều nhất cũng chỉ là tăng thêm chút cảm giác tốt mà thôi.

Lạnh lùng sao? Đương nhiên không.

Dù sao trước kia là trước kia, trước kia nàng đối với Dương Phong không có cảm giác gì, nhưng mà vì mục đích của minh nên mới cưỡng ép biểu hiện ra như thế.

Mà hiện tại, khả năng cũng không thay đổi gì nhiều, khả năng cao sẽ tăng thêm một chút “chân thành”.

Dương Phong cũng không có phát hiện biến hoá của Cẩm Nam, hắn nhìn lấy đám người Cẩm gia, sau đó quay qua hỏi.

“Ngươi muốn xử lý họ thế nào?”.

“Phong ca, ngươi… hỏi ta?”. Cẩm Nam ngẩn ra hỏi.

“Đúng, vận mệnh của họ nằm trong tay ngươi. Là sống hay chết, ngươi quyết định”. Dương Phong gật đầu đáp.

“Cẩm Nam, ta…”.

“Ngậm miệng. Nếu nói thêm một câu, ngươi biết hậu quả”. Cẩm Minh muốn lên tiếng nhưng bị Dương Phong ngăn lại, âm thanh lạnh như băng vang lên.

Nghe vậy, mấy người Cẩm gia chỉ có thể cúi đầu.

Lôi Trung rời đi, đầy đủ chứng minh hết thảy mọi thứ. Dương Phong không phải là người họ có thể chọc, dù cho vì muốn giữ mạng mà liều lĩnh kéo Lôi Trung vào cùng, họ cũng sống không nổi.

Bởi vì chuyện này nhiều nhất chỉ khiến cho Lôi Trung bị chút ảnh hưởng, nhưng gần như không có. Mặc dù nói đế quốc thiếu Cẩm Nam, nhưng mà cũng chỉ là tiền tài mà thôi.

Lôi Trung lại không có làm cái gì, càng không có ngược đãi Cẩm Nam, lại không chiếm đoạt tài sản của cha mẹ nàng. Cho nên ông ta hiển nhiên không bị làm sao cả.

Mà họ, nếu như không kéo Lôi Trung vào còn có khả năng sống sót, nhưng một khi kéo Lôi Trung xuống nước, như vậy họ tuyệt đối chết chắc.

Tuy rằng bản thân Cẩm Minh chiếm đoạt tài sản của cha mẹ Cẩm Nam, nhưng mà có thể trong vòng mấy năm để cho tài sản Cẩm gia tăng lên gấp vài lần, đầy đủ chứng minh năng lực của ông ta.

Người như vậy, hiển nhiên cũng nhìn ra được điểm này. Ông ta sẽ không ngu xuẩn tìm đường chết thêm lần nữa.

Dương Phong liếc ông ta một cái cũng không nói thêm cái gì. Mặc dù hắn nhìn Cẩm Minh rất ngứa mắt, bao quát toàn bộ Cẩm gia. Ai trong mắt hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Đương nhiên, nha đầu Cẩm Yên ngoại trừ. Dù sao tiểu nha đầu này mới 10 tuổi, có thể biết cái gì.

Ngày đó tại quán rượu, nha đầu này cũng chỉ ngồi bên cạnh cúi đầu im lặng. Mấy cái này hắn nhìn rất rõ ràng.

Nhưng dù như vậy, hắn cũng không có ý định đặc cách cho tiểu nha đầu này. Mặc dù trên quan điểm của hắn, nha đầu này không có lỗi, nhưng ai bảo nàng là người Cẩm gia đâu.

Nha đầu này vận mệnh thế nào, vậy phải xem quyết định của Cẩm Nam là gì.

“Quên đi thôi”. Cẩm Nam thở dài nói.

Dương Phong liếc nàng một cái, hắn cũng không có ý định can thiệp quyết định của nàng. Đã nàng nói như vậy, vậy mạng sống của những người này liền giữ lại.

Bất quá…

Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.

“Được rồi, vậy ta liền giữ lại mạng cho chúng. Bất quá… lần này xuất động binh lực, người trong quận đã biết. Cũng phải để dân chúng biết rõ ngọn nguồn, cũng là đối với hành động của mình phụ trách”.

