“Quận chủ, thứ cho ta lắm lời. Những vết thương này vì cái gì ngài không sớm trị liệu? Nếu như kịp thời chữa trị, có lẽ sẽ không khiến thân thể ngài đi tới mức này”. Ngọc Y dò hỏi.

Phong Nguyệt nghe vậy hơi cau mày, do dự một chút sau đó mới lên tiếng.

“Bởi vì ta không dám”.

“Gì?”.

Mấy người xung quanh ngẩn ra, họ cho rằng có đủ loại lý do, nhưng lại không nghĩ tới lý do là cái gì.

Không dám? Vì cái gì không dám?!

“Thiên Nam quận mặc dù nằm trong Thiên Hoa Thành, nhưng mà sau lưng lại là vùng hoang dã. Nơi đó có một cái Nguyên Điểm, tuỳ thời đều có thể bạo phát ra vô số nguyên ma”.

“Không phải ta không thể trị, mà là thời gian không có. Ban đầu gặp người quấy phá, sau đó muốn trị thì đã muộn. Bởi vì một khi trị liệu, sẽ tốn thời gian tới vài tháng”.

“Nếu như Nguyên Điểm bùng phát nguyên ma, trách nhiệm đó ai gánh chịu?”.

Nguyên Điểm, đó là một công trình kiến trúc giống với Ma Tháp, nhưng Ma Tháp chỉ là vật phỏng chế, Nguyên Điểm mới là chính bản. Cách mỗi một đoạn thời gian, vô số nguyên ma sẽ từ bên trong chui ra điên cuồng tấn công thành trì nhân loại.

Chính vì vậy, làm quận chủ lẫn thành chủ, thực lực đều phải vô cùng cường đại mới có thể trấn áp được.

Mà Phong Nguyệt thực lực là rất mạnh, đáng tiếc trước kia gặp người ám toán, trên thân mang nhiều vết thương không kịp chữa trị. Chính vì thế mới dưỡng thành nhiều ám thương như hiện tại.

“Vì cái gì không báo với đế quốc?”. Nữ đế cau mày hỏi.

“Ha ha”. Phong Nguyệt cười nhạt, nhưng không có nói gì thêm.

Nữ đế thấy vậy có chút tức giận, nhưng mà nàng lúc này đột nhiên nhớ tới, mấy năm trước đế quốc còn chưa ổn định, nhân thủ thiếu thốn vô cùng. Ngay cả việc bảo vệ cho Dương Phong, Dương Quân còn phải nhờ người khác.

Nói gì tới việc phái nhân thủ tới đây giúp đỡ được.

“Ngươi cũng có thể yêu cầu thành chủ phái người tới trợ giúp, vì cái gì không làm? Hiện tại thân thể thành như vậy, ngươi chẳng lẽ ngay cả bản thân cũng không quan tâm sao?”. Nữ đế nhịn không được nói.

“Không phải không gửi, mà là gửi rất nhiều. Nhưng nhận lại chỉ là một câu chờ lệnh. Bệ hạ, đây là thành chủ ngài tiến cử sao? Hết thảy 38 lần, đây là số lần thần bị hành thích. Mỗi một lần đều trọng thương”.

“Nhưng thần gửi đi yêu cầu viện trợ, lại không có bất kỳ người nào tới giúp đỡ. Bệ hạ, ngài muốn thần nên làm thế nào?”. Phong Nguyệt cười nhạt nhìn nữ đế hỏi.

“Cái gì?!”.

Phanh!

Nữ đế nghe vậy nhịn không được vỗ bàn một cái, cái bàn liền lập tức bị đánh nát bấy.

“Ngươi nói đều là thật?”. Nữ đế gương mặt âm trầm hỏi.

Phong Nguyệt cũng không có đáp, nàng cũng không phải đang cố nói ra uỷ khuất của mình.

