Dương Phong mang theo Cẩm Nam trở lại phủ quận chủ. Trên đường cũng không có gặp chuyện gì bất ngờ. Chỉ có điều Cẩm Nam có vẻ nhút nhát hơn so với bình thường, điểm này làm hắn khá bất ngờ.

Rất nhanh, nguyên xa liền dừng lại trước cổng phủ quận chủ. Dương Phong từ trên đi xuống, đồng thời còn kéo theo Cẩm Nam đi xuống theo. Có thể nhìn ra được, Cẩm Nam lúc này rất lo lắng.

Cũng không biết nha đầu này đang nghĩ cái gì.

“Thiếu gia”. Binh lính gác cổng nhìn thấy hắn vội cúi đầu chào.

“Cha mẹ ta về chưa?”. Dương Phong dò hỏi.

“Thiếu gia, phu nhân cùng lão gia đã trở lại phủ từ sớm”.

“Tốt”.

Dương Phong nói xong liền mang theo Cẩm Nam đi vào. Hắn cũng không có lập tức đi tìm mẹ hắn, mà là tìm tới Dương Tuyết. Sau khi để cho Dương Tuyết sắp xếp chỗ ở cho Cẩm Nam, hắn liền đi tìm mẹ hắn.

Phong Nguyệt đang ngồi trong phòng liền nghe được tiếng gõ cửa, nàng nhìn ra, thấy Dương Phong lúc này đang đứng trước cửa nhìn mình. Phong Nguyệt cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, âm thanh vang lên.

“Biết trở về rồi?”.

“Mẹ, ta có thể vào không?”.

“Cho người chèn ép Cẩm gia, mang người tới sau núi. Lúc đó cũng không thấy ngươi hỏi qua ta, hiện tại làm sao đi vào cũng không dám?”. Phong Nguyệt nói.

Dương Phong: …

Không thể không nói, mẹ hắn nhiều lúc thực sự rất trẻ con.

Dương Phong đi vào trong, hắn đi tới phía sau Phong Nguyệt, bàn tay đưa ra bóp vai cho nàng.

Phong Nguyệt cũng dừng việc trên tay lại, cơ thể hơi ngả ra ghế để cho Dương Phong xoa bóp cho mình.

“Thế nào? Ngươi mang theo nha đầu kia trở lại?”. Phong Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, mẹ”. Dương Phong đáp.

“Ngươi nha. Thật sự là hồ đồ”. Phong Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Nàng cũng không phải ngăn cản Dương Phong mang người khác về nhà. Nàng vô cùng rõ ràng tính cách của hắn, cho nên cũng không cho rằng Dương Phong cùng Cẩm Nam có quan hệ gì.

Chỉ là mang Cẩm Nam về trong lúc này không phải là lựa chọn tốt. Bởi vì mấy ngày tới sẽ có rất nhiều đại gia tộc tới chúc tết, hơn nữa Dương Quân đã ở lại đây, người của Thiên Không Thành nhất định sẽ tới không ít.

Để cho người khác thấy Cẩm Nam trong phủ, đối với danh tiếng của Dương Phong cũng không tốt lắm.

“Mẹ. Ta sẽ không hồ đồ”. Dương Phong mỉm cười nói.

“Nói một chút đi, ngươi đối với nha đầu kia có cảm giác gì”.

“Cẩm Nam sao? Là một người đáng thương, lại có chút ngu ngốc. Bất quá… nàng tính cách xác thực không tệ. Chỉ có điều quá hiểu chuyện cũng không phải là việc tốt”. Dương Phong đáp.

“Tiểu Phong, ngươi phải biết thân phận ngươi là gì. Ta có thể không quan tâm, cha ngươi cũng có thể không quan tâm. Nhưng ngươi nhất định phải hiểu, ngươi là thế tử”.

“Trong lịch sử, hoàn khố đệ tử có không ít, nhưng không có người nào là có kết cục tốt. Mặc dù ta biết ngươi không phải, nhưng mà người khác không nhất định sẽ nghĩ thế”.