“Thả chúng ra”. Dương Phong bình tĩnh nói.

Đám người đem người Cẩm gia buông ra, nhưng mà họ còn chưa kịp vui mừng thì Dương Phong líc này lại lấy ra một tấm lệnh bài đưa ra lạnh nhạt nói.

“Cẩm Minh, ngươi hẳn là biết thứ này”.

Cẩm Minh nhìn lên, khi thấy được cái lệnh bài kia, con mắt ông ta co rụt lại. Cả người mất hết khí lực ngã xuống đất.

Khó trách!

Khó trách Lôi phó tướng sẽ rút lui, thì ra tiểu tử này… không, thì ra vị thiếu gia này là người của phủ quận chủ.

Có thể nắm giữ lệnh bài này, nghe đồn rằng chỉ có hai người. Một người là tâm phúc bên cạnh quận chủ - Dương Tuyết. Mà một người khác…

Ông ta lúc này nhớ tới chuyện nửa năm trước.

Nói như vậy, vị thiếu gia trước mắt này là con trai quận chủ?!

Thật là nực cười. Ta vậy mà lại đi trêu chọc loại tồn tại này.

Cẩm Minh nở ra nụ cười thảm, sau đó ông ta mới bò dậy, sau đó quỳ xuống, đầu rạp xuống đất kêu lên.

“Thảo dân… bái kiến đại nhân”.

Lý Yến cũng biết lệnh bài kia đại biểu cái gì, nàng gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng. Thấy phu quân của mình quỳ rạp xuống đất, nàng mới thất hồn lạc phách làm theo.

Cẩm Thiên cũng quỳ xuống, cơ thể hắn run lên bần bật. Nghĩ tới trước đó nói mấy lời kia với Dương Phong, hắn nhịn không được hơi run lên.

Về phần nha đầu Cẩm Yên, nàng thấy cha mẹ cùng ca ca mình như vậy cũng làm theo. Nhưng mà nàng cũng không hiểu gì cả.

Nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của Cẩm Yên, Dương Phong hơi nhíu mày một chút. Sau đó hắn mới thở dài một hơi, chung quy là hắn mềm lòng.

Được rồi.

Xem như cho nha đầu này một cơ hội đi.

“Cẩm gia chiếm đoạt tài sản công thần đế quốc, đáng ra nên chém đầu thị chúng. Nhưng niệm tình có công nuôi dưỡng con cái công thần, cho nên tội chết được miễn”.

“Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Cẩm gia mặc dù có công nuôi dưỡng con cái công thần, nhưng lại đối xử tệ bạc. Toàn bộ tài sản hiện tại của Cẩm gia phải nhường ra bảy phần cho Cẩm Nam xem như đền bù”.

“Tương lai trong vòng 10 năm, tiền thuế nộp lên tăng gấp ba lần”.

“Các ngươi, có ý kiến sao?”. Nói xong, Dương Phong liền lạnh lùng hỏi.

“Đa tạ đại nhân khai ân, đa tạ đại nhân khai ân”.

Cẩm Minh nghe xong giống như là thấy được ánh mặt trời, ông ta vội vàng dập đầu kêu lên.

Mặc dù nói trừng phạt này đối với Cẩm gia mà nói là đả kích nặng nề. Nhưng mà nói cho cùng, số tài sản này cũng không phải của họ. Có thể giữ lại ba phần cũng có thể xem như là một gia đình giàu có rồi.

Tương lai 10 năm đóng thuế tăng gấp ba, cũng chỉ xem như là mưa bụi mà thôi. Dù sao Bình Minh Đế Quốc lượng tiền tài chủ yếu cũng không phải đến từ dân chúng nộp thuế, mà là từ đế quốc phụ trách buôn bán nguyên ma mà có.

Cho nên tiền nộp thuế cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Kết cục như này, quả thực là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

“Ngươi nên cảm ơn con gái của ngươi. Nếu không phải nha đầu này không biết cái gì, lại thêm ta không muốn nha đầu này tuổi còn nhỏ liền mất đi phụ mẫu, kết cục của các ngươi cũng không có đơn giản như vậy”.

“Hiểu không?”. Dương Phong lạnh lùng nói.

“Thảo dân hiểu. Đa tạ đại nhân nhân từ”. Cẩm Minh dập đầu nói.