Nhiều năm qua, nàng tận tâm tận tuỵ vì Thiên Nam quận trả giá bao nhiêu không phải dùng một lời là có thể nói hết.

“Người đâu!”. Nữ đế quát lớn.

“Có!”. Một tên Ám Vệ xuất hiện quỳ trên đất kêu lên.

“Cho trẫm tra kỹ càng, những năm qua Thiên Hoa Thành thành chủ đã làm những gì, cho dù hắn mấy giờ đi vệ sinh cũng phải cho trẫm tra tinh tường. Nếu như bỏ sót điểm nào, ngươi cầm đầu tới gặp trẫm!”.

“Tuân lệnh!”.

“Quận chủ ngươi yên tâm, nếu như chuyện này là thật, bất kỳ là ai, bất kỳ người nào, mặc kệ thân phận ra sao, trẫm đều sẽ cho ngươi một câu trả lời công đạo”. Nữ đế gương mặt áy náy nhìn Phong Nguyệt nói.

“Tạ bệ hạ”. Phong Nguyệt nhẹ cúi đầu nói.

“Ngọc ngự y, phiền ngươi nhất định phải chữa trị hết vết thương trên người quận chủ, bệ hạ, bản vương còn có chuyện muốn làm, xin phép đi trước”. Dương Quân lúc này đứng lên, hắn chắp tay nói.

“Chú ý ảnh hưởng”. Nữ đế hơi cau mày, nhưng cũng không có ý định ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói.

“Vâng”.

Dương Quân nhìn Phong Nguyệt một chút, sau đó cắn răng quay người đi.

Ngọc Y cố giữ bình tĩnh đứng bên cạnh, nàng biết lần này vương gia ra ngoài, e rằng Thiên Hoa Thành sẽ có một cuộc phong ba cực lớn.

Nàng là ngự y chuyên dụng của nữ đế, mà Dương Quân vì giúp nữ đế thống nhất đế quốc, từng nhiều lần bị thương không nhẹ, nàng vì Dương Quân chữa trị cũng không phải số ít.

Trong lúc đó thường thường Dương Quân có cùng nàng nói rất nhiều thứ, nàng vô cùng rõ ràng Dương Quân đối với Phong Nguyệt tình cảm nặng cỡ nào.

Hiện tại chẳng những biết Phong Nguyệt bị người ám sát, còn không được thành chủ phái người trợ giúp.

Không cần nói cũng hiểu ông ta lúc này tức giận cỡ nào.

Phong Nguyệt đối với điểm này ngoảnh mặt làm ngơ. Nàng cũng không cho rằng Dương Quân vì nàng tức giận là chuyện may mắn gì, ngược lại lại cảm thấy chướng mắt.



Thiên Nam Học Viện.

“Ngươi lặp lại lần nữa?”. Dương Phong sửng sốt nhìn lấy tên nam tử kia hỏi.

“Ta chính là vì Dạ Nguyệt tỷ đi gần với ngươi cho nên mới tức giận, cũng không phải có người xúi dục ta”. Tên kia cắn răng đáp.

Dương Phong: …

Hắn hiện tại thật có chút hối hận bước vào cái học viện này. Trước kia mặc dù không được ra ngoài nhiều, nhưng nói thế nào cũng không có gặp phải những chuyện vô nghĩa như này.

Nàng đi gần ta, cho nên ngươi liền nhắm vào ta?!

Đây là logic gì?!

“Cho nên ngươi gây phiền phức cho ta, chính là vì điều này, liền cái này?”. Dương Phong im lặng hỏi.

“Đúng vậy”.

“… Ngươi trâu. Ngươi mẹ nó làm sao không lên trời đâu? Nàng là gì của ngươi? Ngươi đã thấy được nàng đi gần với ta, vì cái gì lúc đó không trực tiếp nhảy ra, lúc này ở đây khoe khoang cái gì?”.

“Thứ ngu xuẩn như ngươi làm sao tiến vào được học viện đâu?”.