“Cho nên, ngươi biết ngươi mang nha đầu kia về, sẽ ảnh hưởng thế nào sao?”. Phong Nguyệt nghiêm túc hỏi.

“Mẹ, chẳng lẽ việc thông gia thực sự quan trọng như vậy sao? Ngươi là quận chủ, cha là vương gia. Nếu như vậy còn phải cần tới hôn nhân của ta để đánh đổi lấy quyền thế, ta thực sự không hiểu cái chức vị các ngươi đang ngồi có tác dụng gì”. Dương Phong bĩu môi nói.

“Ta không phải nói cái này. Trước kia có lẽ ta sẽ làm thế, nhưng bây giờ sẽ không. Cái ta muốn nói, là các làm của ngươi”.

Phong Nguyệt đem hai tay hắn đẩy ra, sau đó quay người lại nhìn chằm chằm vào hắn nói.

“Các làm của ta?”. Dương Phong ngẩn ra, hắn không hiểu ý của mẹ hắn nói là gì.

Phong Nguyệt đứng dậy, hai tay đặt sau lưng. Nàng chậm rãi đi ra cửa, vừa đi vừa nói.

“Tiểu Phong, ngươi từ nhỏ đã hiểu chuyện. Nếu ngươi chỉ là con của một đại gia tộc, ta cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của ngươi. Muốn hoàn khố cũng tốt, buông thả bản thân cũng được”.

“Nhưng mà ngươi phải biết, mình thân phận là gì”.

“Có đồng tình tâm là tốt, đáng thương kẻ yếu, nếu là người bình thường, nó gọi là thánh mẫu. Nhưng đối với ngươi, nó gọi là lòng đồng cảm, là bao dung”.

“Nhưng, ngươi không nên đem nó thể hiện ra. Bởi vì sẽ bị người nhắm vào”.

“Mẹ. Làm theo bản tâm cũng là sai? Dối trá như vậy, sống không thấy mệt mỏi sao?”. Dương Phong nhíu mày nói.

Phong Nguyệt quay người lại, nở ra nụ cười từ ái. Nàng nhẹ lắc đầu nói.

“Ngươi sai. Nó gọi là trí tuệ. Ta cũng không có phủ địch cách làm của ngươi, ngược lại ta rất tán thành nó. Nhưng mà, ngươi thiếu một bước. Đó chính là đem nha đầu kia biến thành người của mình”.

“… Mẹ, ta mới 15 tuổi được chứ?”. Dương Phong khoé miệng giật giật nói.

Phong Nguyệt: …

“Trong đầu ngươi nghĩ cái gì? Giống như cha ngươi, không đúng đắn chút nào”.

“Cái ta nói, là để nàng trung thành với ngươi. Lúc đó, ngươi làm cái gì cũng là đúng”. Phong Nguyệt trầm giọng nói.

Dương Phong nghe vậy hởi ngẩn ra, hắn có chút hiểu, nhưng lại không hoàn toàn hiểu.

“Ngươi nha, vẫn là quá trẻ tuổi. Mặc dù thành thục một chút, nhưng kinh nghiệm vẫn rất ít”. Phong Nguyệt nhẹ lắc đầu, sau đó nói tiếp.

“Nếu như ngươi có địch nhân, hắn tìm một người có tình cảnh đáng thương giống như nha đầu kia, ngươi sẽ làm thế nào?”.

“Ta sẽ không mắc lừa”. Dương Phong nhíu mày nói.

“Ha ha. Đó là ngươi nói, mà không phải cách ngươi làm”.

“Giống như nha đầu kia, ngươi biết nàng muốn dựa vào ngươi để leo lên, để cải biến vận mệnh, để thoát khỏi Cẩm gia. Nhưng chính vì nàng đáng thương, vì nàng lương thiện, lại không biết cách che dấu mục đích của mình”.

“Cho nên ngươi nổi lòng thương hại, vì nàng cảm thấy bất bình, vì nàng mà chèn ép Cẩm gia”.

