“Đứng lên đi, ngươi biết tính cách ta. Ta không thích người khác quỳ trước mặt mình”. Dương Phong cau mày nói.

“Vâng”.

“Sáu năm. Trần thúc, ngươi biết sáu năm này, ta có bao nhiêu tưởng niệm mẹ ta chứ?”. Dương Phong nhìn lấy quản gia nói.

“Lão nô biết”.

“Biết sao? Vậy vì cái gì năm năm trước ngươi liền đã biết được tung tích của mẹ ta, vì cái gì không nói cho ta biết?”. Dương Phong cắn răng nói.

“Thiếu gia, lão nô… lão nô…”. Quản gia kinh hãi nói không ra lời. Ông ta không cách nào hiểu được vì cái gì thiếu gia lại biết được điều này.

“Là cha ta không cho ngươi nói?”.

“Thiếu gia, lão nô…”.

“Được. Không thể nói coi như xong. Ta muốn biết trong những năm qua, mẹ ta đã trải qua những gì. Ngươi tốt nhất đừng có nói láo, nếu không hậu quả thế nào ngươi tự hiểu”. Dương Phong lạnh giọng nói.

Quản gia nghe vậy thở dài một hơi, ông ta cũng không phải lo lắng cho mạng nhỏ của mình, mà là cảm thấy đau lòng thiếu gia. Nhưng năm qua, ông ta tận mắt nhìn thiếu gia lớn lên.

Tính cách thiếu gia thế nào ông ta hiểu rất rõ, chính vì như thế ông ta mới cảm thấy đau lòng.

“Thiếu gia. Phu nhân sau khi rời phủ liền đi thẳng tới Thiên Nam quận thuộc Thiên Hoa Thành. Trong những năm qua, dưới tài năng của mình, phu nhân đã thành công trở thành Thiên Nam quận quận chủ”.

“Tài hoa của phu nhân, dù ở bất kỳ nơi nào cũng có thể tỏa sáng. Thiếu gia yên tâm”. Quản gia cúi đầu nói.

“Quận chủ? Là cha ta cho người nhúng tay phải không? Nếu không, một nữ nhân không có thân phận hay chỗ dựa như vậy muốn leo lên được chức quận chủ, e rằng không phải sáu năm là có thể làm được”. Dương Phong hỏi.

“… Đúng vậy, thiếu gia”.

“Ta muốn biết tất cả những gì mẹ ta gặp phải trong thời gian qua”.

Quản gia nghe vậy, bắt đầu kể lại những gì ông ta điều tra được.

Thực tế những điều này ông ta vô cùng rõ ràng, dù sao ông ta là người phụ trách chính trong chuyện này. Những gì Phong Nguyệt trải qua, ông ta vô cùng rõ ràng.

Dương Phong lẳng lặng ngồi nghe quản gia kể, không biết từ lúc nào, trong mắt hắn hiện lên đầy ý cười.

“Hết rồi sao?”.

“Đúng vậy, thiếu gia”.

“Được, ngươi trở về đi”.

“Đúng, thiếu gia. Lão gia có để cho ta báo với thiếu gia rằng ngày mai bệ hạ sẽ tới, thiếu gia nên chuẩn bị một chút”.

Nói xong, quản gia liền đi ra ngoài.

Dương Phong hơi nheo mắt lại.

Bệ hạ sao? Nếu hắn đoán không lầm, khả năng cao ngày mai cha hắn sẽ được phong tước. Dù sao cha hắn là người có công đầu trong việc trợ giúp bệ hạ trở thành hoàng đế.

Mặc dù xuyên qua mười mấy năm, nhưng hắn vẫn không hiểu được, vì cái gì triều đại này, rõ ràng có hoàng đế, rõ ràng giống như thời cổ đại hắn biết, nhưng mà… lại không có thái giám.

Thế giới này thật đúng là kỳ quái. Bất quá, nếu nữ đế đích thân tới, như vậy… xem ra ngày mai, hắn cần cho cha hắn một kinh hỉ.

Thiên Nam quận? Ta rất nhanh sẽ tới.



Ngày hôm sau, nữ đế mang theo rất nhiều đại thần đi tới Dương phủ. Dương Quân mang người đi tới, sau đó đồng loạt quỳ xuống đất bái.

“Dương Quân, gặp qua bệ hạ”.

“Bái kiến bệ hạ”.

“Đứng lên cả đi”. Nữ đế mỉm cười đưa tay nói.

“Không biết bệ hạ tới đây là…”. Dương Quân dò hỏi.

“Dương Quân bước lên nghe phong”. Một vị mặc hộ giáp đứng phía sau đi lên, trên tay cầm thánh chỉ cao giọng nói.

Xoạt!

Dương Quân nghe vậy vội vàng quỳ xuống một chân.

“Bình Minh Đế Quốc vốn không đồng lòng, từ khi trẫm đăng cơ đến nay, khắp nơi gặp phải ngăn cản. May mắn có Dương tướng quân trợ giúp, mới có thể bình định thiên hạ”.

“Nay thiên hạ đã định, người có công ắt phải thưởng. Dương tướng quân có công với đế quốc, có công với nhân dân, thuận theo thiên ý, trẫm ban thưởng Dương tướng quân vạn nguyên tệ. Sắc phong Dương tướng quân thành Vương tộc khác họ. Tước hiệu Trấn Quốc Vương. Nguyệt Thần chứng giám”.