Dương Phong nhịn không được trực tiếp tát lên đầu hắn một cái.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên… không phải, là lần thứ hai hắn động thủ đánh người.

Thực sự là hiếp người quá đáng.

Hắn lại nhịn không được cho tên kia mấy cước.

“Phong ca, bình tĩnh một chút, không đáng vì người này tức giận”. Doanh Thiến vội đi tới vuốt lấy lưng hắn nói.

Nàng thật đúng là sợ Dương Phong đem tên này đánh xảy ra chuyện. Dù sao nguyên năng trong người Dương Phong rất nhiều, ít nhất tên tiểu tử trước mặt này không phải đối thủ.

Nếu như Dương Phong còn tiếp tục đánh, e rằng thật sự có chuyện.

Đánh người là chuyện nhỏ, xảy ra án mạng mới là chuyện lớn. Dù cho Dương Phong là con của quận chủ, nếu thật đem tên tiểu tử này đánh tiếp, e rằng sẽ bị đuổi khỏi học viện.

“Đúng vậy Phong ca, đừng tức giận, đừng tức giận”. Phong Thiên cũng vội lên tiếng khuyên can.

Hô!

Dương Phong thở nặng ra một hơi, xem như chút được tức giận trong người.

Ngày hôm nay ra ngoài thật đúng là không xem lịch mà, toàn gặp phải những chuyện phiền phức như này. Nếu còn tiếp tục, hắn sợ hắn sẽ điên mất.

“Ngươi tên gì?”. Dương Phong lấy lại bình tĩnh, sau đó cúi đầu nhìn tên kia hỏi.

“Ta… ta gọi Hồ Hiểu Đông”. Tên kia sợ hãi đáp.

“Hồ Hiểu Đông? Hồ gia đúng không? Lời ta đặt ở chỗ này, sau này còn dám tìm ta phiền phức, xem ta như thế nào làm thịt ngươi, hiểu không?”. Dương Phong uy hiếp nói.

“Ta… ta không dám, ta biết nên làm thế nào”. Hồ Hiểu Đông ôm đầu nói.

“Bộ dáng sợ chết như vậy còn ra ngoài tranh giành nữ nhân? Ta đều thay Hồ gia cảm thấy mất mặt. Lăn đi”. Dương Phong đá hắn một cái mắng.

Hồ Hiểu Đông vội vàng bò dậy, sau đó chạy ra ngoài.

Mà lúc này, Dương Phong thấy được rất nhiều ánh mắt quỷ dị đang nhìn hắn. Khi hắn nhìn qua liền thấy được những học viên khác đều mình, thấy hắn nhìn tới, họ đồng loạt lùi lại một bước như gặp phải hồng hoang mãnh thú.

Dương Phong: …

“Các ngươi nghe ta nói, ta người này rất dễ nói chuyện, chỉ cần đừng chọc ta là được. Ta cũng không phải loại người cố tình gây chuyện, cho nên các ngươi cũng không cần… mẹ nó, đem ánh mắt đó cho ta thu lại”.

Giống như càng giải thích càng không có tác dụng gì, giống như càng tô càng đen, nhất là những ánh mắt kia phẳng phất như thể đem hắn trở thành quái vật, Dương Phong thẹn quá hoá giận quát lên.

Lập tức, toàn bộ đám người đều vội vàng điều chỉnh lại ánh mắt, gương mặt cố rặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Dương Phong thấy cảnh này bất lực đỡ trán.

Phốc!

Ha ha ha.

Doanh Thiến cùng Phong Thiên nhịn không được phá lên cười.

“Phong ca… ha ha ha, xin lỗi, nhịn không được. Thật sự quá buồn cười”. Phong Thiên cười lớn nói.

“Lăn!”. Dương Phong nâng chân lên đá hắn một cái tức giận nói, nhưng bị Phong Thiên nhanh chóng né tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play