Ông ta biết Dương Phong đây là đang cho ông ta một gõ, tốt nhất nên đối xử tốt với Cẩm Yên tốt một chút, nếu không nha đầu này mà giống như Cẩm Nam, như vậy Cẩm gia cũng không có cơ hội tồn tại nữa.

“Hừ!”.

Dương Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó mới nói tiếp.

“Di vật của cha mẹ Cẩm Nam ở nơi nào?”.

“Ở phía tây phủ, nhiều năm qua thảo dân vẫn luôn giữ gìn chúng, mỗi ngày đều cho người quét dọn”. Cẩm minh vội đáp.

“Đi thôi”. Dương Phong liếc ông ta một cái, sau đó mới nhìn Cẩm Nam nói.

Cẩm Nam nhẹ gật đầu rồi đi theo.

Nhưng mà đi được vài bước, Dương Phong dừng chân lại. Hắn cũng không có quay người lại, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.

“Cẩm Thiên hạ nhục con cái công thần đế quốc, niệm tình tuổi nhỏ vô tri, phạt vả miệng trăm cái, lập tức thi hành”.

“Vâng!”.

Lập tức liền có người của phủ quận chủ đi tới kéo Cẩm Thiên dậy, sau đó một người giữ chặt đầu, một người khác nâng tay lên bắt đầu vả miệng.

Cẩm Minh cùng Lý Yến ở bên cạnh không dám nói lời nào, chỉ có Cẩm Yên lúc này bị tình cảnh này doạ sợ không dám nhìn tiếp.

“Đi thôi”. Dương Phong nói xong liền mang Cẩm Nam đi về phía tây Cẩm phủ.

Một lát sau họ liền đi tới nơi. Nhìn căn nhà gỗ trước mặt, Dương Phong bình thản nói.

“Vào đi, ta ở bên ngoài chờ”.

“Cám ơn ngươi, Phong ca”. Cẩm Nam cúi đầu thấp giọng nói.

“Ngẩng đầu lên. Ngươi hiện tại đã lấy được tân sinh, đừng có lại như trước. Ngươi hiện tại là sống vì chính mình, không cần phải vì người khác bỏ ra cái gì”.

“Tự tin lên”. Dương Phong trầm giọng nói.

Cẩm Nam nghe vậy cảm động không thôi, trong lúc xúc động, nàng đi tới ôm lấy Dương Phong, nhưng rất nhanh liền buông ra, sau đó vội vàng đẩy cửa đi vào trong.

Dương Phong bị hành động này của nàng làm cho sửng sốt trong nhất thời, sau đó dở khóc dở cười.

Nha đầu này thật là.

“Thiếu gia, động tâm sao?”.

Đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh, là Dương Tuyết.

“… Ngươi đi theo mẹ ta liền học được cái này sao?”. Dương Phong im lặng hỏi.

Dương Tuyết nghe vậy liền cười khúc khích, sau đó mới cười hỏi.

“Thiếu gia, ngươi là thật là vì tiểu nha đầu kia mới buông tha Cẩm gia, vẫn là vì Cẩm Nam?”.

“Ngươi tin hay không sau khi trở về ta liền để mẹ ta gả ngươi ra ngoài?”. Dương Phong trừng mắt nói.

“Ta biết thiếu gia ngươi là không nỡ ta nha”. Dương Tuyết không bận tâm chút nào, nàng nở ra nụ cười đầy phong tình nói.

Dương Phong: …

Mẹ nó, quả nhiên ngự tỷ đều là yêu tinh.

Đem mấy suy nghĩ lung tung này ném ra khỏi đầu, hắn hiện ra vẻ mặt nghiêm túc, hơi nhíu mày hỏi.

“Ngươi nói, vì cái gì Ám Vệ lại muốn kéo Cẩm Nam vào?”.

Dương Tuyết nghe vậy cũng thu lại vẻ cười đùa, nàng suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Thiếu gia, khả năng là do cha mẹ Cẩm Nam hẳn là nhận biết với thủ lĩnh Ám Vệ, nếu không ta không cho rằng Cẩm Nam có tư cách được đối xử đặc biệt như vậy”.

“Đặc biệt? Ha ha”. Dương Phong nở ra nụ cười khinh thường nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play