(PS: chế độ khác nhau, toàn bộ Nguyên Linh Đại Lục thờ phung Nguyệt Thần nên nếu thấy không đúng mong các vị thông cảm cho ^^)

“Thần, tạ ơn bệ hạ”. Dương Quân vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ.

“Dương tướng quân. Không, hiện tại nên gọi vương gia mới đúng”. Nữ đế mỉm cười nói.

“Thần không dám”.

“Được rồi, đứng lên đi. Trẫm không thích quy củ trước kia, không cần câu nệ như vậy. Đúng, nghe nói vương gia có một nhi tử cùng một nữ nhi, không biết lúc này ở đâu?”. Nữ đế dò hỏi.

Đám đại thần không nói lời nào, chuyện của nữ đế, ai lại không biết?!

Việc Dương Quân trở thành vương tộc khác họ, đó là chuyện đã định từ trước. Ai bảo người ta là em rể của nữ đế đâu. Hơn nữa công lao còn lớn như vậy, ghen ghét cũng không được, chỉ có thể hâm mộ một chút.

Dù sao ai cũng đã sớm biết Dương gia hiện tại đã có thể tính là đứng trên đỉnh quyền lực của đế quốc. Đắc tội Dương gia, chẳng khác nào đắc tội nữ đế.

“Trần lão, Phong nhi đâu?”. Dương Quân quay qua thấp giọng hỏi.

“Lão gia, lão nô không biết. Có thể thiếu gia lúc này còn đang ngủ”. Quản gia cúi đầu đáp.

Hôm qua không phải đã dặn dò rồi sao? Thiếu gia làm sao lúc này còn chưa tới?!

“Còn ra thể thống gì? Mau cho ngươi đi gọi hắn dậy!”. Dương Quân trầm giọng khẽ quát.

“Vương gia, không cần thiết phải như thế. Thế tử tuổi còn nhỏ, ngủ nhiều một chút cũng không sao”. Nữ đế cười nói.

Nói thế nào Phong Nguyệt cũng là bằng hữu của nàng, cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận đúng không.

“Khinh Tâm, mau tới đây”. Nữ đế nhìn về phía Dương Khinh Tâm, ánh mắt sáng lên vẫy tay nói.

“Cô cô”. Dương Khinh Tâm chạy tới, sau đó cùng nữ đế ôm lấy nhau.

“Ha ha, Khinh Tâm đã lớn thế này rồi, càng lớn càng giống mẹ, sau này nhất định sẽ trở thành đại mỹ nữ”.

“Nào có. Cô cô ngươi cứ chọc ta”. Dương Khinh Tâm xấu hổ nói.

Nàng lúc này mới chỉ là một tiểu nha đầu 16 tuổi, hiển nhiên không chịu được khi bị người khác khen mình ở chỗ đông người như vậy, càng đừng nói nơi này tất cả đều là đại thần.

“Sắc phong Dương Khinh Tâm thành quận chúa, tước hiệu Khuynh Thành”. Nữ đế đột nhiên cao giọng nói.

“Khinh Tâm, còn không mau tạ bệ hạ?”. Dương Quân ở bên cạnh nhẹ giọng nói.

“Tạ bệ hạ”. Dương Khinh Tâm cúi người nói.

“Mau đứng lên, không cần đa lễ”.

Dương Quân mang theo nữ đế cùng các vị đại thần vào trong đại sảnh bắt đầu chiêu đãi.

Có điều một lúc sau, một vị đại thần nhịn không được dò hỏi.

“Vương gia, nghe nói thế tử là người vô cùng thông minh, từ nhỏ liền đã học một hiểu mười, là một nhân tài. Không biết thế tử trên người đã có hôn ước hay chưa?”.

“Không dám dấu diếm, lão phu có một khuê nữ, cùng thế tử cùng tuổi, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng có thể xem như là thiên tài. Nói không chừng khuê nữ cùng thế tử sẽ có chủ đề chung”.

Một vị lão đầu lên tiếng.

Giảo hoạt!

Đám người trong lòng đồng thời mắng.

Muốn lôi kéo quan hệ liền nói thẳng, cái gì mà có chung chủ đề? Còn không phải muốn leo lên vương phủ sao?!

“Nam đại nhân nói làm bản tướng… bản vương kém chút quên. Người đâu? Thiếu gia làm gì còn chưa đi ra?”. Dương Quân trầm giọng hỏi.

Lúc này, quản gia mới từ ngoài chạy tới, dáng vẻ hổn hển, trên tay cầm một bức thư, chạy vào bên trong liền vội vàng nói.

“Lão… lão gia. Nguy rồi, thiếu gia… thiếu gia bỏ nhà rời đi. Chỉ để lại một bức thư”.

“Cái gì? Các ngươi làm ăn kiểu gì? Một đứa bé cũng không trông giữ được?”. Dương Quân sắc mặt tức giận quát.

“Vương gia, là có chuyện gì sao? Chẳng lẽ trẫm tới, thế tử không muốn gặp trẫm, cho nên mượn cớ rời đi”. Nữ đế lúc này cau mày hỏi.

“Bệ hạ thứ tội, là nhi tử của thần… có chút phản nghịch, cũng không phải muốn trốn tránh bệ hạ”. Dương Quân vội vàng cúi đầu nói.

(PS: Vấn đề hoàng thất sau này sẽ ít nhắc tới, dù sao thế giới này lấy tu luyện làm chủ, chương này chỉ là phần đệm cho thân thế của nvc, mọi người không cần để ý nhiều)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play