“Ngươi nói xem?”. Phong Nguyệt mỉm cười nhìn hắn nói.

“Ta…”.

Dương Phong nhất thời á khẩu không trả lời được.

Phong Nguyệt đi tới, bàn tay đưa ra xoa đầu Dương Phong mỉm cười nói.

“Tiểu Phong, ngươi phải nhớ kỹ. Trên đời này, không có gì là tuyệt đối. Ngươi phải hiểu được dùng nhiều khía cạnh để đánh giá một người, cũng dùng nhiều góc độ để nhìn nhận chính ngươi”.

“… Mẹ, ta đã biết”. Dương Phong thở dài nói.

“Được rồi. Để nha đầu kia tới đây đi, ta cùng nàng nói chuyện một chút”. Phong Nguyệt cười nói.

“Mẹ, ta phải nhắc nhở ngươi trước, ta đối với nàng không có cảm tình gì, tối đa cũng chỉ là một người ca ca nhìn muội muội. Cho nên ngươi cũng đừng dùng thái độ mẹ chồng nhìn nàng dâu. Lúc đó sẽ rất lúng túng”. Dương Phong nhắc nhở nói.

Bốp!

Phong Nguyệt nhịn không được cho hắn một cái tát lên đầu, sau đó sẵng giọng nói.

“Tiểu tử thối, chẳng lẽ ta còn cần ngươi dạy hay sao? Mau đi gọi người!”.

“Biết rồi”.



Một lát sau, Cẩm Nam lo lắng đi vào bên trong, về phần Dương Phong, hắn đã chạy trở lại phòng lăn ra ngủ rồi.

“Bái kiến quận chủ đại nhân”. Cẩm Nam cúi người nói.

“Không cần khách sáo, ngồi đi”. Phong Nguyệt chỉ về cái ghế trước mặt nói.

Cẩm Nam thấp thỏm ngồi xuống, không dám nhìn thẳng Phong Nguyệt.

“Cẩm Nam đúng không?”.

“Đúng… đúng vậy, quận chủ đại nhân”.

“Nghe nói ngươi đang thiếu tiền?”. Phong Nguyệt mỉm cười hỏi.

“Cái này… ta …”. Cẩm Nam không biết nên nói sao.

“Không cần lo lắng, nói thật là được. Bất quá đừng có nói dối, trước mặt ta, ngươi không có bí mật gì có thể che giấu”. Phong Nguyệt híp mắt nói.

“Đúng… đúng vậy, quận chủ đại nhân”.

“Là muốn đem số tiền mà Cẩm gia nuôi ngươi trả lại?”.

“Đúng… đúng vậy”.

“Vậy xem ra, ngươi sớm đã biết ngươi không phải là con ruột của Cẩm Minh rồi?”.

“Ta…”.

“Ta nói qua, trước mặt ta, ngươi không có bất kỳ bí mật gì”. Phong Nguyệt bình tĩnh nói.

“Quận chủ… đại nhân. Ngươi… muốn nói cái gì?”. Cẩm Nam mím môi hỏi.

“Mục đích ngươi tiếp cận con trai ta, ta nghĩ chỉ cần không phải người mù cũng có thể nhìn ra được”.

Nghe vậy, Cẩm Nam cúi thấp đầu không nói được lời nào. Cơ thể nàng có chút run lên, hiển nhiên, nội tâm nàng lúc này rất sợ hãi. Khí tràng mà Phong Nguyệt phát ra đem nàng doạ cho không dám đối mặt.

Nhất là khi nghe đối phương biết được mục đích của mình, nàng càng không có dũng khí đối mặt Phong Nguyệt.

“Nói đi, ngươi đối với con trai ta, là có tình cảm, vẫn là chỉ muốn lợi dụng hắn?”. Phong Nguyệt hỏi.

Cẩm Nam cúi thấp đầu không đáp, nàng quả thực không biết nên nói thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play