Dương Phong: …

Nghe được lời của Phong Nguyệt, hắn triệt để im lặng.

Có cảnh cáo con trai mình như vậy sao? Lại nói, mẹ, ngài còn không có nhận rõ bản thân đó nha? Điển hình chính là mạnh miệng nhưng tâm mềm. Nếu không trước đó rời đi cũng sẽ không gửi thư lại giúp Dương gia chỉnh đốn lại tình hình kinh doanh.

Cho nên hắn biết những lời này chẳng qua chỉ là cảnh cáo mà thôi, nếu hắn thật sự cùng nữ nhân khác có con, nói không chừng mẹ hắn là người bảo vệ đứa bé kia nhất cũng không chừng.

Chỉ là hắn không rõ lắm, vì cái gì mẹ hắn lúc này lại nói như vậy. Theo tính cách của nàng, hẳn không nên nói ra như vậy mới đúng.

Bất quá hắn cũng không ngu gì mà lúc này lại đi cãi lại.

“Mẹ, ta đã biết”. Dương Phong bất đắc dĩ nói.

“Biết liền tốt, đừng có giống như ai đó có con ở bên ngoài”. Phong Nguyệt liếc mắt nói.

Dương Quân: …

Dương Phong: …

“Hừ, ta còn có việc, tiểu Phong, mấy ngày tới tốt nhất không nên đi đâu. Cho ta ngoan ngoãn ở lại trong phủ, hiểu không”.

“Tốt”.

Nhìn Phong Nguyệt rời đi, Dương Phong mới nhìn qua Dương Quân, sau đó khoé miệng giật giật nói.

“Ta liền nói vì cái gì mẹ ta lại nói như vậy, hoá ra là lão cha ngươi làm ra”.

“Ta làm cái gì? Còn không phải là nằm thương sao?”. Dương Quân trừng mắt nói.

“Ha ha”.

Dương Phong cười nhạt không đáp, bất quá vẻ mặt phẳng phất như đang nói: ngươi nhìn ta tin sao?!

“Được rồi, tiểu Phong, tới. Cùng ta nói một chút, tiểu nha đầu Dạ Nguyệt kia như thế nào”. Dương Quân biết mình đuối lý liền đổi chủ đề nói.

“Không có gì đáng nói. Chỉ là ta có chút thắc mắc, Dương Khinh Tâm đâu?”. Dương Phong dò hỏi.

“Gọi tỷ! Nàng là tỷ tỷ ngươi!”. Dương Quân trừng mắt nói.

“Ngươi quản ta gọi nàng thế nào? Không nói coi như xong”. Dương Phong cười khẩy nói.

Đến hiện tại, mặc dù hắn cũng không có trách cứ gì Dương Khinh Tâm, nhưng mà vẫn chưa thể thừa nhận thân phận của nàng. Dù sao, hắn nhưng là rất nhớ thù.

Tuy rằng Dương Khinh Tâm cùng hắn không có thù oán gì, nhưng ai bảo Dương Quân vì nàng mà khiến mẹ hắn rời đi đâu. Hắn lại không thể “trả thù” cha hắn đúng không? Cho nên chỉ có thể xem như Dương Khinh Tâm xui xẻo.

“Thế nào? Không muốn lấy tiền rồi?”. Dương Quân lấy ra một cái túi tiền, ánh mắt có chút hài hước nhìn Dương Phong hỏi.

“Lão cha, ngươi vẫn là giữ lại đi”. Dương Phong lạnh nhạt nói, sau đó liền quay người trực tiếp rời khỏi phủ.

Đã Dương Quân nói như vậy, hiển nhiên, Dương Khinh Tâm cũng không có tới Thiên Nam quận.

Dương Quân ở phía sau có chút kinh ngạc. Mặc dù bình thường Dương Phong cùng ông ta có chút khắc khẩu, nhưng mà còn chưa tới mức này. Ông ta lấy ra túi tiền, chính là muốn cho Dương Phong một cái bậc thang.

Nhưng Dương Phong trực tiếp bỏ đi, thái độ này chứng minh nội tâm của hắn đang rất phiền muộn.

Xem ra tiểu tử thối này vẫn chưa chấp nhận Dương Khinh Tâm.

Nghĩ tới đây, Dương Quân bất đắc dĩ thở dài.



Dương Phong lúc này tâm tình thật đúng là có chút phiền muộn. Hắn không nghĩ tới cha hắn sẽ tới đây.

Hắn cũng không có phản đối điều này, chỉ là nhìn thái độ của mẹ hắn là có thể nhìn ra cha hắn còn chưa có nói bất kỳ điều gì với mẹ hắn. Điểm này làm hắn rất bất mãn, cũng không phải liên quan tới Dương Khinh Tâm.

Dù sao, nếu như không quan tâm, hắn sẽ hỏi Dương Khinh Tâm làm cái gì? Rảnh nhức trứng sao?!

“Thiếu gia”.

Ngay tại lúc này, sau lưng hắn vang lên âm thanh. Dương Phong nhìn lại, là Dương Tuyết.

“Thế nào?”.

“Phu nhân bảo ngươi trở lại”. Dương Tuyết nói.

“Trên người ngươi có mang tiền không? Cho ta mượn một ít”. Dương Phong không có đáp lại, lúc này hắn cũng không muốn trở về.

Dương Tuyết nghe vậy có chút ngẩn ra, nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Phong phản kháng lại mệnh lệnh của Phong Nguyệt. Bất quá thân là người của phủ quận chủ, nàng đương nhiên sẽ không cưỡng ép Dương Phong làm cái gì.

Do dự một chút, Dương Tuyết liền đem tiền cho hắn.

“Quán rượu gần nhất ở nơi nào?”. Dương Phong dò hỏi.

“Cách nơi này khoảng 500m, đi thẳng liền tới”. Dương Tuyết theo bản năng đáp. Chỉ là sau đó nàng liền ngẩn ra.

Thiếu gia đây là… muốn uống rượu sao?!

Dương Phong nghe vậy gật đầu, sau đó liền quay người đi.

Do dự trong chốc lát, Dương Tuyết ra hiệu cho một người gần đó trở lại báo tin, rồi liền đi theo sau.

Một lát sau, hai người liền đi tới quán rượu. Dương Phong cũng không quản tên quán rượu là gì, trực tiếp đi vào bên trong.

“Khách quan, mời vào bên trong”.

Dương Phong đi theo, sau đó ngồi xuống bàn. Để cho phục vụ mang lên một ít đồ nhắm cùng mấy chai rượu, sau đó hắn liền nhìn về phía Dương Tuyết nói.

“Ngồi đi”.

Dương Tuyết nghe xong liền ngồi xuống.

“Thiếu gia, ngươi từ lúc nào biết uống rượu?”. Dương Tuyết khó hiểu hỏi.

“Kỳ lạ lắm sao?”. Dương Phong có chút im lặng hỏi.

“Không có”.

Dương Tuyết lúc này cũng nhìn ra được, tâm tình của Dương Phong đang không tốt, cho nên nàng cũng không có nói gì thêm. Chỉ lẳng lặng bồi tiếp hắn.

Một lát sau, đồ ăn cùng rượu được mang lên. Dương Phong liền cầm lấy chai rượu tự rót lấy rồi uống.

Tại kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu.

Rượu ở đây khác với kiếp trước, nồng độ rất nặng, bởi vì trở thành nguyên sư, muốn say thật sự rất khó. Cho nên những thứ này tự nhiên sẽ có người đi nghiên cứu tăng thêm độ mạnh của rượu.

Đương nhiên, chai rượu trên bàn kia cũng chỉ là loại bình thường, mùi vị có lẽ không ra sao, nhưng người bình thường uống rất dễ say.

Dương Phong cứ như vậy chậm rãi uống lấy, chỉ một lát liền đem một bình rượu uống sạch. Bất quá hắn lúc này cũng chưa say, dù sao loại rượu này cũng chỉ dành cho người bình thường, hắn là Nguyên Đồ cảnh nhị trọng, đương nhiên chỉ một bình sẽ không say.

Nhưng mà hắn cũng đã gần say rồi.

“Thiếu gia, ngươi uống ít một chút”. Dương Tuyết nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Dương Phong không có đáp, hắn lại tiếp tục uống.

Rất nhanh, một bình lại một bình, trên bàn lúc này đã có tới năm chai rượu bị hắn uống sạch.

“Thiếu gia…”.

Dương Tuyết chưa bao giờ thấy bộ dáng lúc này của Dương Phong. Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, thực sự khiến nàng rất đau lòng.

“Ngươi biết không, thực sự thì… ta rất mệt mỏi”. Dương Phong lúc này đã say khướt, hắn ánh mắt mông lung nhìn lấy Dương Tuyết, trên tay còn cầm ly rượu cười nhạt nói.

“Thiếu gia, chúng ta trở về thôi”. Dương Tuyết bất đắc dĩ nói.

“Ta không có say. Ta biết mình thế nào. Chẳng qua… chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, tại Dương gia, ta giống như là một con chim trong lồng”.

“Ta không có oán trách gì, dù sao tình hình lúc đó… ta biết đây là tốt cho ta”.

“Nhưng mà… cũng chính vì vậy, ta không có lấy nổi một người bằng hữu, ngươi biết không? Thực sự thì… ta rất cô độc. Cả ngày chỉ có thể xem sách, luyện võ, lại xem sách”.

“Cuộc sống như vậy… thật sự rất nhàm chán. Hự”. Dương Phong nấc một cái nói.

Hắn lúc này quả thực đã say khướt rồi, cả người đều có chút lảo đảo sắp ngã.

“Thiếu gia…”.

“Ta… mặc dù đi vào học viện, ai cũng bảo ta là tu luyện cuồng nhân, ai cũng nói ta là… tân sinh đệ nhất. Nhưng mà thực sự, ta rất muốn tìm một người bằng hữu”.

“Nhưng mà, nhiều năm tại Dương gia, đã sớm ma diệt tính cách của ta. Ta đột nhiên cảm thấy… xung quanh tất cả những người tốt với ta, nếu không phải là người của cha mẹ ta, thì cũng là có mục đích nên mới tiếp cận ta”.

“Mà ngươi biết điều buồn cười nhất là gì không? Đó chính là… ta đoán đúng. Ha ha, nực cười biết bao”. Dương Phong bật cười nói.

Cuộc sống như vậy đối với hắn thực sự rất mệt mỏi.

Dương Tuyết im lặng lắng nghe Dương Phong thổ lộ tâm tình. Nàng không nghĩ tới, bình thường Dương Phong cười nói vui vẻ, có chút không nghiêm chỉnh, sau lưng lại giấu nhiều thứ như vậy.

“Ngươi… là người của mẹ ta. Ngươi cũng biết… chuyện của họ. Ngươi biết không, ta thực sự là cảm thấy… khó hiểu”.

“Chỉ là một câu nói, chỉ là một lời giải thích. Nhưng mà hai người họ chính là không muốn nói”.

“Ban đầu thấy cha ta, ta còn tưởng rằng… họ đã nói rõ ràng. Nhưng mà… hi vọng càng lớn, thất vọng thực sự là càng nhiều. Nói thật, ta rất tức giận. Nhưng mà giáo dưỡng nhiều năm qua, nó để cho ta đem những thứ này không thể lộ ra mặt ngoài”.

“Ha ha, còn có cha ta. Ta thực sự là phục”.

“Đến đây cũng không mang theo Dương Khinh Tâm. Lão đầu kia chẳng lẽ không biết Thiên Không Thành có bao nhiêu người đang nhòm ngó Dương gia sao? Thật cho rằng được phong vương liền rất đáng gờm?”.

“Dương Khinh Tâm là con hắn, nhưng hắn lại bỏ mặc nàng ở lại Thiên Không Thành”.

“Quyết tâm năm đó mang Dương Khinh Tâm trở về ở đâu rồi? Ha ha. Thực sự là… buồn cười”. Dương Phong cười lớn nói.

Hắn không có nhận ra, lúc này, xung quanh đã sớm không có người nào, chỉ còn lại Dương Tuyết cùng hắn ngồi ở đó.

Mà sở dĩ như vậy, đó là do Phong Nguyệt nhận được tin tức của Dương Tuyết, cho nên liền đến xem thử. Còn có cả Dương Quân, hai người họ đã đến đây từ rất sớm, hơn nữa còn đem tất cả những người khác đuổi ra ngoài.

Ngồi cách đó không xa, nghe được những lời của Dương Phong, hai người Phong Nguyệt cùng Dương Quân sắc mặt có chút rũ xuống. Bởi vì Dương Phong nói những lời kia, họ không cách nào phản bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play